Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão
Chương 48: Đồ Muối Chua
Diệp Nịnh Manh
29/05/2023
Bởi vì thời đại này trong tay dân quê không có gia vị gì, cơ bản chỉ có muối và dầu, cùng lắm là thêm ít ớt cay.
Mà dầu và muối thì cần tiền mua, quá quý giá, cho nên dân quê nấu cơm thiếu dầu thiếu muối là chuyện bình thường.
Lúc này người nấu cơm đừng nói là nông thôn, cho dù là người thành phố cũng thiếu gia vị, rất nhiều món ăn đều nấu chín trong nồi là có thể ăn, hương vị có thể ngon mới lạ.
Nhìn xem vì sao tôm hùm đất, tôm hấp dầu lại được hoan nghênh ở đời sau như vậy?
Một phần nguyên nhân là vì hương vị đủ kích thích!
Thiếu dầu thiếu muối còn không có gia vị khác, bạn ăn thử xem có ngon không?
Hiện giờ Cố Thanh Thanh có thể nấu ăn ngon như vậy, một phần nguyên nhân là vì thói quen nấu ăn đời trước của cô, nguyên nhân quan trọng nhất là vì Lục Hướng Dương có đủ tiền, nỡ để cô dùng nhiều gia vị như vậy.
Hơn nữa gia vị ở chỗ Lục Hướng Dương rất đầy đủ, dầu muối tương dấm gừng hồi đều đủ, đúng là thần kỳ.
Cố Thanh Thanh nhìn ra được điều kiện gia thế của Lục Hướng Dương hẳn là rất tốt, nếu không sẽ không có tiền như vậy.
Mỗi thời đại đều có kẻ có tiền, cô cho rằng cho dù là thập niên 70 bần cùng, cuộc sống của xã hội thượng lưu vẫn rất giàu có, những thứ dân quê chưa từng thấy, nói không chừng tầng lớp như Lục Hướng Dương đã tập mãi thành thói quen?
…
Cố Thanh Thanh chưa từng trải qua thời đại này, cô cũng không biết thập niên 70 kiếp trước cuộc sống của xã hội thượng lưu như thế nào.
Lươn làm xong, quả nhiên là Cố Thanh Thanh tặng Tống Manh một muôi, non nửa bát thịt!
Còn thơm như vậy, Tống Manh vui sướng muốn chết!
Thạch Lỗi và Hứa Quốc Bưu liếc nhau, dường như bọn họ đã tìm được chiêu chiếm tiện nghi mới.
Cuộc sống không cần làm việc, mọi người đều rất thích ý.
Cố Thanh Thanh mỗi ngày luôn bận rộn ướp các loại rau.
Đậu que muối hai bình to, Lục Hướng Dương cho rằng đã xong, kết quả cô lại bắt đầu lăn lộn chuyện khác.
Dưa muối muối một vò, cái bình 25 cân muối tràn đầy.
Rau cải muối thành dưa chua, bình 10 cân muối hai bình, một bình đặt bên ngoài, một bình được cô bỏ vào tủ lùn.
Tỏi có thể làm thành đường dấm tỏi, bình nhỏ 5 cân làm thành 2 bình, một bình đặt bên ngoài, một bình khác được cô nhét vào tủ lùn.
Khóe mắt Lục Hướng Dương giật giật.
Đợi anh nhìn thấy ớt cô cũng muốn ngâm, Lục Hướng Dương không bình tĩnh nổi nữa.
“Thứ này ngâm làm gì?”
Cố Thanh Thanh cười nói:
“Đây là ngâm ớt, nếu anh không sợ cay, khi ăn cơm có thể ăn chung với cơm, hơn nữa khi nấu ăn cho một chút thứ này vào, hương vị sẽ rất ngon. Đừng coi thường mấy gia vị này, có đôi khi đồ ăn làm ra ăn ngon hay không, chính là nhờ vào mấy gia vị.”
“Nếu anh có thể mua được thịt bò, làm mì thịt bò, thêm chút ớt này vào hương vị tuyệt đối khác biệt.”
Thịt bò ư?
Lục Hướng Dương cũng muốn ăn thịt bò.
Thịt bò có nhiều cách làm, làm ra đều ăn rất ngon, đáng tiếc ở thời đại này không tiện kiếm được.
Ngâm ớt cũng hai bình, một bình đặt bên ngoài, một bình bỏ vào trong ngăn tủ.
Sau đó làm rất nhiều củ cải.
Lục Hướng Dương nhìn mấy thứ này, cảm thấy hơi nhiều.
“Chúng ta có thể ăn hết sao?”
Sẽ không phải là cả mùa đông đều ăn dưa muối đấy chứ?
Anh không muốn ăn.
Cố Thanh Thanh nhìn một lát:
“Lúc này mới đến lúc nào chứ! Còn có rau phơi khô và đậu cove em chưa làm đâu! Anh đừng nhìn nhiều, thực ra ăn vào không tính là gì, mùa đông phải mấy tháng đấy! Anh không thể mỗi ngày đều ăn củ cải trắng đúng không?”
Lục Hướng Dương: “…”
Cuộc sống mỗi ngày đều ăn củ cải trắng, đã cách anh vô cùng xa xôi.
“Thanh niên trí thức khác, cũng sẽ làm như vậy sao?”
Cố Thanh Thanh lắc đầu: “Chắc chắn sẽ không.”
Thấy Lục Hướng Dương có chút tò mò, Cố Thanh Thanh giải thích một câu:
“Cuộc sống không phải so như vậy, có một số thanh niên trí thức có khả năng không chuẩn bị gì, mùa đông chỉ ăn củ cải trắng và khoai tây. Có một số người thậm chí lương thực đều không đủ ăn, phải đói bụng qua ngày, hơn nữa còn có rất nhiều người như vậy.”
“Bình thường bọn họ nấu cơm đều ít dầu không muối, cuộc sống như vậy anh nguyện ý không?”
Lục Hướng Dương lắc đầu.
Cố Thanh Thanh nói:
“Chuyện này thì đúng rồi! Anh Lục, anh chưa từng sống ở nông thôn, em không biết anh hiểu về dân quê bao nhiêu, nhưng mà em cảm thấy điều kiện cuộc sống của chúng ta tốt hơn bọn họ một chút, bọn họ có thể tiếp nhận. Nhưng nếu chúng ta tốt hơn bọn họ quá nhiều, vượt qua nhận thức của bọn họ, anh sẽ bị quần ẩu.”
Lục Hướng Dương: “…”
Mà dầu và muối thì cần tiền mua, quá quý giá, cho nên dân quê nấu cơm thiếu dầu thiếu muối là chuyện bình thường.
Lúc này người nấu cơm đừng nói là nông thôn, cho dù là người thành phố cũng thiếu gia vị, rất nhiều món ăn đều nấu chín trong nồi là có thể ăn, hương vị có thể ngon mới lạ.
Nhìn xem vì sao tôm hùm đất, tôm hấp dầu lại được hoan nghênh ở đời sau như vậy?
Một phần nguyên nhân là vì hương vị đủ kích thích!
Thiếu dầu thiếu muối còn không có gia vị khác, bạn ăn thử xem có ngon không?
Hiện giờ Cố Thanh Thanh có thể nấu ăn ngon như vậy, một phần nguyên nhân là vì thói quen nấu ăn đời trước của cô, nguyên nhân quan trọng nhất là vì Lục Hướng Dương có đủ tiền, nỡ để cô dùng nhiều gia vị như vậy.
Hơn nữa gia vị ở chỗ Lục Hướng Dương rất đầy đủ, dầu muối tương dấm gừng hồi đều đủ, đúng là thần kỳ.
Cố Thanh Thanh nhìn ra được điều kiện gia thế của Lục Hướng Dương hẳn là rất tốt, nếu không sẽ không có tiền như vậy.
Mỗi thời đại đều có kẻ có tiền, cô cho rằng cho dù là thập niên 70 bần cùng, cuộc sống của xã hội thượng lưu vẫn rất giàu có, những thứ dân quê chưa từng thấy, nói không chừng tầng lớp như Lục Hướng Dương đã tập mãi thành thói quen?
…
Cố Thanh Thanh chưa từng trải qua thời đại này, cô cũng không biết thập niên 70 kiếp trước cuộc sống của xã hội thượng lưu như thế nào.
Lươn làm xong, quả nhiên là Cố Thanh Thanh tặng Tống Manh một muôi, non nửa bát thịt!
Còn thơm như vậy, Tống Manh vui sướng muốn chết!
Thạch Lỗi và Hứa Quốc Bưu liếc nhau, dường như bọn họ đã tìm được chiêu chiếm tiện nghi mới.
Cuộc sống không cần làm việc, mọi người đều rất thích ý.
Cố Thanh Thanh mỗi ngày luôn bận rộn ướp các loại rau.
Đậu que muối hai bình to, Lục Hướng Dương cho rằng đã xong, kết quả cô lại bắt đầu lăn lộn chuyện khác.
Dưa muối muối một vò, cái bình 25 cân muối tràn đầy.
Rau cải muối thành dưa chua, bình 10 cân muối hai bình, một bình đặt bên ngoài, một bình được cô bỏ vào tủ lùn.
Tỏi có thể làm thành đường dấm tỏi, bình nhỏ 5 cân làm thành 2 bình, một bình đặt bên ngoài, một bình khác được cô nhét vào tủ lùn.
Khóe mắt Lục Hướng Dương giật giật.
Đợi anh nhìn thấy ớt cô cũng muốn ngâm, Lục Hướng Dương không bình tĩnh nổi nữa.
“Thứ này ngâm làm gì?”
Cố Thanh Thanh cười nói:
“Đây là ngâm ớt, nếu anh không sợ cay, khi ăn cơm có thể ăn chung với cơm, hơn nữa khi nấu ăn cho một chút thứ này vào, hương vị sẽ rất ngon. Đừng coi thường mấy gia vị này, có đôi khi đồ ăn làm ra ăn ngon hay không, chính là nhờ vào mấy gia vị.”
“Nếu anh có thể mua được thịt bò, làm mì thịt bò, thêm chút ớt này vào hương vị tuyệt đối khác biệt.”
Thịt bò ư?
Lục Hướng Dương cũng muốn ăn thịt bò.
Thịt bò có nhiều cách làm, làm ra đều ăn rất ngon, đáng tiếc ở thời đại này không tiện kiếm được.
Ngâm ớt cũng hai bình, một bình đặt bên ngoài, một bình bỏ vào trong ngăn tủ.
Sau đó làm rất nhiều củ cải.
Lục Hướng Dương nhìn mấy thứ này, cảm thấy hơi nhiều.
“Chúng ta có thể ăn hết sao?”
Sẽ không phải là cả mùa đông đều ăn dưa muối đấy chứ?
Anh không muốn ăn.
Cố Thanh Thanh nhìn một lát:
“Lúc này mới đến lúc nào chứ! Còn có rau phơi khô và đậu cove em chưa làm đâu! Anh đừng nhìn nhiều, thực ra ăn vào không tính là gì, mùa đông phải mấy tháng đấy! Anh không thể mỗi ngày đều ăn củ cải trắng đúng không?”
Lục Hướng Dương: “…”
Cuộc sống mỗi ngày đều ăn củ cải trắng, đã cách anh vô cùng xa xôi.
“Thanh niên trí thức khác, cũng sẽ làm như vậy sao?”
Cố Thanh Thanh lắc đầu: “Chắc chắn sẽ không.”
Thấy Lục Hướng Dương có chút tò mò, Cố Thanh Thanh giải thích một câu:
“Cuộc sống không phải so như vậy, có một số thanh niên trí thức có khả năng không chuẩn bị gì, mùa đông chỉ ăn củ cải trắng và khoai tây. Có một số người thậm chí lương thực đều không đủ ăn, phải đói bụng qua ngày, hơn nữa còn có rất nhiều người như vậy.”
“Bình thường bọn họ nấu cơm đều ít dầu không muối, cuộc sống như vậy anh nguyện ý không?”
Lục Hướng Dương lắc đầu.
Cố Thanh Thanh nói:
“Chuyện này thì đúng rồi! Anh Lục, anh chưa từng sống ở nông thôn, em không biết anh hiểu về dân quê bao nhiêu, nhưng mà em cảm thấy điều kiện cuộc sống của chúng ta tốt hơn bọn họ một chút, bọn họ có thể tiếp nhận. Nhưng nếu chúng ta tốt hơn bọn họ quá nhiều, vượt qua nhận thức của bọn họ, anh sẽ bị quần ẩu.”
Lục Hướng Dương: “…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.