Thập Niên 70: Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 35:
Thanh Việt Lưu Ca
10/09/2022
Phụ họa xong, Tống Thanh Huy mới phản ứng được, anh hiểu Diệp Tiểu Muội dù cho chữ viết đẹp, chỉ sợ cũng không thích bị cha ép viết một trang chữ mỗi ngày. Nếu để cho cô biết chuyện này có quan hệ với anh, không biết có tìm anh tính sổ không?
Tống Thanh Huy tươi cười như gió mát nhưng trong lòng lại có chút chột dạ khó hiểu.
Đội trưởng Diệp không nhìn ra người đối diện không tập trung, ông ấy còn chìm đắm vào sự tự hào con cái có tiền đồ, cho đến khi Diệp Thư Hoa chạy đến nói mấy lời có chút thất lễ với Tống Thanh Huy, cũng không dập tắt sự nhiệt tình hiếu khách của ông.
Đội trưởng Diệp không những không tức giận, trái lại còn cười nói với Tống Thanh Huy: "Tiểu Muội nói chuyện có chút trực tiếp, cũng là đang hoan nghênh cháu đó."
Tống Thanh Huy thầm nghĩ Diệp Tiểu Muội không phải đang hoan nghênh anh, mà là hưng phấn rốt cuộc cũng có thịt ăn. Chẳng qua đội trưởng Diệp cũng đã nói như vậy, tất nhiên anh cũng phối hợp cảm động, mới vừa muốn nói chuyện, trong tay đã bị nhét một ly trà nóng, Diệp Tiểu Muội vui vẻ hân hoan nói.
"Đây là lá trà mà cha của em rất trân quý, nhân lúc còn nóng uống đi, thức ăn sẽ lập tức được dọn lên!"
Tống Thanh Huy thấy khuôn mặt không biết chuyện gì của cô, chậm chạp gật đầu.
Hy vọng sau ngày hôm nay, Diệp Tiểu Muội không hối hận vì đã từng nhiệt tình chiêu đãi anh như vậy.
Nể tình thịt hộp, dự đoán cho Lôi Phong sống biết một lát nữa sẽ ăn ngon, để cho anh chuẩn bị tư thái tham gia đại chiến giành ăn, Diệp Thư Hoa cô đã làm hết nghĩa vụ rồi.
Sau đó chính thức dọn cơm lên, cô không chút khách khí, dưới ánh mắt của Tống Thanh Huy, vừa nhanh vừa ác gắp một miếng thịt ở bụng cá vừa mềm vừa tươi. Nhà họ Diệp có đạo đãi khách nghiêm khắc, khách và người đứng đầu trong nhà là đội trưởng Diệp ngồi trên đầu, phần lớn thức ăn đều đặt trước mặt bọn họ.
Tất nhiên đồng chí Tống nhận được nhiều tấm thẻ người tốt lựa chọn tha thứ cho Diệp Tiểu Muội. Đội trưởng Diệp mới khiêm tốn kín đáo khoe khoang về con gái với Tiểu Tống không được bao lâu, vẫn còn mang theo một tầng yêu thương khi nhìn con gái, cho nên ở trong mắt ông ấy động tác của con gái cũng không lỗ mãng như vậy, đội trưởng Diệp cười một tiếng mặc kệ, nhiệt tình cụng ly mời khách dùng bữa.
Chẳng qua khách và người đứng đầu một nhà không ngại, không có nghĩa là chị dâu cả và chị dâu hai có thể chiều.
Nhà họ Diệp không có quy định đàn bà không thể ngồi trên bàn, có thể nói bầu không khí của đại đội Song Cương tương đối tiến bộ, dù sao chủ tịch đã nói đàn bà có thể gánh nửa bầu trời. Ở nhà đàn ông làm chủ, đàn bà cũng có quyền phát biểu, Vương Thúy Phân như vậy, Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú cũng tình hình như vậy. Tạm thời hai người còn chọn không tranh cướp quyền uy của mẹ chồng, là vì thủ đoạn kém hơn, nhưng đóng cửa phòng lại, rất nhiều việc đều là bọn họ tự làm chủ.
Lúc dọn cơm, Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú đều ngồi vào bàn.
Dân quê ăn cơm không có chú trọng nhiều, thêm vào trong nhà cũng không có nhiều băng ghế như vậy, bình thường trừ đội trưởng Diệp thích ngồi ăn trên bàn, những người khác bao gồm cả Vương Thúy Phân đều thích bới cơm đến cửa ăn, nhà ai cũng bưng cơm đứng ở cửa ăn, giờ cơm thường xuyên vang lên tiếng cười.
Hôm nay cũng giống như vậy, đội trưởng Diệp và Tống Thanh Huy thì ngồi trên bàn cụng ly đối chén, mọi người bưng bát chuẩn bị đi ra ngoài sân ấp ấm ăn cơm. Trước kia Diệp Tiểu Muội cũng là một thành viên trong đó, nhưng bây giờ là Diệp Thư Hoa đã tự giác xách băng ghế ngồi bên cạnh cha đội trưởng rồi.
Diệp Thư Hoa sống với ông nội, ông cũng cũng có chút nghiêm túc, nuôi cô có thói quen ngồi bàn ăn cơm, sau khi xuyên qua thói quen này cũng được duy trì.
Đáng tiếc ở trong mắt của Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú hành động của cô chính là chứng cứ rành rành cô em chồng vì muốn làm cho đội trưởng Diệp vui vẻ mà không từ bất kỳ thủ đoạn nào. Quả nhiên con bé này còn khó dây dưa hơn tưởng tượng, mấy tháng này, trong lòng chị em dâu bọn họ vẫn để trong lòng.
Mới vừa lẩm bẩm xong, thì thấy hành động Diệp Thư Hoa nhanh như chớp không kịp bịt tai cướp cá, nhất thời sắc mặt trở nên khó coi. Ở trong mắt bọn họ, hành động của Diệp Tiểu Muội không thể nghi ngờ chính là lộ ra cái đuôi hồ ly, cả ngày ngồi bên cạnh cha chồng ăn cơm thì ra để dễ dàng cướp thịt cá.
Hai chị em dâu nhìn nhau, Lâm Hồng Mai làm chị dâu cả dẫn đầu mở miệng nói trước.
"Khó trách mẹ thường nói Tiểu Muội thông minh, quả nhiê biết ăn hơn cả chúng ta, chỉ trong chớp mắt, thịt cá không xương đều vào trong miệng của Tiểu Muội hết rồi."
Tống Thanh Huy tươi cười như gió mát nhưng trong lòng lại có chút chột dạ khó hiểu.
Đội trưởng Diệp không nhìn ra người đối diện không tập trung, ông ấy còn chìm đắm vào sự tự hào con cái có tiền đồ, cho đến khi Diệp Thư Hoa chạy đến nói mấy lời có chút thất lễ với Tống Thanh Huy, cũng không dập tắt sự nhiệt tình hiếu khách của ông.
Đội trưởng Diệp không những không tức giận, trái lại còn cười nói với Tống Thanh Huy: "Tiểu Muội nói chuyện có chút trực tiếp, cũng là đang hoan nghênh cháu đó."
Tống Thanh Huy thầm nghĩ Diệp Tiểu Muội không phải đang hoan nghênh anh, mà là hưng phấn rốt cuộc cũng có thịt ăn. Chẳng qua đội trưởng Diệp cũng đã nói như vậy, tất nhiên anh cũng phối hợp cảm động, mới vừa muốn nói chuyện, trong tay đã bị nhét một ly trà nóng, Diệp Tiểu Muội vui vẻ hân hoan nói.
"Đây là lá trà mà cha của em rất trân quý, nhân lúc còn nóng uống đi, thức ăn sẽ lập tức được dọn lên!"
Tống Thanh Huy thấy khuôn mặt không biết chuyện gì của cô, chậm chạp gật đầu.
Hy vọng sau ngày hôm nay, Diệp Tiểu Muội không hối hận vì đã từng nhiệt tình chiêu đãi anh như vậy.
Nể tình thịt hộp, dự đoán cho Lôi Phong sống biết một lát nữa sẽ ăn ngon, để cho anh chuẩn bị tư thái tham gia đại chiến giành ăn, Diệp Thư Hoa cô đã làm hết nghĩa vụ rồi.
Sau đó chính thức dọn cơm lên, cô không chút khách khí, dưới ánh mắt của Tống Thanh Huy, vừa nhanh vừa ác gắp một miếng thịt ở bụng cá vừa mềm vừa tươi. Nhà họ Diệp có đạo đãi khách nghiêm khắc, khách và người đứng đầu trong nhà là đội trưởng Diệp ngồi trên đầu, phần lớn thức ăn đều đặt trước mặt bọn họ.
Tất nhiên đồng chí Tống nhận được nhiều tấm thẻ người tốt lựa chọn tha thứ cho Diệp Tiểu Muội. Đội trưởng Diệp mới khiêm tốn kín đáo khoe khoang về con gái với Tiểu Tống không được bao lâu, vẫn còn mang theo một tầng yêu thương khi nhìn con gái, cho nên ở trong mắt ông ấy động tác của con gái cũng không lỗ mãng như vậy, đội trưởng Diệp cười một tiếng mặc kệ, nhiệt tình cụng ly mời khách dùng bữa.
Chẳng qua khách và người đứng đầu một nhà không ngại, không có nghĩa là chị dâu cả và chị dâu hai có thể chiều.
Nhà họ Diệp không có quy định đàn bà không thể ngồi trên bàn, có thể nói bầu không khí của đại đội Song Cương tương đối tiến bộ, dù sao chủ tịch đã nói đàn bà có thể gánh nửa bầu trời. Ở nhà đàn ông làm chủ, đàn bà cũng có quyền phát biểu, Vương Thúy Phân như vậy, Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú cũng tình hình như vậy. Tạm thời hai người còn chọn không tranh cướp quyền uy của mẹ chồng, là vì thủ đoạn kém hơn, nhưng đóng cửa phòng lại, rất nhiều việc đều là bọn họ tự làm chủ.
Lúc dọn cơm, Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú đều ngồi vào bàn.
Dân quê ăn cơm không có chú trọng nhiều, thêm vào trong nhà cũng không có nhiều băng ghế như vậy, bình thường trừ đội trưởng Diệp thích ngồi ăn trên bàn, những người khác bao gồm cả Vương Thúy Phân đều thích bới cơm đến cửa ăn, nhà ai cũng bưng cơm đứng ở cửa ăn, giờ cơm thường xuyên vang lên tiếng cười.
Hôm nay cũng giống như vậy, đội trưởng Diệp và Tống Thanh Huy thì ngồi trên bàn cụng ly đối chén, mọi người bưng bát chuẩn bị đi ra ngoài sân ấp ấm ăn cơm. Trước kia Diệp Tiểu Muội cũng là một thành viên trong đó, nhưng bây giờ là Diệp Thư Hoa đã tự giác xách băng ghế ngồi bên cạnh cha đội trưởng rồi.
Diệp Thư Hoa sống với ông nội, ông cũng cũng có chút nghiêm túc, nuôi cô có thói quen ngồi bàn ăn cơm, sau khi xuyên qua thói quen này cũng được duy trì.
Đáng tiếc ở trong mắt của Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú hành động của cô chính là chứng cứ rành rành cô em chồng vì muốn làm cho đội trưởng Diệp vui vẻ mà không từ bất kỳ thủ đoạn nào. Quả nhiên con bé này còn khó dây dưa hơn tưởng tượng, mấy tháng này, trong lòng chị em dâu bọn họ vẫn để trong lòng.
Mới vừa lẩm bẩm xong, thì thấy hành động Diệp Thư Hoa nhanh như chớp không kịp bịt tai cướp cá, nhất thời sắc mặt trở nên khó coi. Ở trong mắt bọn họ, hành động của Diệp Tiểu Muội không thể nghi ngờ chính là lộ ra cái đuôi hồ ly, cả ngày ngồi bên cạnh cha chồng ăn cơm thì ra để dễ dàng cướp thịt cá.
Hai chị em dâu nhìn nhau, Lâm Hồng Mai làm chị dâu cả dẫn đầu mở miệng nói trước.
"Khó trách mẹ thường nói Tiểu Muội thông minh, quả nhiê biết ăn hơn cả chúng ta, chỉ trong chớp mắt, thịt cá không xương đều vào trong miệng của Tiểu Muội hết rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.