[Thập Niên 70] Ở Niên Đại Văn Lựa Chọn Lười Nhác
Chương 23: Tiễn Đi (3)
Bạch Gia
17/09/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cho hay không cho tiền chị cũng không thấy sao cả, chỉ là ít hơn em gái nhiều như vậy cũng có phần khó chịu.
Nghe được lời giải thích của mẹ chị cũng tự thấy thật ngượng ngùng.
Mẹ lo lắng cho chị nhiều như vậy, chị còn ở đây nghĩ bậy nghĩ bạ.
"Mẹ dặn các con đã nhớ rõ chưa? Đi ra bên ngoài có thể không gây sự là tốt nhất, nhưng nếu người khác muốn gây phiền phức với con, thì cũng đừng chịu đựng, chỉ biết nhẫn nhịn người khác sẽ tưởng các con dễ bắt nạt, nên quậy thì quậy, ồn ào càng lớn càng tốt." Ngô Truyền Phương lại dặn dò một lần nữa: “Ồn ào lớn đại đội chắc chắn sẽ ra mặt, nếu bọn họ mặc kệ, vậy thì cứ việc làm ầm ĩ đến thị trấn, thị trấn mặc kệ thì các con điện báo cho gia đình, ba mẹ nhất định sẽ..."
Lải nhải liên tục, dặn đi dặn lại suốt cả một đêm.
Dung Hiểu Hiểu tựa vào bờ vai của mẹ, những lời lặp đi lặp lại này cô đều sắp thuộc lòng rồi, nhưng nghe vào trong tai không hề cảm thấy phiền toái, ngược lại là ấm áp trước giờ chưa từng có.
Ở kiếp trước, chưa từng có người nào dặn dò cô như thế này.
Buổi tối đã khuya mới ngủ, ngày tiếp theo sau khi thức dậy phải xách đồ đạc lên xuất phát.
Ngoài anh cả ra, những người khác đều chuẩn bị tiễn bọn họ một đoạn đường.
Trên đất có tổng cộng bốn cái bao lớn hai cái ba lô, Ngô Bình An nghĩ mình nói thế nào cũng là đàn ông, tất nhiên phải giúp mang vác hành lý, đưa tay ra xách hai cái bao lớn lên, vừa dùng sức...
"Ôi chao... Không, không phải, cái này sao lại nặng như vậy chứ?"
Ngô Bình An ngây người, trước khi xách lên không phải chưa làm chuẩn bị tâm lý, cái bao lớn như vậy chắc chắn rất nặng, nhưng anh không nghĩ tới sẽ nặng như vậy, không khỏi buồn bực nói: "Chị hai và em gái út thật sự có thể vác đi đến Đông Bắc sao?"
Lúc này, Dung Hiểu Hiểu đứng dậy.
Cô không nói không rằng, mỗi tay cầm lấy một cái bao lớn, xách lên hết sức dễ dàng.
"...Em giỏi đấy." Ngô Bình An không phải lần đầu tiên được thấy sức lực to lớn của em gái út, cực kì buồn bực oán giận: “Mẹ, có phải mẹ sinh nhầm con với em gái rồi không, làm sao mà một tên đàn ông như con còn không có sức lực lớn bằng em gái."
Ngô Truyền Phương lười đáp lời anh, chỉ cho anh một ánh mắt để anh tự mình lĩnh hội.
Ngay sau đó bước lên cũng xách một cái bao lớn đi về phía trước.
"..." Ngô Bình An á khẩu.
Em gái sức lực lớn, sức lực của mẹ cũng không hề nhỏ.
Nhìn thấy ba vẫy tay định cùng anh xách bao lớn lên, nói cho cùng người mai đây làm chủ cái nhà này vì sao lại là mẹ, ai mà không chịu nghe lời, một cái tát bay qua ai chịu cho nổi?
Cứ như vậy, đoàn người đi tới nhà ga.
Phía trước xe lửa màu xanh người tới người lui, nhà họ Ngô tạm thời chưa cảm nhận được sự luyến tiếc trước khi xa cách, bọn họ phải chen vào trong đám người để tìm chỗ ngồi trên xe lửa.
"Trèo lên đi, chúng ta chuyển hành lý lên trước." Ngô Truyền Phương chỉ huy.
Dung Hiểu Hiểu nhìn cái cửa sổ còn cao hơn cả mình, không thể tin được nói: "Con trèo lên á?"
Ngô Truyền Phương thúc giục: “Nhanh lên, nếu không làm sao chen vào được."
Dung Hiểu Hiểu thò đầu vào nhìn, trong xe lửa đã chật ních người, thật đúng là không dễ bằng trèo cửa sổ vào.
Nhìn xung quanh không ít người leo trèo lên, cô chà chà tay, nắm cạnh cửa sổ khẽ dồn sức, lưu loát nhảy vào trong xe lửa.
Cho hay không cho tiền chị cũng không thấy sao cả, chỉ là ít hơn em gái nhiều như vậy cũng có phần khó chịu.
Nghe được lời giải thích của mẹ chị cũng tự thấy thật ngượng ngùng.
Mẹ lo lắng cho chị nhiều như vậy, chị còn ở đây nghĩ bậy nghĩ bạ.
"Mẹ dặn các con đã nhớ rõ chưa? Đi ra bên ngoài có thể không gây sự là tốt nhất, nhưng nếu người khác muốn gây phiền phức với con, thì cũng đừng chịu đựng, chỉ biết nhẫn nhịn người khác sẽ tưởng các con dễ bắt nạt, nên quậy thì quậy, ồn ào càng lớn càng tốt." Ngô Truyền Phương lại dặn dò một lần nữa: “Ồn ào lớn đại đội chắc chắn sẽ ra mặt, nếu bọn họ mặc kệ, vậy thì cứ việc làm ầm ĩ đến thị trấn, thị trấn mặc kệ thì các con điện báo cho gia đình, ba mẹ nhất định sẽ..."
Lải nhải liên tục, dặn đi dặn lại suốt cả một đêm.
Dung Hiểu Hiểu tựa vào bờ vai của mẹ, những lời lặp đi lặp lại này cô đều sắp thuộc lòng rồi, nhưng nghe vào trong tai không hề cảm thấy phiền toái, ngược lại là ấm áp trước giờ chưa từng có.
Ở kiếp trước, chưa từng có người nào dặn dò cô như thế này.
Buổi tối đã khuya mới ngủ, ngày tiếp theo sau khi thức dậy phải xách đồ đạc lên xuất phát.
Ngoài anh cả ra, những người khác đều chuẩn bị tiễn bọn họ một đoạn đường.
Trên đất có tổng cộng bốn cái bao lớn hai cái ba lô, Ngô Bình An nghĩ mình nói thế nào cũng là đàn ông, tất nhiên phải giúp mang vác hành lý, đưa tay ra xách hai cái bao lớn lên, vừa dùng sức...
"Ôi chao... Không, không phải, cái này sao lại nặng như vậy chứ?"
Ngô Bình An ngây người, trước khi xách lên không phải chưa làm chuẩn bị tâm lý, cái bao lớn như vậy chắc chắn rất nặng, nhưng anh không nghĩ tới sẽ nặng như vậy, không khỏi buồn bực nói: "Chị hai và em gái út thật sự có thể vác đi đến Đông Bắc sao?"
Lúc này, Dung Hiểu Hiểu đứng dậy.
Cô không nói không rằng, mỗi tay cầm lấy một cái bao lớn, xách lên hết sức dễ dàng.
"...Em giỏi đấy." Ngô Bình An không phải lần đầu tiên được thấy sức lực to lớn của em gái út, cực kì buồn bực oán giận: “Mẹ, có phải mẹ sinh nhầm con với em gái rồi không, làm sao mà một tên đàn ông như con còn không có sức lực lớn bằng em gái."
Ngô Truyền Phương lười đáp lời anh, chỉ cho anh một ánh mắt để anh tự mình lĩnh hội.
Ngay sau đó bước lên cũng xách một cái bao lớn đi về phía trước.
"..." Ngô Bình An á khẩu.
Em gái sức lực lớn, sức lực của mẹ cũng không hề nhỏ.
Nhìn thấy ba vẫy tay định cùng anh xách bao lớn lên, nói cho cùng người mai đây làm chủ cái nhà này vì sao lại là mẹ, ai mà không chịu nghe lời, một cái tát bay qua ai chịu cho nổi?
Cứ như vậy, đoàn người đi tới nhà ga.
Phía trước xe lửa màu xanh người tới người lui, nhà họ Ngô tạm thời chưa cảm nhận được sự luyến tiếc trước khi xa cách, bọn họ phải chen vào trong đám người để tìm chỗ ngồi trên xe lửa.
"Trèo lên đi, chúng ta chuyển hành lý lên trước." Ngô Truyền Phương chỉ huy.
Dung Hiểu Hiểu nhìn cái cửa sổ còn cao hơn cả mình, không thể tin được nói: "Con trèo lên á?"
Ngô Truyền Phương thúc giục: “Nhanh lên, nếu không làm sao chen vào được."
Dung Hiểu Hiểu thò đầu vào nhìn, trong xe lửa đã chật ních người, thật đúng là không dễ bằng trèo cửa sổ vào.
Nhìn xung quanh không ít người leo trèo lên, cô chà chà tay, nắm cạnh cửa sổ khẽ dồn sức, lưu loát nhảy vào trong xe lửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.