Thập Niên 70: Nuông Chiều Phúc Nữ Ba Tuổi Rưỡi
Chương 17: Chẳng Lẽ Bà Quên Nhặt Trứng?
Thanh Tể
07/04/2022
Nuôi gà con lớn thành gà mẹ phải mất đến mấy tháng, bao công sức đều chắt thành mấy chục quả trứng.
“Chẳng có mấy con đẻ được trứng đâu con, không bằng lứa mới. Sớm muộn gì cũng phải thay lứa, không bằng thay luôn đi.”
Mấy nhà nuôi gà trong thôn đều phải tính toán, trong nhà có bao người thì nuôi bấy nhiêu con gà. Năm nay nhà bà có thêm một đứa nhỏ, cũng nên nuôi thêm một con gà. Đã vậy còn giết mất con gà trống, coi như thiếu mất hai con. Đợi qua năm tiết trời ấm áp sẽ ấp lấy một lứa gà. Vu Hương Quế cảm thấy đằng nào cũng nuôi thêm gà, không bằng thịt hết mấy con gà mẹ đã nuôi được vài ba năm đi.
“Vậy đều nghe theo mẹ.” Từ Kim Yến cũng không phản đối nữa.
Vu Quế Hương đáp lại: “Được, à đúng rồi, cha Lâm Tử có gửi đồ về. Bà Lâm Tử vừa nói có thể đưa cho nhà ta một hộp. Mẹ nghĩ nhà họ có năm con gà nên chắc hẳn không nỡ giết. Chúng ta mang sang nhà họ một nửa, đưa thêm chút tiền nữa. Nhưng mà không có phiếu, trong nhà cũng không có gì để mang sang.”
Từ Kim Yến: “Không bằng mang sang nửa giỏ trứng gà?”
Ngoài trứng gà ra thì chẳng còn thứ gì có thể mang sang.
“Được, để mẹ nhặt nửa giỏ trứng gà mang sang.” Vu Quế Hương đáp lại một tiếng.
Lời này của hai người được Nhan Lăng nhớ rõ trong lòng, tuy rằng nhiều cái nghe không hiểu nhưng cô mơ hồ biết được một chuyện, trứng gà rất lợi hại, có thể đổi được sữa bột.
…
“Sao mẹ nhớ tối qua đã nhặt trứng rồi nhỉ?” Vu Quế Hương nhìn mấy quả trứng gà trong ổ, chợt hoài nghi mình nhiều tuổi hoa mắt, rõ ràng bà đã nhặt trứng gà về, sao bây giờ trong ổ vẫn còn?
“Mẹ, mẹ đứng đấy làm gì? Trời đang lạnh, cho gà ăn xong thì trở về phòng thôi.” Nhan Ái Quốc nhấc theo một cái thùng đến, bên trong là thức ăn cho lợn. Còn mấy ngày nữa là tết, nay cho lợn ăn xong ngày mai sẽ mang đi bán. Coi như đây là bữa ăn cuối cùng, vậy mới cho lợn ăn nhiều hơn.
“Không sao, mẹ đang đứng xem. Tối qua không nhặt trứng gà, để mẹ mang vào phòng.” Cuối cùng Vu Quế Hương cảm thấy bản thân nhớ nhầm, chắc hẳn tối qua quên chưa nhặt.
“Dạ.” Nhan Ái Quốc không bận tâm, đổ thức ăn vào máng cho lợn.
“Một, hai, ba…” Vu Quế hương vừa nhặt vừa đếm, đếm hết mới thấy không đúng lắm. Trong nhà có tám con gà mái, bình thường một ngày thu được năm sáu quả trứng đã rất tốt. Lại thêm thời tiết giá lạnh, ngày thường chỉ được bốn quả, hôm nay là thu được tám quả, chẳng lẽ hôm qua bà quên không nhặt thật?
“Chẳng có mấy con đẻ được trứng đâu con, không bằng lứa mới. Sớm muộn gì cũng phải thay lứa, không bằng thay luôn đi.”
Mấy nhà nuôi gà trong thôn đều phải tính toán, trong nhà có bao người thì nuôi bấy nhiêu con gà. Năm nay nhà bà có thêm một đứa nhỏ, cũng nên nuôi thêm một con gà. Đã vậy còn giết mất con gà trống, coi như thiếu mất hai con. Đợi qua năm tiết trời ấm áp sẽ ấp lấy một lứa gà. Vu Hương Quế cảm thấy đằng nào cũng nuôi thêm gà, không bằng thịt hết mấy con gà mẹ đã nuôi được vài ba năm đi.
“Vậy đều nghe theo mẹ.” Từ Kim Yến cũng không phản đối nữa.
Vu Quế Hương đáp lại: “Được, à đúng rồi, cha Lâm Tử có gửi đồ về. Bà Lâm Tử vừa nói có thể đưa cho nhà ta một hộp. Mẹ nghĩ nhà họ có năm con gà nên chắc hẳn không nỡ giết. Chúng ta mang sang nhà họ một nửa, đưa thêm chút tiền nữa. Nhưng mà không có phiếu, trong nhà cũng không có gì để mang sang.”
Từ Kim Yến: “Không bằng mang sang nửa giỏ trứng gà?”
Ngoài trứng gà ra thì chẳng còn thứ gì có thể mang sang.
“Được, để mẹ nhặt nửa giỏ trứng gà mang sang.” Vu Quế Hương đáp lại một tiếng.
Lời này của hai người được Nhan Lăng nhớ rõ trong lòng, tuy rằng nhiều cái nghe không hiểu nhưng cô mơ hồ biết được một chuyện, trứng gà rất lợi hại, có thể đổi được sữa bột.
…
“Sao mẹ nhớ tối qua đã nhặt trứng rồi nhỉ?” Vu Quế Hương nhìn mấy quả trứng gà trong ổ, chợt hoài nghi mình nhiều tuổi hoa mắt, rõ ràng bà đã nhặt trứng gà về, sao bây giờ trong ổ vẫn còn?
“Mẹ, mẹ đứng đấy làm gì? Trời đang lạnh, cho gà ăn xong thì trở về phòng thôi.” Nhan Ái Quốc nhấc theo một cái thùng đến, bên trong là thức ăn cho lợn. Còn mấy ngày nữa là tết, nay cho lợn ăn xong ngày mai sẽ mang đi bán. Coi như đây là bữa ăn cuối cùng, vậy mới cho lợn ăn nhiều hơn.
“Không sao, mẹ đang đứng xem. Tối qua không nhặt trứng gà, để mẹ mang vào phòng.” Cuối cùng Vu Quế Hương cảm thấy bản thân nhớ nhầm, chắc hẳn tối qua quên chưa nhặt.
“Dạ.” Nhan Ái Quốc không bận tâm, đổ thức ăn vào máng cho lợn.
“Một, hai, ba…” Vu Quế hương vừa nhặt vừa đếm, đếm hết mới thấy không đúng lắm. Trong nhà có tám con gà mái, bình thường một ngày thu được năm sáu quả trứng đã rất tốt. Lại thêm thời tiết giá lạnh, ngày thường chỉ được bốn quả, hôm nay là thu được tám quả, chẳng lẽ hôm qua bà quên không nhặt thật?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.