Thập Niên 70: Nuông Chiều Phúc Nữ Ba Tuổi Rưỡi
Chương 28: Lúc Không Nghe Lời Cứ Mang Sang Nhà Em
Thanh Tể
09/04/2022
“Thèm ăn thịt nhưng giờ vẫn chưa được ăn, mẹ đi lấy trứng gà trước.”
“Trứng.” Nhan Lăng gật gù: “Ăn.”
“Chỉ nghe thấy ăn.” Từ Kim Yến bật cười: “Sau này tìm cho con nhà chồng có thịt ăn mỗi ngày nhé, cho con ăn no.”
“Hai mẹ con đang nói gì đấy? Đứng bên ngoài đã nghe thấy thịt với trứng.”
Từ Kim Yến nghe thấy tiếng nói bên ngoài bèn chào hỏi: “Chị sang hả, mau ngồi đi. Bé Cưng muốn ăn thịt, em đang nói chuyện với nó.”
Nói xong chị lấy chiếc ghế trong phòng ra: “Chị đến cũng thật khéo, chị trông con bé giúp em, em đi cho gà ăn, mẹ em ra đồng từ sớm chưa cho ăn được.”
“Được, em đi mau đi.” Trần Trân xua tay: “Cứ để con bé cho chị, Văn Viêm tối qua cứ ầm ĩ đòi sang chơi làm chị bực gần chết, chưa ăn xong cơm mà đòi đi rồi, đợi lát nữa đi cùng em, để hai đứa chơi với nhau, để xem nó còn ầm ĩ không.”
“Con bé cũng vừa mới dậy, nếu không cũng quấy cho xem. Tối qua về nhà còn không vui đấy, đứa nhỏ không có bạn chơi, mãi mới có một đứa đương nhiên muốn chơi cùng nhau rồi.” Từ Kim Yến thả con gái xuống, lấy chiếc sọt cạnh cửa bếp ra, đổ vào trong nửa sọt rơm.
Nhan Lăng bên này ngồi trên ghế băng, vừa thấy người bên cạnh đã cúi đầu tự nghịch cúc áo mình, cô mới không thèm chơi với mấy đứa trẻ.
“Hôm qua còn bám nhau như sam, sao nay lại không lên tiếng rồi hả?” Trần Trân thấy hai đứa nhỏ hơi khác lạ: “Không phải sáng sớm Văn Viêm đòi đi tìm Bé Cưng sao, giờ lại ngồi im.”
“Bà cụ hôm qua có nói mà, trẻ nhỏ là như vậy, lúc không cho thì nằng nặc đòi, lúc có rồi lại không thích nữa.” Từ Kim Yến nhớ đến lời tối qua: “Lần sau cứ chiều theo ý thằng bé cho bớt ầm ĩ, sang đây lại thấy ngoan hẳn.”
“Chị cảm thấy Văn Viêm như đang nghĩ chuyện gì, nếu không đã chẳng ngoan như này.” Trần Trân lắc đầu: “Chị đoán không ra được suy nghĩ của nó, e rằng lớn lên khó bảo.”
“Sao có thể chứ, không phải đang rất ngoan sao?” Từ Kim Yến liếc nhìn Hà Văn Viêm đang ngồi trên ghế băng, càng nhìn càng thấy thích mắt, nói đùa: “Chị ghét Văn Viêm không nghe lời thì để em nuôi, em thấy thằng bé ngoan lắm, còn có người làm bạn với con bé.”
“Được, lúc không nghe lời cứ mang sang nhà em, chị thấy ở nhà em nó ngoan hẳn.”
Hai người nói thêm vài câu, Từ Kim Yến vội vàng mang rơm cho đàn gà ngoài sân sau, tiện thể nhặt trứng về.
“Gà nhà em đẻ trứng vào sáng sớm hả?” Trần Trân thấy Từ Kim Yến nhặt mấy quả trứng về lấy làm ngạc nhiên, gà nhà bọn họ toàn đẻ vào lúc chiều.
“Trứng.” Nhan Lăng gật gù: “Ăn.”
“Chỉ nghe thấy ăn.” Từ Kim Yến bật cười: “Sau này tìm cho con nhà chồng có thịt ăn mỗi ngày nhé, cho con ăn no.”
“Hai mẹ con đang nói gì đấy? Đứng bên ngoài đã nghe thấy thịt với trứng.”
Từ Kim Yến nghe thấy tiếng nói bên ngoài bèn chào hỏi: “Chị sang hả, mau ngồi đi. Bé Cưng muốn ăn thịt, em đang nói chuyện với nó.”
Nói xong chị lấy chiếc ghế trong phòng ra: “Chị đến cũng thật khéo, chị trông con bé giúp em, em đi cho gà ăn, mẹ em ra đồng từ sớm chưa cho ăn được.”
“Được, em đi mau đi.” Trần Trân xua tay: “Cứ để con bé cho chị, Văn Viêm tối qua cứ ầm ĩ đòi sang chơi làm chị bực gần chết, chưa ăn xong cơm mà đòi đi rồi, đợi lát nữa đi cùng em, để hai đứa chơi với nhau, để xem nó còn ầm ĩ không.”
“Con bé cũng vừa mới dậy, nếu không cũng quấy cho xem. Tối qua về nhà còn không vui đấy, đứa nhỏ không có bạn chơi, mãi mới có một đứa đương nhiên muốn chơi cùng nhau rồi.” Từ Kim Yến thả con gái xuống, lấy chiếc sọt cạnh cửa bếp ra, đổ vào trong nửa sọt rơm.
Nhan Lăng bên này ngồi trên ghế băng, vừa thấy người bên cạnh đã cúi đầu tự nghịch cúc áo mình, cô mới không thèm chơi với mấy đứa trẻ.
“Hôm qua còn bám nhau như sam, sao nay lại không lên tiếng rồi hả?” Trần Trân thấy hai đứa nhỏ hơi khác lạ: “Không phải sáng sớm Văn Viêm đòi đi tìm Bé Cưng sao, giờ lại ngồi im.”
“Bà cụ hôm qua có nói mà, trẻ nhỏ là như vậy, lúc không cho thì nằng nặc đòi, lúc có rồi lại không thích nữa.” Từ Kim Yến nhớ đến lời tối qua: “Lần sau cứ chiều theo ý thằng bé cho bớt ầm ĩ, sang đây lại thấy ngoan hẳn.”
“Chị cảm thấy Văn Viêm như đang nghĩ chuyện gì, nếu không đã chẳng ngoan như này.” Trần Trân lắc đầu: “Chị đoán không ra được suy nghĩ của nó, e rằng lớn lên khó bảo.”
“Sao có thể chứ, không phải đang rất ngoan sao?” Từ Kim Yến liếc nhìn Hà Văn Viêm đang ngồi trên ghế băng, càng nhìn càng thấy thích mắt, nói đùa: “Chị ghét Văn Viêm không nghe lời thì để em nuôi, em thấy thằng bé ngoan lắm, còn có người làm bạn với con bé.”
“Được, lúc không nghe lời cứ mang sang nhà em, chị thấy ở nhà em nó ngoan hẳn.”
Hai người nói thêm vài câu, Từ Kim Yến vội vàng mang rơm cho đàn gà ngoài sân sau, tiện thể nhặt trứng về.
“Gà nhà em đẻ trứng vào sáng sớm hả?” Trần Trân thấy Từ Kim Yến nhặt mấy quả trứng về lấy làm ngạc nhiên, gà nhà bọn họ toàn đẻ vào lúc chiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.