[Thập Niên 70] Ở Niên Đại Văn Lựa Chọn Lười Nhác
Chương 16: Không Chỉ Mình Cô Là Dũng Sĩ Diệt Mồi (1)
Bạch Gia
17/09/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"Được rồi được rồi, thật là dông dài." Ngô Truyền Phương nhìn bằng nửa con mắt.
Trước khi hỏi thật ra bà cũng đã biết trước đáp án, tuy rằng con gái thứ hai có dáng vẻ khôn khéo giỏi giang, kỳ thật trong bốn đứa nhỏ con bé là đứa ngốc nhất.
Dày công dạy dỗ thế nào cũng không nghe, còn vì sự “thông minh” của bản thân mà dương dương tự đắc.
Ngô Bình An bĩu môi: "Công bằng mà nói, nếu Phòng Cao Dương đổi sang chỗ khác, em không tin chị sẽ không chạy theo."
"... Chị sẽ không đâu!" Ngô Bình Tuệ mạnh miệng.
Ngô Truyền Phương mặc kệ hai chị em đấu võ mồm, chuyện hai cô con gái xuống nông thôn đã xác định, bà cũng bắt đầu bận rộn túi bụi.
Chỗ ở Đông Bắc kia ổn.
Bên đó sản lượng lương thực nhiều, thanh niên trí thức về vùng nông thôn làm việc kiếm công điểm, chỉ cần làm việc chăm chỉ tuy chưa chắc sẽ ăn no, nhưng cũng sẽ không đói bụng mỗi ngày.
Nhưng mà mùa đông ở nơi đó lạnh lẽo, áo bông chăn bông phải chuẩn bị đầy đủ, nếu không thì cả một mùa đông đều không được dễ chịu.
Ngô Truyền Phương không trông mong hai cô con gái chỉ dựa vào công điểm mà có thể nhận được đủ lương thực và vật chất, người làm mẹ như bà phải chuẩn bị đầy đủ cho các con trước.
Mấy ngày tiếp theo, nghĩ đủ mọi cách đi đổi tem lương thực toàn quốc và phiếu mua hàng công nghiệp, áo bông chăn bông cũng chuẩn bị cho hai người mỗi người hai bộ.
Cũng may mà Ngô Truyền Phương là một người giỏi tiết kiệm tiền, trước khi nghỉ việc, tiền lương của hai vợ chồng họ tổng cộng cũng không ít, cho dù còn phải nuôi bốn đứa con nhỏ, hằng năm vẫn có thể tiết kiệm được không ít tiền.
Có tiền trong tay, không tốn công mấy ngày, khoảng trống trong nhà đã chất đống không ít đồ đạc, tất cả đều là để cho hai chị em mang đi xuống nông thôn.
Nhìn thấy mấy thứ được chuẩn bị ở trong nhà, trong lòng Dung Hiểu Hiểu cũng càng ngày càng ổn định.
Mấy thứ này chính là vốn liếng quyết định sau này cô có thể sống cuộc sống tốt đẹp hay không.
Ngoại trừ sự giúp đỡ từ gia đình, còn có một nguyên nhân quan trọng, chính là bàn tay vàng mà xuyên không mang đến.
Một cái không gian rất nhỏ.
Đại khái lớn tầm một mét vuông.
Cực kỳ nhỏ, nhỏ đến nổi mấy thứ đồ trong nhà chuẩn bị cũng không chứa được, trông có vẻ không có tác dụng gì.
Thế nhưng trải qua xem xét và thí nghiệm trong khoảng thời gian này, phát hiện không gian nhỏ thì nhỏ đấy, nhưng tác dụng vẫn vô cùng lớn, ít nhất là cực kì thích hợp với hiện tại.
Phần đáy của không gian kích thước một mét vuông chính là đất trồng.
Chỉ cần gieo hạt xuống, một ngày đã có thể trưởng thành.
Không cần biết là hạt giống gì, cũng không cần biết là cách thức gieo trồng thế nào, chỉ cần hai mươi bốn giờ sau khi gieo hạt xuống là có thể thu hoạch.
Nếu như cho cô một mảnh đất thế này, cô có thể trực tiếp buôn bán lương thực.
Cố tình chỉ có mỗi một mét vuông đất trồng, nhưng chỉ cần có một mét vuông này ở đây, tương lai cô sẽ không thiếu cái ăn, không cần lúc nào cũng nhờ đến gia đình cứu tế, cũng không cần vất vả kiếm công điểm để đổi lương thực.
Trải qua thí nghiệm của cô.
Gieo trồng khoai tây, một ngày có thể thu hoạch ba cân.
Gieo trồng bắp ngô, lúa mạch, một ngày có thể thu hoạch một đến hai cân.
Gieo trồng rau cải trắng, một ngày có thể thu hoạch hai bắp...
"Được rồi được rồi, thật là dông dài." Ngô Truyền Phương nhìn bằng nửa con mắt.
Trước khi hỏi thật ra bà cũng đã biết trước đáp án, tuy rằng con gái thứ hai có dáng vẻ khôn khéo giỏi giang, kỳ thật trong bốn đứa nhỏ con bé là đứa ngốc nhất.
Dày công dạy dỗ thế nào cũng không nghe, còn vì sự “thông minh” của bản thân mà dương dương tự đắc.
Ngô Bình An bĩu môi: "Công bằng mà nói, nếu Phòng Cao Dương đổi sang chỗ khác, em không tin chị sẽ không chạy theo."
"... Chị sẽ không đâu!" Ngô Bình Tuệ mạnh miệng.
Ngô Truyền Phương mặc kệ hai chị em đấu võ mồm, chuyện hai cô con gái xuống nông thôn đã xác định, bà cũng bắt đầu bận rộn túi bụi.
Chỗ ở Đông Bắc kia ổn.
Bên đó sản lượng lương thực nhiều, thanh niên trí thức về vùng nông thôn làm việc kiếm công điểm, chỉ cần làm việc chăm chỉ tuy chưa chắc sẽ ăn no, nhưng cũng sẽ không đói bụng mỗi ngày.
Nhưng mà mùa đông ở nơi đó lạnh lẽo, áo bông chăn bông phải chuẩn bị đầy đủ, nếu không thì cả một mùa đông đều không được dễ chịu.
Ngô Truyền Phương không trông mong hai cô con gái chỉ dựa vào công điểm mà có thể nhận được đủ lương thực và vật chất, người làm mẹ như bà phải chuẩn bị đầy đủ cho các con trước.
Mấy ngày tiếp theo, nghĩ đủ mọi cách đi đổi tem lương thực toàn quốc và phiếu mua hàng công nghiệp, áo bông chăn bông cũng chuẩn bị cho hai người mỗi người hai bộ.
Cũng may mà Ngô Truyền Phương là một người giỏi tiết kiệm tiền, trước khi nghỉ việc, tiền lương của hai vợ chồng họ tổng cộng cũng không ít, cho dù còn phải nuôi bốn đứa con nhỏ, hằng năm vẫn có thể tiết kiệm được không ít tiền.
Có tiền trong tay, không tốn công mấy ngày, khoảng trống trong nhà đã chất đống không ít đồ đạc, tất cả đều là để cho hai chị em mang đi xuống nông thôn.
Nhìn thấy mấy thứ được chuẩn bị ở trong nhà, trong lòng Dung Hiểu Hiểu cũng càng ngày càng ổn định.
Mấy thứ này chính là vốn liếng quyết định sau này cô có thể sống cuộc sống tốt đẹp hay không.
Ngoại trừ sự giúp đỡ từ gia đình, còn có một nguyên nhân quan trọng, chính là bàn tay vàng mà xuyên không mang đến.
Một cái không gian rất nhỏ.
Đại khái lớn tầm một mét vuông.
Cực kỳ nhỏ, nhỏ đến nổi mấy thứ đồ trong nhà chuẩn bị cũng không chứa được, trông có vẻ không có tác dụng gì.
Thế nhưng trải qua xem xét và thí nghiệm trong khoảng thời gian này, phát hiện không gian nhỏ thì nhỏ đấy, nhưng tác dụng vẫn vô cùng lớn, ít nhất là cực kì thích hợp với hiện tại.
Phần đáy của không gian kích thước một mét vuông chính là đất trồng.
Chỉ cần gieo hạt xuống, một ngày đã có thể trưởng thành.
Không cần biết là hạt giống gì, cũng không cần biết là cách thức gieo trồng thế nào, chỉ cần hai mươi bốn giờ sau khi gieo hạt xuống là có thể thu hoạch.
Nếu như cho cô một mảnh đất thế này, cô có thể trực tiếp buôn bán lương thực.
Cố tình chỉ có mỗi một mét vuông đất trồng, nhưng chỉ cần có một mét vuông này ở đây, tương lai cô sẽ không thiếu cái ăn, không cần lúc nào cũng nhờ đến gia đình cứu tế, cũng không cần vất vả kiếm công điểm để đổi lương thực.
Trải qua thí nghiệm của cô.
Gieo trồng khoai tây, một ngày có thể thu hoạch ba cân.
Gieo trồng bắp ngô, lúa mạch, một ngày có thể thu hoạch một đến hai cân.
Gieo trồng rau cải trắng, một ngày có thể thu hoạch hai bắp...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.