[Thập Niên 70] Ở Niên Đại Văn Lựa Chọn Lười Nhác
Chương 33: Hóa Ra Cô Không Hề Có Hào Quang Nhân Vật Chính (4)
Bạch Gia
17/09/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
La Vượng liếc nhìn anh ta một cái, thế mà lại không từ chối: "Được chứ, có chỗ muốn ngồi thì ngồi đi."
Thịnh Tả Nguyên hí hửng, đưa tay muốn đỡ người bên cạnh.
Nhưng không ngờ bị tránh né thẳng thừng, anh ta có chút khó hiểu: “Mạn Mạn?"
Bạch Mạn nhìn anh ta, trong mắt chứa sự lạnh lùng.
Cô ấy rất muốn hung hăng đánh Thịnh Tả Nguyên một trận, nhưng không được.
Ít nhất vào lúc này không được.
Người mà cô ấy hận nhất trong kiếp trước chính là Thịnh Tả Nguyên.
Người đàn ông này từng là người quan trọng nhất với cô ấy, hai người sinh ra trong cùng một đại viện, từ khi bắt đầu có trí nhớ đã thường xuyên chơi cùng với nhau.
Thanh mai trúc mã, trưởng thành cùng nhau.
Ngay cả ba mẹ hai nhà đều cho rằng trong tương lai bọn họ chính là một đôi.
Ngay cả cô cũng nghĩ như vậy, thậm chí cảm thấy mình có thể có một bạn đời như vậy, là chuyện hạnh phúc nhất.
Gia đình rối ren, rõ ràng có cơ hội xuất ngoại, nhưng lại tự nguyện xuống nông thôn cùng với Thịnh Tả Nguyên, nghĩ là cho dù đường xuống nông thôn rất gian nan cũng không sao cả, chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với Thịnh Tả Nguyên, thì cô ấy có thể vượt qua tất cả khó khăn.
Nhưng sự thật không phải là như thế.
Cuộc sống ở kiếp trước rất êm đềm, kết quả tất cả nghiệp chướng đều bắt nguồn từ Thịnh Tả Nguyên, tra tấn cô ấy đến mức sống không bằng chết, còn làm hại người nhà phải chịu tội với cô ấy.
Cứ tưởng là người chồng ân ái cả đời, đầu bạc đến già, thật ra là đâm vô số vết dao lên người cô ấy, bây giờ sống lại, chỉ còn thù hận đối với Thịnh Tả Nguyên.
Cô ấy không muốn nhớ lại cuộc sống ở kiếp trước.
Hơn cả việc trả thù Thịnh Tả Nguyên, cô còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Sở dĩ lại xuống nông thôn giống như kiếp trước, cũng không phải bởi vì muốn trả thù Thịnh Tả Nguyên ở nơi này, mà là vì ở đại đội Hồng Sơn có người mà cô ấy để ý nhất.
Sự cứu rỗi duy nhất của cô ấy.
Bạch Mạn cố kiềm nén sự thù hận đối với Thịnh Tả Nguyên, thật sự chán ghét sự đụng chạm của anh ta: “Tôi nói lại lần nữa, gọi tôi là Bạch Mạn."
Thịnh Tả Nguyên vừa định mở miệng, La Vượng ở phía trước đã không kiên nhẫn lên tiếng: “Còn thất thần làm cái gì, qua đây kéo xe."
Gọi một tiếng không có phản ứng, trực tiếp điểm danh: “Cái người mặc đồ kẻ ô màu xanh quân đội kia, gọi cậu sao cậu không trả lời, mau mau đến kéo xe."
Thịnh Tả Nguyên đang buồn phiền vì thái độ của Bạch Mạn đối với mình thay đổi, nghe thấy bị kêu, chỉ vào chính mình: "Tôi?"
"Không phải cậu thì là ai, cậu mở miệng kêu nữ đồng chí ngồi lên xe kéo, chẳng lẽ muốn tôi kéo xe?" La Vượng bĩu môi: “Cậu thật ra cũng biết lấy lòng thật, ngoài miệng thoải mái nói một câu, việc lại để người khác làm, mình thì làm người tốt."
Thịnh Tả Nguyên có bao giờ nhận được kiểu nói chuyện âm dương quái khí thế này, sượng mặt nói: "Tôi kéo thì tôi kéo."
Đôi chân mang giày da giẫm lên bùn nhão, đi đến trước xe kéo chuẩn bị tư thế kéo xe, mới nhấc thử đã phải rất cố sức, nhưng nhiều người nhìn chằm chằm như vậy làm sao có thể rụt rè được?
Quay đầu, ra hiệu cho Bạch Mạn ngồi lên.
Nghĩ thầm nếu Bạch Mạn không ngồi, có lẽ anh ta có thể bác bỏ chuyện kéo xe.
Kết quả vừa mới quay đầu, đã thấy Bạch Mạn không biết khi nào đã ngồi lên, còn nhẹ nhàng mở miệng: "Còn không nhanh chân lên? Tiếp tục lề mề thì đến tối mất."
La Vượng liếc nhìn anh ta một cái, thế mà lại không từ chối: "Được chứ, có chỗ muốn ngồi thì ngồi đi."
Thịnh Tả Nguyên hí hửng, đưa tay muốn đỡ người bên cạnh.
Nhưng không ngờ bị tránh né thẳng thừng, anh ta có chút khó hiểu: “Mạn Mạn?"
Bạch Mạn nhìn anh ta, trong mắt chứa sự lạnh lùng.
Cô ấy rất muốn hung hăng đánh Thịnh Tả Nguyên một trận, nhưng không được.
Ít nhất vào lúc này không được.
Người mà cô ấy hận nhất trong kiếp trước chính là Thịnh Tả Nguyên.
Người đàn ông này từng là người quan trọng nhất với cô ấy, hai người sinh ra trong cùng một đại viện, từ khi bắt đầu có trí nhớ đã thường xuyên chơi cùng với nhau.
Thanh mai trúc mã, trưởng thành cùng nhau.
Ngay cả ba mẹ hai nhà đều cho rằng trong tương lai bọn họ chính là một đôi.
Ngay cả cô cũng nghĩ như vậy, thậm chí cảm thấy mình có thể có một bạn đời như vậy, là chuyện hạnh phúc nhất.
Gia đình rối ren, rõ ràng có cơ hội xuất ngoại, nhưng lại tự nguyện xuống nông thôn cùng với Thịnh Tả Nguyên, nghĩ là cho dù đường xuống nông thôn rất gian nan cũng không sao cả, chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với Thịnh Tả Nguyên, thì cô ấy có thể vượt qua tất cả khó khăn.
Nhưng sự thật không phải là như thế.
Cuộc sống ở kiếp trước rất êm đềm, kết quả tất cả nghiệp chướng đều bắt nguồn từ Thịnh Tả Nguyên, tra tấn cô ấy đến mức sống không bằng chết, còn làm hại người nhà phải chịu tội với cô ấy.
Cứ tưởng là người chồng ân ái cả đời, đầu bạc đến già, thật ra là đâm vô số vết dao lên người cô ấy, bây giờ sống lại, chỉ còn thù hận đối với Thịnh Tả Nguyên.
Cô ấy không muốn nhớ lại cuộc sống ở kiếp trước.
Hơn cả việc trả thù Thịnh Tả Nguyên, cô còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Sở dĩ lại xuống nông thôn giống như kiếp trước, cũng không phải bởi vì muốn trả thù Thịnh Tả Nguyên ở nơi này, mà là vì ở đại đội Hồng Sơn có người mà cô ấy để ý nhất.
Sự cứu rỗi duy nhất của cô ấy.
Bạch Mạn cố kiềm nén sự thù hận đối với Thịnh Tả Nguyên, thật sự chán ghét sự đụng chạm của anh ta: “Tôi nói lại lần nữa, gọi tôi là Bạch Mạn."
Thịnh Tả Nguyên vừa định mở miệng, La Vượng ở phía trước đã không kiên nhẫn lên tiếng: “Còn thất thần làm cái gì, qua đây kéo xe."
Gọi một tiếng không có phản ứng, trực tiếp điểm danh: “Cái người mặc đồ kẻ ô màu xanh quân đội kia, gọi cậu sao cậu không trả lời, mau mau đến kéo xe."
Thịnh Tả Nguyên đang buồn phiền vì thái độ của Bạch Mạn đối với mình thay đổi, nghe thấy bị kêu, chỉ vào chính mình: "Tôi?"
"Không phải cậu thì là ai, cậu mở miệng kêu nữ đồng chí ngồi lên xe kéo, chẳng lẽ muốn tôi kéo xe?" La Vượng bĩu môi: “Cậu thật ra cũng biết lấy lòng thật, ngoài miệng thoải mái nói một câu, việc lại để người khác làm, mình thì làm người tốt."
Thịnh Tả Nguyên có bao giờ nhận được kiểu nói chuyện âm dương quái khí thế này, sượng mặt nói: "Tôi kéo thì tôi kéo."
Đôi chân mang giày da giẫm lên bùn nhão, đi đến trước xe kéo chuẩn bị tư thế kéo xe, mới nhấc thử đã phải rất cố sức, nhưng nhiều người nhìn chằm chằm như vậy làm sao có thể rụt rè được?
Quay đầu, ra hiệu cho Bạch Mạn ngồi lên.
Nghĩ thầm nếu Bạch Mạn không ngồi, có lẽ anh ta có thể bác bỏ chuyện kéo xe.
Kết quả vừa mới quay đầu, đã thấy Bạch Mạn không biết khi nào đã ngồi lên, còn nhẹ nhàng mở miệng: "Còn không nhanh chân lên? Tiếp tục lề mề thì đến tối mất."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.