[Thập Niên 70] Ở Niên Đại Văn Lựa Chọn Lười Nhác
Chương 6: Còn Không Tốt Bằng Xuống Nông Thôn (1)
Bạch Gia
17/09/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhìn mẹ có vẻ sắp bùng nổ, anh ấy vội vàng chuyển đề tài: “Em út xem xét thế nào rồi?”
Ngô Truyện Phương nghe thấy lập tức nhụt chí: “Còn có thể thế nào chứ? Chẳng được gì cả.”
Bây giờ bà thật sự rất đau đầu.
Nếu thật sự phải gả, vậy thì khẳng định là phải gả cho người ta,
Nhưng cũng không thể dù cho biết gia đình đối phương là cái bẫy, vẫn cắn răng chịu đựng bảo con gái của mình nhảy vào chứ?
Ngô Truyện Phương nghiêng đầu, hỏi: “Lúc trước nói ông hỏi thăm, trong nhà máy có tìm được ai thích hợp hay không? Mấy học trò của ông không phải cũng chưa ai kết hôn sao?”
“Chẳng ai được cả.” Dung Thủy Căn lập tức lắc đầu.
Mấy học trò kia của ông, người chăm chỉ thì điều kiện gia đình quá tệ, người có điều kiện gia đình không tệ thì lại chẳng được tài cán gì, làm học trò của ông thì cũng thôi đi, làm con rể của ông thì lại càng không thể được.
Ngô Truyện Phương cau mày, khi muốn mở miệng nói chuyện, lại bị cắt ngang.
“Ba, mẹ.” Dung Hiểu Hiểu buông chén đũa, nhìn cha mẹ ngồi ở trước mặt, cô nhẹ giọng mở miệng: “Con muốn xuống nông thôn.”
“Không được!”
Lời nói của Dung Hiểu Hiểu vừa dứt đã bị cắt ngang.
Ngô Truyền Phương lắc đầu từ chối một lần nữa: “Không được, còn chưa đến nông nỗi đó, con thật sự nghĩ xuống nông thôn là chuyện thoải mái sao?"
Dung Hiểu Hiểu cười khổ một tiếng.
Cô đương nhiên biết không thoải mái.
Kiếp trước từng đọc không ít truyện niên đại, ai chẳng biết sau khi xuống nông thôn phải làm việc miệt mài không nghỉ?
Chỉ riêng hiện tại, xung quanh cũng không phải không có nhà có con gái đi xuống nông thôn.
Thư gửi về đa phần đều oán giận cuộc sống khổ cực, thậm chí còn có người vì trở về thành phố mà thẳng tay làm gãy chân mình, nghĩ là biết xuống nông thôn tuyệt đối không phải là một chuyện thoải mái.
Cho nên lúc mới bắt đầu.
Cô quả thật có nghĩ tới, có phải nên tìm một đối tượng kết hôn thích hợp hay không, tiếp tục ở lại thị trấn nhỏ sinh sống, ít nhất không cần xuống ruộng làm nông.
Nhưng mà...
Khó xử cho người bệnh nhan khống quá.
Cho dù hạ thấp yêu cầu hơn nữa, đối mặt với một đám con cưng của mẹ, nam đồng chí cực kỳ lôi thôi, dù cô có định lười làm việc cũng không thể không chùn bước.
Nghĩ kỹ lại nếu tùy tiện gả đi như vậy, còn không tốt bằng xuống nông thôn.
Chủ yếu nhất chính là, trong lòng cô có tự tin, trải qua những thí nghiệm lặp đi lặp lại trong khoảng thời gian này, cuối cùng đã hiểu được tác dụng của bàn tay vàng của mình, có lẽ cho dù xuống nông thôn, cuộc sống của cô cũng sẽ không quá tệ.
Hơn nữa.
Dung Hiểu Hiểu cũng đóng giả không giống.
Không có trí nhớ của nguyên thân, không hiểu rõ tính nết của cô ấy, khoảng thời gian này vẫn luôn giả vờ làm cô gái ngoan ngoãn, trong thời gian ngắn còn được, chứ thời gian dài cũng không phải chuyện dễ.
Chẳng thà xuống nông thôn, ở bên ngoài một đoạn thời gian, về sau gặp lại mọi người trong nhà, dù cho tính nết có chút thay đổi, người trong nhà cũng sẽ không quá khó hiểu.
Xem như đủ loại lo lắng đi.
Dung Hiểu Hiểu cảm thấy xuống nông thôn rất khó, nhưng cũng là lựa chọn tốt nhất vào lúc này.
Nhưng mà, Ngô Truyền Phương không nghĩ như vậy: “Chờ ngày mai mẹ lại đến chỗ bà mối kia hỏi thử, không tin tìm không thấy người thích hợp."
Dung Thủy Căn cũng nhăn mày: “Ba cũng xem xét ở công xưởng."
Lúc này, Ngô Bình Tuệ ngồi ngay ngắn ở một bên rất không đồng ý mà nhìn bọn họ: “Ba mẹ không thể kéo chân sau của em gái, em ấy hiếm khi có giác ngộ thế này, muốn phấn đấu xây dựng quốc gia, đây là tinh thần trách nhiệm và ý thức sứ mệnh, hai người sao có thể cản trở em ấy?"
“...”
“...”
Căn phòng lập tức lâm vào yên tĩnh.
Nhìn mẹ có vẻ sắp bùng nổ, anh ấy vội vàng chuyển đề tài: “Em út xem xét thế nào rồi?”
Ngô Truyện Phương nghe thấy lập tức nhụt chí: “Còn có thể thế nào chứ? Chẳng được gì cả.”
Bây giờ bà thật sự rất đau đầu.
Nếu thật sự phải gả, vậy thì khẳng định là phải gả cho người ta,
Nhưng cũng không thể dù cho biết gia đình đối phương là cái bẫy, vẫn cắn răng chịu đựng bảo con gái của mình nhảy vào chứ?
Ngô Truyện Phương nghiêng đầu, hỏi: “Lúc trước nói ông hỏi thăm, trong nhà máy có tìm được ai thích hợp hay không? Mấy học trò của ông không phải cũng chưa ai kết hôn sao?”
“Chẳng ai được cả.” Dung Thủy Căn lập tức lắc đầu.
Mấy học trò kia của ông, người chăm chỉ thì điều kiện gia đình quá tệ, người có điều kiện gia đình không tệ thì lại chẳng được tài cán gì, làm học trò của ông thì cũng thôi đi, làm con rể của ông thì lại càng không thể được.
Ngô Truyện Phương cau mày, khi muốn mở miệng nói chuyện, lại bị cắt ngang.
“Ba, mẹ.” Dung Hiểu Hiểu buông chén đũa, nhìn cha mẹ ngồi ở trước mặt, cô nhẹ giọng mở miệng: “Con muốn xuống nông thôn.”
“Không được!”
Lời nói của Dung Hiểu Hiểu vừa dứt đã bị cắt ngang.
Ngô Truyền Phương lắc đầu từ chối một lần nữa: “Không được, còn chưa đến nông nỗi đó, con thật sự nghĩ xuống nông thôn là chuyện thoải mái sao?"
Dung Hiểu Hiểu cười khổ một tiếng.
Cô đương nhiên biết không thoải mái.
Kiếp trước từng đọc không ít truyện niên đại, ai chẳng biết sau khi xuống nông thôn phải làm việc miệt mài không nghỉ?
Chỉ riêng hiện tại, xung quanh cũng không phải không có nhà có con gái đi xuống nông thôn.
Thư gửi về đa phần đều oán giận cuộc sống khổ cực, thậm chí còn có người vì trở về thành phố mà thẳng tay làm gãy chân mình, nghĩ là biết xuống nông thôn tuyệt đối không phải là một chuyện thoải mái.
Cho nên lúc mới bắt đầu.
Cô quả thật có nghĩ tới, có phải nên tìm một đối tượng kết hôn thích hợp hay không, tiếp tục ở lại thị trấn nhỏ sinh sống, ít nhất không cần xuống ruộng làm nông.
Nhưng mà...
Khó xử cho người bệnh nhan khống quá.
Cho dù hạ thấp yêu cầu hơn nữa, đối mặt với một đám con cưng của mẹ, nam đồng chí cực kỳ lôi thôi, dù cô có định lười làm việc cũng không thể không chùn bước.
Nghĩ kỹ lại nếu tùy tiện gả đi như vậy, còn không tốt bằng xuống nông thôn.
Chủ yếu nhất chính là, trong lòng cô có tự tin, trải qua những thí nghiệm lặp đi lặp lại trong khoảng thời gian này, cuối cùng đã hiểu được tác dụng của bàn tay vàng của mình, có lẽ cho dù xuống nông thôn, cuộc sống của cô cũng sẽ không quá tệ.
Hơn nữa.
Dung Hiểu Hiểu cũng đóng giả không giống.
Không có trí nhớ của nguyên thân, không hiểu rõ tính nết của cô ấy, khoảng thời gian này vẫn luôn giả vờ làm cô gái ngoan ngoãn, trong thời gian ngắn còn được, chứ thời gian dài cũng không phải chuyện dễ.
Chẳng thà xuống nông thôn, ở bên ngoài một đoạn thời gian, về sau gặp lại mọi người trong nhà, dù cho tính nết có chút thay đổi, người trong nhà cũng sẽ không quá khó hiểu.
Xem như đủ loại lo lắng đi.
Dung Hiểu Hiểu cảm thấy xuống nông thôn rất khó, nhưng cũng là lựa chọn tốt nhất vào lúc này.
Nhưng mà, Ngô Truyền Phương không nghĩ như vậy: “Chờ ngày mai mẹ lại đến chỗ bà mối kia hỏi thử, không tin tìm không thấy người thích hợp."
Dung Thủy Căn cũng nhăn mày: “Ba cũng xem xét ở công xưởng."
Lúc này, Ngô Bình Tuệ ngồi ngay ngắn ở một bên rất không đồng ý mà nhìn bọn họ: “Ba mẹ không thể kéo chân sau của em gái, em ấy hiếm khi có giác ngộ thế này, muốn phấn đấu xây dựng quốc gia, đây là tinh thần trách nhiệm và ý thức sứ mệnh, hai người sao có thể cản trở em ấy?"
“...”
“...”
Căn phòng lập tức lâm vào yên tĩnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.