Thập Niên 70: Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 23:
Thanh Việt Lưu Ca
07/09/2022
Một chị dâu của nhà hàng xóm mới hết ở cữ đột nhiên ngạc nhiên nói: "Thì ra gần đây không phải chị dâu Hồng Mai ở nhà mang trông con à, Đại Bảo đều do Tiểu Muội trông sao?"
Không cần Diệp Thư Hoa trả lời, có một bà thím vừa vặn chung một nhóm với Lâm Hồng Mai lập tức cười nói: "Mỗi ngày Hồng Mai đều theo bọn thím xuống ruộng này, cứ hai ba tiếng trở lại cho uống sữa một lần, chỉ cần Đại Bảo không đói bụng, chuyện khác cũng không cần bận tâm gì."
Chị dâu của nhà hàng xóm vô cùng khâm phục: "Vậy Tiểu Muội rất có năng lực, cháu ở nhà xưa nay chưa từng nghe thấy tiếng khóc của Đại Bảo, còn tưởng rằng là chị dâu Hồng Mai ở nhà đấy, bởi vì đứa nhỏ nhà cháu chỉ cần tỉnh lại không thấy mẹ sẽ khóc lớn làm ầm lên."
"Con nít đều như vậy, ai cho uống sữa bọn chúng sẽ nhớ kỹ mùi của người đó, Đại Bảo trông dáng vẻ thì rất yêu thích cô út, mọi người nhìn thằng bé nhảy nhót tưng bừng ở trong lòng cô út kìa, rất vui vẻ đấy."
Cũng có người khen ngợi không ngớt Diệp Thư Hoa: "Đó cũng là Tiểu Muội đối tốt với trẻ con, có kiên trì, Đại Bảo mới có thể thích cô ấy như thế."
"Đúng vậy…" Nụ cười trên mặt Diệp Thư Hoa cũng sắp cứng ngắc lại, đúng là cô rất thích nghe thổi phồng, nhưng bây giờ có anh đẹp trai chờ cô, cùng với thoáng cái có đủ loại đồ hộp rơi xuống, cô hận không thể lập tức bay qua, ở đây thổi phồng thương mại lẫn nhau với đám bà thím có gì thú vị?
Diệp Thư Hoa không những không muốn nói chuyện, thậm chí còn hơi kích động muốn phá, ví dụ như bé mập trong lòng cô dường như có khuynh hướng yêu thích cái đẹp một chút, cô không hề làm gì cả, bản thân bé mập đã dính sát rồi.
Có điều nói như vậy khả năng cuối cùng bị hủy đi chính là sân khấu của riêng cô, Diệp Thư Hoa ngẫm lại vẫn nhịn được.
Nhìn cô trước sau không ra bài theo bình thường, các bà cô trò chuyện nửa ngày cũng không tiến hành nổi nữa, cuối cùng chỉ có thể bày ra vẻ mặt quan tâm nói: "Tiểu Muội muốn đi mời Tiểu Tống ăn cơm à? Vậy mau đi đi, trời cũng sắp tối rồi, các thím sẽ không làm lỡ cháu đâu."
Rốt cục cũng tám xong rồi, trong lòng Diệp Thư Hoa thở phào nhẹ nhõm, trên mặt còn nụ cười chưa hết thòm thèm nói: "Vậy cháu đi trước đây, có thời gian lại chơi với mấy thím ha!"
Các bác gái đương nhiên nhiệt tình hoan nghênh.
Lúc này Diệp Thư Hoa mới bỏ của chạy lấy người, nhưng cô không biết khi cô rời đi, đằng sau đề tài liên quan tới cô không có kết thúc ngay, thậm chí cô mới vừa đi, mọi người đã thảo luận càng vui vẻ hơn, vẫn là chị dâu nhà hàng xóm lên tiếng.
"Cháu thấy Tiểu Muội cũng không có hay ăn lười làm như bọn họ nói, có thể giặt quần áo nấu cơm còn có thể trông đứa nhỏ thì cũng không tệ lắm, không sánh được với những cô khác có năng lực hơn, nhưng không thể quá lười biếng chứ?"
Cụm "bọn họ" này hiển nhiên là chỉ Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú, hồi trước hầu như mỗi ngày hai chị em dâu đều cãi nhau, từ cướp trứng gà đến quở trách đối phương không làm việc, tất cả công việc trong nhà đều rơi xuống trên vai một người… Chỉ có Diệp Thư Hoa không nghe hiểu đang chỉ cây dâu mắng cây hòe, người trong đội lại rất rõ ràng.
Có náo nhiệt không xem là đồ khốn kiếp, hồi trước nhà đội trưởng Diệp ồn ào, người trong đội thảo luận ở sau lưng, cô con gái út của đội trưởng cuộc ham ăn biếng làm cỡ nào, ầm ĩ đến độ hai chị dâu cũng không tha cho cô?
Có điều hai chị dâu của nhà họ Diệp vốn ầm ĩ lại không còn động tĩnh nữa, nghe nói cô gái ngược lại âm thầm đạt được sự yêu thích của đội trưởng Diệp. Không giống với sự bất công của Vương Thúy Phân, người trong đội vô cùng tín phục đội trưởng Diệp, xem ông ấy là người công chính nhất, ông ấy yêu thích con gái út, vậy đã nói rõ cô nhóc này không có tới mức không thể tả như chị dâu cô nói.
Vậy thì quá nửa là người vợ sinh con trở nên gay gắt, bản thân không tha cho cô em chồng. Coi như ngày hôm nay Diệp Thư Hoa không ôm bé mập rêu rao khắp nơi, chiều gió dư luận bên ngoài cũng hoàn toàn đã thay đổi, các bà cô vây nhốt Diệp Thư Hoa, không phải là muốn nghe cô chính mồm nói sao.
"Đúng vậy." Lập tức có người phụ họa.
"Nếu nói Tiểu Muội ham ăn, bản thân các cô ấy không thèm trứng gà sao? Người khác sinh con, ba năm ngày có thể nếm thử vị trứng gà đã rất tốt rồi, vợ đội trưởng nói năng chua ngoa nhưng mềm yếu, trước đây rất tốt với con dâu, xem coi nuông chiều các cô ấy kìa!"
"Có điều cũng không biết Tiểu Muội giống ai, chúng ta nói nhiều như vậy, cũng không thấy cô ấy nói hùa theo, nói một câu chị dâu như thế nào, miệng Thúy Phân cũng không chặt như thế?" Bác gái nói lời này cả khuôn mặt không che giấu được sự tiếc nuối, thật không nghĩ tới các bà ấy nhiều người như vậy cũng không cạy được miệng của một cô nhóc. Người trong cuộc không lên tiếng, nhiều chuyện cũng không đủ thoải mái.
Có người bèn cười nói: "Không giống vợ đội trưởng, vậy thì giống đội trưởng chứ, bà từng nghe đội trưởng bàn chuyện thị phi của người khác chưa?"
Không cần Diệp Thư Hoa trả lời, có một bà thím vừa vặn chung một nhóm với Lâm Hồng Mai lập tức cười nói: "Mỗi ngày Hồng Mai đều theo bọn thím xuống ruộng này, cứ hai ba tiếng trở lại cho uống sữa một lần, chỉ cần Đại Bảo không đói bụng, chuyện khác cũng không cần bận tâm gì."
Chị dâu của nhà hàng xóm vô cùng khâm phục: "Vậy Tiểu Muội rất có năng lực, cháu ở nhà xưa nay chưa từng nghe thấy tiếng khóc của Đại Bảo, còn tưởng rằng là chị dâu Hồng Mai ở nhà đấy, bởi vì đứa nhỏ nhà cháu chỉ cần tỉnh lại không thấy mẹ sẽ khóc lớn làm ầm lên."
"Con nít đều như vậy, ai cho uống sữa bọn chúng sẽ nhớ kỹ mùi của người đó, Đại Bảo trông dáng vẻ thì rất yêu thích cô út, mọi người nhìn thằng bé nhảy nhót tưng bừng ở trong lòng cô út kìa, rất vui vẻ đấy."
Cũng có người khen ngợi không ngớt Diệp Thư Hoa: "Đó cũng là Tiểu Muội đối tốt với trẻ con, có kiên trì, Đại Bảo mới có thể thích cô ấy như thế."
"Đúng vậy…" Nụ cười trên mặt Diệp Thư Hoa cũng sắp cứng ngắc lại, đúng là cô rất thích nghe thổi phồng, nhưng bây giờ có anh đẹp trai chờ cô, cùng với thoáng cái có đủ loại đồ hộp rơi xuống, cô hận không thể lập tức bay qua, ở đây thổi phồng thương mại lẫn nhau với đám bà thím có gì thú vị?
Diệp Thư Hoa không những không muốn nói chuyện, thậm chí còn hơi kích động muốn phá, ví dụ như bé mập trong lòng cô dường như có khuynh hướng yêu thích cái đẹp một chút, cô không hề làm gì cả, bản thân bé mập đã dính sát rồi.
Có điều nói như vậy khả năng cuối cùng bị hủy đi chính là sân khấu của riêng cô, Diệp Thư Hoa ngẫm lại vẫn nhịn được.
Nhìn cô trước sau không ra bài theo bình thường, các bà cô trò chuyện nửa ngày cũng không tiến hành nổi nữa, cuối cùng chỉ có thể bày ra vẻ mặt quan tâm nói: "Tiểu Muội muốn đi mời Tiểu Tống ăn cơm à? Vậy mau đi đi, trời cũng sắp tối rồi, các thím sẽ không làm lỡ cháu đâu."
Rốt cục cũng tám xong rồi, trong lòng Diệp Thư Hoa thở phào nhẹ nhõm, trên mặt còn nụ cười chưa hết thòm thèm nói: "Vậy cháu đi trước đây, có thời gian lại chơi với mấy thím ha!"
Các bác gái đương nhiên nhiệt tình hoan nghênh.
Lúc này Diệp Thư Hoa mới bỏ của chạy lấy người, nhưng cô không biết khi cô rời đi, đằng sau đề tài liên quan tới cô không có kết thúc ngay, thậm chí cô mới vừa đi, mọi người đã thảo luận càng vui vẻ hơn, vẫn là chị dâu nhà hàng xóm lên tiếng.
"Cháu thấy Tiểu Muội cũng không có hay ăn lười làm như bọn họ nói, có thể giặt quần áo nấu cơm còn có thể trông đứa nhỏ thì cũng không tệ lắm, không sánh được với những cô khác có năng lực hơn, nhưng không thể quá lười biếng chứ?"
Cụm "bọn họ" này hiển nhiên là chỉ Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú, hồi trước hầu như mỗi ngày hai chị em dâu đều cãi nhau, từ cướp trứng gà đến quở trách đối phương không làm việc, tất cả công việc trong nhà đều rơi xuống trên vai một người… Chỉ có Diệp Thư Hoa không nghe hiểu đang chỉ cây dâu mắng cây hòe, người trong đội lại rất rõ ràng.
Có náo nhiệt không xem là đồ khốn kiếp, hồi trước nhà đội trưởng Diệp ồn ào, người trong đội thảo luận ở sau lưng, cô con gái út của đội trưởng cuộc ham ăn biếng làm cỡ nào, ầm ĩ đến độ hai chị dâu cũng không tha cho cô?
Có điều hai chị dâu của nhà họ Diệp vốn ầm ĩ lại không còn động tĩnh nữa, nghe nói cô gái ngược lại âm thầm đạt được sự yêu thích của đội trưởng Diệp. Không giống với sự bất công của Vương Thúy Phân, người trong đội vô cùng tín phục đội trưởng Diệp, xem ông ấy là người công chính nhất, ông ấy yêu thích con gái út, vậy đã nói rõ cô nhóc này không có tới mức không thể tả như chị dâu cô nói.
Vậy thì quá nửa là người vợ sinh con trở nên gay gắt, bản thân không tha cho cô em chồng. Coi như ngày hôm nay Diệp Thư Hoa không ôm bé mập rêu rao khắp nơi, chiều gió dư luận bên ngoài cũng hoàn toàn đã thay đổi, các bà cô vây nhốt Diệp Thư Hoa, không phải là muốn nghe cô chính mồm nói sao.
"Đúng vậy." Lập tức có người phụ họa.
"Nếu nói Tiểu Muội ham ăn, bản thân các cô ấy không thèm trứng gà sao? Người khác sinh con, ba năm ngày có thể nếm thử vị trứng gà đã rất tốt rồi, vợ đội trưởng nói năng chua ngoa nhưng mềm yếu, trước đây rất tốt với con dâu, xem coi nuông chiều các cô ấy kìa!"
"Có điều cũng không biết Tiểu Muội giống ai, chúng ta nói nhiều như vậy, cũng không thấy cô ấy nói hùa theo, nói một câu chị dâu như thế nào, miệng Thúy Phân cũng không chặt như thế?" Bác gái nói lời này cả khuôn mặt không che giấu được sự tiếc nuối, thật không nghĩ tới các bà ấy nhiều người như vậy cũng không cạy được miệng của một cô nhóc. Người trong cuộc không lên tiếng, nhiều chuyện cũng không đủ thoải mái.
Có người bèn cười nói: "Không giống vợ đội trưởng, vậy thì giống đội trưởng chứ, bà từng nghe đội trưởng bàn chuyện thị phi của người khác chưa?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.