[Thập Niên 70] Ở Niên Đại Văn Lựa Chọn Lười Nhác
Chương 35: Hóa Ra Cô Không Hề Có Hào Quang Nhân Vật Chính (6)
Bạch Gia
17/09/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ký ức về Dung Hiểu Hiểu không sâu, ít nhất có thể cho thấy, tính cách của người này có lẽ khá ổn.
Thân làm thanh niên trí thức, không gây sự cũng không gặp rắc rối, có lẽ năng lực làm việc cũng không tệ, cho nên mới sống bình thường như trong suốt nhỉ.
Không gây được sự chú ý gì, nhưng không khó đối phó.
Người như vậy, đáng để qua lại.
Thế nhưng, người quan trọng nhất trong lòng Bạch Mạn vẫn là người đàn ông kia.
Người đàn ông duy nhất mà cô ấy phụ lòng.
Dung Hiểu Hiểu cũng không biết đánh giá của nữ chính về cô.
Lúc này cô đang hiếu kỳ nhìn chung quanh.
Đây là nơi cô sẽ sống trong nhiều năm tới, đương nhiên phải tìm hiểu một chút.
"Anh La Vượng, anh có thể giới thiệu một chút về đại đội Hồng Sơn hay không?" Trần Thụ Danh theo sát La Vượng, muốn hỏi thăm một ít tin tức: “đại đội của chúng ta hiện tại có bao nhiêu thanh niên trí thức? Thanh niên trí thức phải làm công việc gì?"
"Vấn đề của cậu cũng không ít." La Vượng thấy anh ấy đưa cho mình một điếu thuốc lá, lập tức lộ ra ý cười: "Ồ, Hồng Tháp Sơn, thuốc tốt đây."
"Anh thích là được rồi, anh La Vượng lấy thêm điếu nữa đi."
La Vượng không lấy điếu thứ hai, cầm thuốc lá lên ngửi ngửi, thuận miệng nói: "Các cô cậu cứ yên tâm đi, đại đội trưởng của chúng ta rất công bằng, chỉ cần các cô cậu làm việc đàng hoàng để kiếm công điểm, mỗi năm cũng có thể được chia không ít lương thực, không dám nói sẽ ăn no, nhưng sẽ không phải đói bụng mỗi ngày."
"Vậy là tốt rồi!" Trần Thụ Danh hỏi tiếp: "Thế công điểm tính như thế nào vậy?"
"Thang điểm mười, làm được nhiều thì công điểm nhiều, bên ký túc xá thanh niên trí thức có một người họ Hạ làm việc cực kỳ cần mẫn, lấy được công điểm cao nhất, lương thực được phát cho sau khi thu hoạch không những đủ cho mình ăn no, còn có thể để dành một chút để gửi về nhà đó."
Vừa nói dứt lời, Trần Thụ Danh và Cao Liêu đều có chút dao động.
Điều kiện của nhà bọn họ không tính là khá giả, nếu có thể gửi về nhà một ít tất nhiên là rất tốt.
Dung Hiểu Hiểu ở bên cạnh nghe rất nghiêm túc.
Mấy chuyện như làm việc cần mẫn này chắc chắn không liên quan đến cô, cũng đừng nghĩ đến việc lấy công điểm cao nhất, cũng không biết công điểm thấp nhất là bao nhiêu, cô gắng gượng một chút lấy một hai điểm là được rồi.
Đang bước qua một vũng nước, Dung Hiểu Hiểu tinh mắt, nhìn thấy bên cạnh hình như có cái gì đó: “đồng chí La Vượng, bên kia là sông phải không?"
Sao lại có cảm giác trên mặt sông có cục gì màu đen, lắc lư lắc lư theo mặt sông.
"Đúng, nhìn thấy con sông nhỏ thì cách đại đội của chúng ta không còn xa nữa, bên đó..."
Nói đoạn, sắc mặt La Vượng bỗng thay đổi, nhanh chóng chạy về hướng bên kia, vừa chạy vừa la to : "Sửu Ngưu! Cháu bơi về đây cho chú, cháu không muốn sống nữa hả? Cháu không biết hôm trước mưa to không thể xuống sông sao? Mau mau cút trở về cho chú!"
Dung Hiểu Hiểu đưa hai tay lên ngang lông mày, nhìn về nơi xa đằng trước.
Thì ra, cục đen mà cô nhìn thấy là một cái đầu.
Cái đầu nổi trên mặt sông.
Không bao lâu sau, La Vượng dẫn theo một cậu nhóc tầm sáu bảy tuổi trở về, vừa đi vừa mắng: "Đại đội trưởng có từng dặn dò không thể xuống sông không? Lá gan của nhóc lớn thật nhỉ, thế mà dám chạy ra ngoài đại đội xuống sông, nếu chết chìm ở dưới sông, bà nhóc không khóc đến chết hả?"
Ký ức về Dung Hiểu Hiểu không sâu, ít nhất có thể cho thấy, tính cách của người này có lẽ khá ổn.
Thân làm thanh niên trí thức, không gây sự cũng không gặp rắc rối, có lẽ năng lực làm việc cũng không tệ, cho nên mới sống bình thường như trong suốt nhỉ.
Không gây được sự chú ý gì, nhưng không khó đối phó.
Người như vậy, đáng để qua lại.
Thế nhưng, người quan trọng nhất trong lòng Bạch Mạn vẫn là người đàn ông kia.
Người đàn ông duy nhất mà cô ấy phụ lòng.
Dung Hiểu Hiểu cũng không biết đánh giá của nữ chính về cô.
Lúc này cô đang hiếu kỳ nhìn chung quanh.
Đây là nơi cô sẽ sống trong nhiều năm tới, đương nhiên phải tìm hiểu một chút.
"Anh La Vượng, anh có thể giới thiệu một chút về đại đội Hồng Sơn hay không?" Trần Thụ Danh theo sát La Vượng, muốn hỏi thăm một ít tin tức: “đại đội của chúng ta hiện tại có bao nhiêu thanh niên trí thức? Thanh niên trí thức phải làm công việc gì?"
"Vấn đề của cậu cũng không ít." La Vượng thấy anh ấy đưa cho mình một điếu thuốc lá, lập tức lộ ra ý cười: "Ồ, Hồng Tháp Sơn, thuốc tốt đây."
"Anh thích là được rồi, anh La Vượng lấy thêm điếu nữa đi."
La Vượng không lấy điếu thứ hai, cầm thuốc lá lên ngửi ngửi, thuận miệng nói: "Các cô cậu cứ yên tâm đi, đại đội trưởng của chúng ta rất công bằng, chỉ cần các cô cậu làm việc đàng hoàng để kiếm công điểm, mỗi năm cũng có thể được chia không ít lương thực, không dám nói sẽ ăn no, nhưng sẽ không phải đói bụng mỗi ngày."
"Vậy là tốt rồi!" Trần Thụ Danh hỏi tiếp: "Thế công điểm tính như thế nào vậy?"
"Thang điểm mười, làm được nhiều thì công điểm nhiều, bên ký túc xá thanh niên trí thức có một người họ Hạ làm việc cực kỳ cần mẫn, lấy được công điểm cao nhất, lương thực được phát cho sau khi thu hoạch không những đủ cho mình ăn no, còn có thể để dành một chút để gửi về nhà đó."
Vừa nói dứt lời, Trần Thụ Danh và Cao Liêu đều có chút dao động.
Điều kiện của nhà bọn họ không tính là khá giả, nếu có thể gửi về nhà một ít tất nhiên là rất tốt.
Dung Hiểu Hiểu ở bên cạnh nghe rất nghiêm túc.
Mấy chuyện như làm việc cần mẫn này chắc chắn không liên quan đến cô, cũng đừng nghĩ đến việc lấy công điểm cao nhất, cũng không biết công điểm thấp nhất là bao nhiêu, cô gắng gượng một chút lấy một hai điểm là được rồi.
Đang bước qua một vũng nước, Dung Hiểu Hiểu tinh mắt, nhìn thấy bên cạnh hình như có cái gì đó: “đồng chí La Vượng, bên kia là sông phải không?"
Sao lại có cảm giác trên mặt sông có cục gì màu đen, lắc lư lắc lư theo mặt sông.
"Đúng, nhìn thấy con sông nhỏ thì cách đại đội của chúng ta không còn xa nữa, bên đó..."
Nói đoạn, sắc mặt La Vượng bỗng thay đổi, nhanh chóng chạy về hướng bên kia, vừa chạy vừa la to : "Sửu Ngưu! Cháu bơi về đây cho chú, cháu không muốn sống nữa hả? Cháu không biết hôm trước mưa to không thể xuống sông sao? Mau mau cút trở về cho chú!"
Dung Hiểu Hiểu đưa hai tay lên ngang lông mày, nhìn về nơi xa đằng trước.
Thì ra, cục đen mà cô nhìn thấy là một cái đầu.
Cái đầu nổi trên mặt sông.
Không bao lâu sau, La Vượng dẫn theo một cậu nhóc tầm sáu bảy tuổi trở về, vừa đi vừa mắng: "Đại đội trưởng có từng dặn dò không thể xuống sông không? Lá gan của nhóc lớn thật nhỉ, thế mà dám chạy ra ngoài đại đội xuống sông, nếu chết chìm ở dưới sông, bà nhóc không khóc đến chết hả?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.