Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão
Chương 8: Bà Làm Bà Nội Sao Không Biết?
Diệp Nịnh Manh
04/05/2023
Hai người đi làm việc, lúc này bà Lý mới hừ lạnh một tiếng, mắng:
“Tên trộm lười biếng ngay cả heo cũng không cho ăn, nếu lại có lần sau mẹ lột da mấy đứa.”
Hùng hùng hổ hổ một trận, bà Lý kiểm tra trong ngoài một lát, lương thực thiếu không thiếu, gia cầm thiếu không thiếu, rau trên đất…
Đều kiểm tra toàn bộ một lần, lúc này mới yên tâm.
Thời tiết dần chuyển lạnh, rau trên đất có nhiều loại đã có thể thu hoạch.
Sáng sớm ngày hôm sau, bà Lý dẫn theo con dâu thu hoạch rau, bận rộn nửa buổi sáng trở về nhìn, phát hiện quần áo bẩn trong nhà không có người giặt, lập tức chống nạnh mắng.
“Người đâu? Đều chết ở chỗ nào? Nhiều quần áo như thế mà không có ai giặt, là đợi bà đây hầu hạ mấy người sao? Cả đám không có lương tâm, đều đi ra hết cả đây. Nhóc ba nhóc tư, nhóc năm nhóc sáu, đều trốn trong nhà làm gà nhỏ à? Ra đây!”
Lý gia có nhiều trai gái, nam nữ tách ra đứng thành hàng, cháu gái tận bảy người.
Nghe thấy tiếng kêu, lão tam và lão lục đi ra khỏi phòng.
Bà Lý ở nhà có quyền uy tương đối lớn, bà ta vừa mở miệng, đám tiểu bối trên cơ bản đều sợ hãi.
Bà Lý vừa thấy hai người đi ra, lập tức nhíu mày: “Người còn lại đâu? Đều chết ở chỗ nào?”
Đứa cả lớn tuổi, tốt nghiệp cấp ba ở nhà tương đối được sủng ái, gần như không làm việc gì, đang suy nghĩ biện pháp tìm công việc.
Đứa thứ hai ở thành phố.
Đứa thứ sáu và đứa thứ bảy còn ít tuổi.
Nhóc sáu tố cáo: “Bà nội, chị năm đi ra ngoài chơi, sáng sớm đã đi ra ngoài.”
Bà Lý nhíu mày, dặn dò:
“Cháu đi tìm chị năm cháu trở về, nói với nó là bà đã về, không trở về thì giữa trưa và buổi tối đừng nghĩ tới ăn cơm, nhóc tư lấy quần áo đi giặt sạch.”
Nhóc tư chính là con gái Trương Lan Hoa mang tới, Trương Lan Hoa là mẹ kế của nguyên chủ Lý Thanh Thanh, nhóc tư Lý Hồng Châu là con của bà ta và chồng cũ.
Sau khi tới Lý gia thì sửa lại họ, dựa vào tuổi đứng thứ tư.
Lý Hồng Châu nghĩ tới nhiều quần áo như vậy, lập tức bất mãn nói:
“Bà nội, nhiều quần áo như vậy, sao mình cháu có thể giặt hết được? Trước đây quần áo đều do Lý Thanh Thanh giặt, hiện giờ cô ta sống ngày lành, việc trong nhà không cần làm nữa sao?”
Bà Lý sửng sốt: “Nhóc ba đi đâu sống ngày lành? Có ý gì?”
Lý Thanh Thanh lớn hơn Lý Hồng Châu một tuổi, đứng thứ ba trong nhà.
Lý Hồng Châu bĩu môi, trong mắt tràn ngập ghét bỏ:
“Cha bán cô ta cho thanh niên trí thức mới tới, thanh niên trí thức Lục có tiền, trông cũng được, phúc khí tốt như vậy đều bị cô ta chiếm, trở về làm chút việc cũng không quá đúng không?”
Hai ngày nay Lý Thanh Thanh rời đi, công việc trong nhà lập tức phần lớn rơi lên người Lý Hồng Châu, Lý Hồng Châu đều sắp tức chết.
Trước đây Lý Thanh Thanh ở nhà, phần việc của cô ta đều do Lý Thanh Thanh làm, hiện giờ gả cho người tốt như Lục Hướng Dương, mọi việc lại bắt cô ta làm, dựa vào cái gì chứ?
Bà Lý có chút chưa kịp phản ứng, mấy ngày nay bà ta về nhà mẹ đẻ, trong nhà xảy ra chuyện gì bà ta còn chưa biết.
Bà cụ nhìn khắp nơi một lát, lúc này mới nhớ tới từ ngày hôm qua trở về, bà ta không thấy Lý Thanh Thanh.
Lúc này mới phát hiện trong nhà thiếu một người.
“Nói linh tinh, nhóc ba gả chồng, bà làm bà nội sao không biết? Với diện mạo của nó, có thể gả cho người trong sạch gì?”
Nhóc sáu còn ít tuổi, nói chuyện tương đối thẳng thắn, mở miệng giải thích với bà nội:
“Bà nội, chị ba không phải gả chồng, là bị chú sáu thím sáu bán. Ngày đó cháu nghe được chú sáu nợ tiền bạc ở bên ngoài, thím sáu nói thím ấy không có tiền, tiền trong tay mua chút thực phẩm dinh dưỡng cho em trai trong bụng nên không có tiền, vì thế chú sáu thím sáu suy nghĩ một lát, bán chị ba đi.”
“Mới đầu bán cho người què họ Trương đánh chết hai người vợ, đòi 80 tệ, ngày đó chị ba ở ngoài cửa nghe được, sau đó chị ba ra bờ sông nhảy sông, thanh niên trí thức Lục mới tới cứu chị ấy, thổi khí vào miệng chị ấy. Chị ba rất thảm, chị ấy đều sắp chết, chú sáu thím sáu bán chị ấy cho thanh niên trí thức Lục, bán 300 tệ!”
Bà Lý trợn tròn mắt, hoàn toàn không nghĩ tới mình mới đi có mấy ngày, trong nhà đã xảy ra nhiều chuyện lớn như vậy, vậy mà Lý Thanh Thanh bị bán đi?
“Tên trộm lười biếng ngay cả heo cũng không cho ăn, nếu lại có lần sau mẹ lột da mấy đứa.”
Hùng hùng hổ hổ một trận, bà Lý kiểm tra trong ngoài một lát, lương thực thiếu không thiếu, gia cầm thiếu không thiếu, rau trên đất…
Đều kiểm tra toàn bộ một lần, lúc này mới yên tâm.
Thời tiết dần chuyển lạnh, rau trên đất có nhiều loại đã có thể thu hoạch.
Sáng sớm ngày hôm sau, bà Lý dẫn theo con dâu thu hoạch rau, bận rộn nửa buổi sáng trở về nhìn, phát hiện quần áo bẩn trong nhà không có người giặt, lập tức chống nạnh mắng.
“Người đâu? Đều chết ở chỗ nào? Nhiều quần áo như thế mà không có ai giặt, là đợi bà đây hầu hạ mấy người sao? Cả đám không có lương tâm, đều đi ra hết cả đây. Nhóc ba nhóc tư, nhóc năm nhóc sáu, đều trốn trong nhà làm gà nhỏ à? Ra đây!”
Lý gia có nhiều trai gái, nam nữ tách ra đứng thành hàng, cháu gái tận bảy người.
Nghe thấy tiếng kêu, lão tam và lão lục đi ra khỏi phòng.
Bà Lý ở nhà có quyền uy tương đối lớn, bà ta vừa mở miệng, đám tiểu bối trên cơ bản đều sợ hãi.
Bà Lý vừa thấy hai người đi ra, lập tức nhíu mày: “Người còn lại đâu? Đều chết ở chỗ nào?”
Đứa cả lớn tuổi, tốt nghiệp cấp ba ở nhà tương đối được sủng ái, gần như không làm việc gì, đang suy nghĩ biện pháp tìm công việc.
Đứa thứ hai ở thành phố.
Đứa thứ sáu và đứa thứ bảy còn ít tuổi.
Nhóc sáu tố cáo: “Bà nội, chị năm đi ra ngoài chơi, sáng sớm đã đi ra ngoài.”
Bà Lý nhíu mày, dặn dò:
“Cháu đi tìm chị năm cháu trở về, nói với nó là bà đã về, không trở về thì giữa trưa và buổi tối đừng nghĩ tới ăn cơm, nhóc tư lấy quần áo đi giặt sạch.”
Nhóc tư chính là con gái Trương Lan Hoa mang tới, Trương Lan Hoa là mẹ kế của nguyên chủ Lý Thanh Thanh, nhóc tư Lý Hồng Châu là con của bà ta và chồng cũ.
Sau khi tới Lý gia thì sửa lại họ, dựa vào tuổi đứng thứ tư.
Lý Hồng Châu nghĩ tới nhiều quần áo như vậy, lập tức bất mãn nói:
“Bà nội, nhiều quần áo như vậy, sao mình cháu có thể giặt hết được? Trước đây quần áo đều do Lý Thanh Thanh giặt, hiện giờ cô ta sống ngày lành, việc trong nhà không cần làm nữa sao?”
Bà Lý sửng sốt: “Nhóc ba đi đâu sống ngày lành? Có ý gì?”
Lý Thanh Thanh lớn hơn Lý Hồng Châu một tuổi, đứng thứ ba trong nhà.
Lý Hồng Châu bĩu môi, trong mắt tràn ngập ghét bỏ:
“Cha bán cô ta cho thanh niên trí thức mới tới, thanh niên trí thức Lục có tiền, trông cũng được, phúc khí tốt như vậy đều bị cô ta chiếm, trở về làm chút việc cũng không quá đúng không?”
Hai ngày nay Lý Thanh Thanh rời đi, công việc trong nhà lập tức phần lớn rơi lên người Lý Hồng Châu, Lý Hồng Châu đều sắp tức chết.
Trước đây Lý Thanh Thanh ở nhà, phần việc của cô ta đều do Lý Thanh Thanh làm, hiện giờ gả cho người tốt như Lục Hướng Dương, mọi việc lại bắt cô ta làm, dựa vào cái gì chứ?
Bà Lý có chút chưa kịp phản ứng, mấy ngày nay bà ta về nhà mẹ đẻ, trong nhà xảy ra chuyện gì bà ta còn chưa biết.
Bà cụ nhìn khắp nơi một lát, lúc này mới nhớ tới từ ngày hôm qua trở về, bà ta không thấy Lý Thanh Thanh.
Lúc này mới phát hiện trong nhà thiếu một người.
“Nói linh tinh, nhóc ba gả chồng, bà làm bà nội sao không biết? Với diện mạo của nó, có thể gả cho người trong sạch gì?”
Nhóc sáu còn ít tuổi, nói chuyện tương đối thẳng thắn, mở miệng giải thích với bà nội:
“Bà nội, chị ba không phải gả chồng, là bị chú sáu thím sáu bán. Ngày đó cháu nghe được chú sáu nợ tiền bạc ở bên ngoài, thím sáu nói thím ấy không có tiền, tiền trong tay mua chút thực phẩm dinh dưỡng cho em trai trong bụng nên không có tiền, vì thế chú sáu thím sáu suy nghĩ một lát, bán chị ba đi.”
“Mới đầu bán cho người què họ Trương đánh chết hai người vợ, đòi 80 tệ, ngày đó chị ba ở ngoài cửa nghe được, sau đó chị ba ra bờ sông nhảy sông, thanh niên trí thức Lục mới tới cứu chị ấy, thổi khí vào miệng chị ấy. Chị ba rất thảm, chị ấy đều sắp chết, chú sáu thím sáu bán chị ấy cho thanh niên trí thức Lục, bán 300 tệ!”
Bà Lý trợn tròn mắt, hoàn toàn không nghĩ tới mình mới đi có mấy ngày, trong nhà đã xảy ra nhiều chuyện lớn như vậy, vậy mà Lý Thanh Thanh bị bán đi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.