Thập Niên 70: Nuông Chiều Phúc Nữ Ba Tuổi Rưỡi
Chương 11: Chẳng Lẽ Cha Cô Là Hòa Thượng Mới Hoàn Tục?
Thanh Tể
06/04/2022
"Mẹ, Kim Yến ngủ rồi à?"
Nghe thấy tiếng hỏi khe khẽ dè dặt này, kết hợp với động tác mở cửa của đối phương, Nhan Lăng đã đoán được đây là ai.
"Ngủ rồi, con gái của con đang thức, mau đến đây nhìn." Vu Quế Hương vẫy gọi con trai.
"Thức rồi?" Nhan Ái Quốc không nhịn được xoa tay, anh ấy mới vào một lần nhưng lúc đấy con gái đang ngủ, vợ cũng mang vẻ mệt mỏi, không nhẫn tâm quấy rầy hai mẹ con nên đi ra ngoài, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy con gái còn thức đấy.
"Đang thức, một lúc lâu rồi chưa ngủ, con vào phòng muộn thêm lúc nữa có khi là ngủ mất rồi."
"Con đến vừa đúng lúc." Nhan Ái Quốc mừng trộm, lúc cha nói đặt tên, anh ấy đã bắt đầu kích động, cuối cũng cũng xác định. Vừa nghe xong cái tên được đặt, anh ấy đã chạy nhanh đến đây, may mà chạy nhanh không thì con gái lại ngủ mất: "Đến đây, để cha xem nào."
"Nói nhỏ thôi!" Thấy con trai nói xong cháu gái không còn buồn ngủ nữa, Vu Quế Hương tức giận đánh vào tay anh ấy một cái: "Nhìn xem Bé Cưng bị sợ rồi kìa."
"Vâng vâng vâng." Nhan Ái Quốc vui vẻ, cái đánh này không đau, hạ giọng nói rồi nhanh chóng nhìn lên giường: "Đến đây, con gái, để cha bế cái nào."
Nhan Lăng nhìn người đàn ông xuất hiện trước mặt, dáng vẻ ba bốn mươi tuổi, quần áo mặc trên người không khác gì so với hai người khác ở trong phòng với cô, điều khác biệt duy nhất đó là cũ hơn một chút, tóc tai có hơi kỳ lạ, như vừa mọc ra.
Nhan Lăng hơi kinh ngạc, chẳng lẽ cha cô là hòa thượng mới hoàn tục?
Không biết bộ não nhỏ của con gái mình đang nghĩ lung tung cái gì, Nhan Ái Quốc cẩn thận từng li từng tí bế lên, Vu Quế Hương nhắc nhở nhiều lần cũng không chịu đặt xuống: "Mẹ, con bế thêm lúc nữa."
Khó khăn lắm mới có cơ hội bế con, Nhan Ái Quốc không nỡ buông tay.
"Ra khỏi chăn là lạnh, bế một lúc là được rồi, chờ khi thời tiết ấm áp hơn thì con muốn bế bao lâu cũng được." Vu Quế Hương bế cháu gái qua: "Cha con bảo sao rồi, đặt xong tên chưa?"
"Đặt xong rồi, tên chính là Nhan Lăng còn tên mụ gọi là Bé Cưng."
"Được, cái tên này không tồi." Vu Quế Hương hài lòng, vẻ mặt cười trêu trọc đứa cháu gái trong lòng: "Thế nào, gọi là Bé Cưng có thấy vui không?"
Nhan Lăng thở phào nhẹ nhõm, tên chính giống như trước đây, tên mụ cũng ổn, so với Cẩu Đản ở trước mặt thì cái gì cũng được.
"Bác Hạ mang đến non nửa bình sữa bột, nói là đặt tên mụ cho cháu trai nhà bác ấy là Cẩu Đản, tên chính vẫn chưa đặt xong." Nhan Ái Quốc nói, ánh mắt không rời khỏi con gái.
"Cẩu Đản? Trong thôn mình không phải mười người thì cũng đến tám người lấy tên này." Vu Quế Hương nhắc nhở một câu.
Nghe thấy tiếng hỏi khe khẽ dè dặt này, kết hợp với động tác mở cửa của đối phương, Nhan Lăng đã đoán được đây là ai.
"Ngủ rồi, con gái của con đang thức, mau đến đây nhìn." Vu Quế Hương vẫy gọi con trai.
"Thức rồi?" Nhan Ái Quốc không nhịn được xoa tay, anh ấy mới vào một lần nhưng lúc đấy con gái đang ngủ, vợ cũng mang vẻ mệt mỏi, không nhẫn tâm quấy rầy hai mẹ con nên đi ra ngoài, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy con gái còn thức đấy.
"Đang thức, một lúc lâu rồi chưa ngủ, con vào phòng muộn thêm lúc nữa có khi là ngủ mất rồi."
"Con đến vừa đúng lúc." Nhan Ái Quốc mừng trộm, lúc cha nói đặt tên, anh ấy đã bắt đầu kích động, cuối cũng cũng xác định. Vừa nghe xong cái tên được đặt, anh ấy đã chạy nhanh đến đây, may mà chạy nhanh không thì con gái lại ngủ mất: "Đến đây, để cha xem nào."
"Nói nhỏ thôi!" Thấy con trai nói xong cháu gái không còn buồn ngủ nữa, Vu Quế Hương tức giận đánh vào tay anh ấy một cái: "Nhìn xem Bé Cưng bị sợ rồi kìa."
"Vâng vâng vâng." Nhan Ái Quốc vui vẻ, cái đánh này không đau, hạ giọng nói rồi nhanh chóng nhìn lên giường: "Đến đây, con gái, để cha bế cái nào."
Nhan Lăng nhìn người đàn ông xuất hiện trước mặt, dáng vẻ ba bốn mươi tuổi, quần áo mặc trên người không khác gì so với hai người khác ở trong phòng với cô, điều khác biệt duy nhất đó là cũ hơn một chút, tóc tai có hơi kỳ lạ, như vừa mọc ra.
Nhan Lăng hơi kinh ngạc, chẳng lẽ cha cô là hòa thượng mới hoàn tục?
Không biết bộ não nhỏ của con gái mình đang nghĩ lung tung cái gì, Nhan Ái Quốc cẩn thận từng li từng tí bế lên, Vu Quế Hương nhắc nhở nhiều lần cũng không chịu đặt xuống: "Mẹ, con bế thêm lúc nữa."
Khó khăn lắm mới có cơ hội bế con, Nhan Ái Quốc không nỡ buông tay.
"Ra khỏi chăn là lạnh, bế một lúc là được rồi, chờ khi thời tiết ấm áp hơn thì con muốn bế bao lâu cũng được." Vu Quế Hương bế cháu gái qua: "Cha con bảo sao rồi, đặt xong tên chưa?"
"Đặt xong rồi, tên chính là Nhan Lăng còn tên mụ gọi là Bé Cưng."
"Được, cái tên này không tồi." Vu Quế Hương hài lòng, vẻ mặt cười trêu trọc đứa cháu gái trong lòng: "Thế nào, gọi là Bé Cưng có thấy vui không?"
Nhan Lăng thở phào nhẹ nhõm, tên chính giống như trước đây, tên mụ cũng ổn, so với Cẩu Đản ở trước mặt thì cái gì cũng được.
"Bác Hạ mang đến non nửa bình sữa bột, nói là đặt tên mụ cho cháu trai nhà bác ấy là Cẩu Đản, tên chính vẫn chưa đặt xong." Nhan Ái Quốc nói, ánh mắt không rời khỏi con gái.
"Cẩu Đản? Trong thôn mình không phải mười người thì cũng đến tám người lấy tên này." Vu Quế Hương nhắc nhở một câu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.