Thập Niên 70: Phấn Đấu Làm Giàu
Chương 1: Đỉa Hút Máu
Hồ Mạch
19/09/2022
Trời u ám, mây đen giăng cao, tia sáng mong manh từ những khe hở của đám mây chiếu xuống, một nửa mây đen một nửa mưa nắng khiến Sở Du cảm giác như đang trong mộng.
Ruộng nước trước mặt, bên trái là bùn nhão, bên phải là mạ được trồng lít nha lít nhít, mạ đã cao khoảng năm tấc, đang vào thời điểm cần được trồng xuống ruộng. Sở Du từng sống ở nông thôn, cô biết dân quê cần cù chăm sóc mẫu lúa nước càng tươi tốt, cây lúa trồng ra càng tốt hơn thì sau vụ xuân, chờ cho mạ được cao khoảng bốn năm tấc thì người nông dân sẽ cấy mạ xuống ruộng lúa nước một lần nữa.
Cô đã không còn gì xa lạ với những chuyện này, điều cô không hiểu là rõ ràng cô đang nghỉ ngơi ở trong một căn phòng trọ, làm thế nào mà vừa tỉnh dậy đã đến nơi này rồi?
Bỗng nhiên trên chân lại truyền đến một trận đau nhức.
Sở Du nhíu mày, nhìn vào chân mình, một con giun mềm đen thui đang bám vào chân cô, cô xoay người nhìn kỹ hơn, nó là một con đỉa. Sở Du bị dọa đến mức nắm lấy bùn nhão và cây mạ nện mạnh vào chân mình, con đỉa bám rất chặt vào chân cô, rất khó làm cho nó rơi ra, suýt chút Sở Du đã nện cho gãy cả chân, vất vả lắm mới xử lý sạch sẽ được con đỉa này. Nhìn con đỉa đã hút máu đến phình bụng lên mà sau lưng Sở Du cảm thấy ớn lạnh. Lúc này con đỉa còn chưa được xem là quá lớn, lớn nhất cũng chỉ dài cỡ đốt ngón tay mà thôi, nếu gặp phải con đỉa dài cỡ một ngón tay thì việc cô đã ngồi trong ruộng lâu như vậy không chết cũng đã mất đi nửa cái mạng.
Sở Du không dám chờ đợi một giây nào cả, cô vội vàng chạy lên bờ ruộng.
“Chị! Chị!” Một đứa bé trai cỡ mười bốn mười lăm tuổi dắt theo một bé gái bảy tám tuổi chạy về phía này.
Hai đứa bé đều mặc quần áo bằng vải thô cũ kỹ, đứa bé trai đang trong giai đoạn phát triển, bộ đồ vải thô cũ kỹ đã bị giặt tẩy đến mức bạc màu đi, và lúc này nó đã ngắn đến không tưởng tượng nổi, làm lộ ra một đoạn chân và mắt cá chân, nhìn giống như một chiếc quần sáu phân, áo mặc trên người rất dày, dù quần áo bằng vải thô trên người cũng có thể dễ dàng nhìn ra là do một lớp bùn đen bám vào. Đứa bé gái gầy như một hạt đậu, ăn mặc quần áo rộng thùng thình, xem ra chính là mặc lại quần áo của chị gái trong nhà.
“Chị, em mang đồ đến rồi đây.” Cậu nhóc nói một câu, sau đó đưa vật trong tay mình cho Sở Du.
Chị? Bàn thân cô là con một, chưa từng có anh chị em gì cả.
Sở Du không dám làm lộ ra vẻ ngạc nhiên, hoảng sợ, cô hỏi: “Đây là cái gì vậy?”
“Không phải chị bảo chúng em tìm bả chuột sao?” Hai đứa bé chớp mắt, không hiểu nhìn cô.
Sở Du khẽ giật mình, trí nhớ lập tức giống như thủy triều mà ùa đến. Đột nhiên trong đầu cô giống như có trí nhớ của hai con người, một thuộc về chính cô, một cái khác thuộc về Lâm Sở Du.
Từ nhỏ Sở Du đã từng theo bà ngoại sinh sống ở nông thôn, cô không có cha, mẹ trong nhà làm công trong thành, một năm có thể về nhà được hai lần, lần nào cũng vội vàng rời đi. Ở tuổi dậy thì, Sở Du từng hỏi bà ngoại vì sao người khác đều có cha nhưng cô thì không có? Bà ngoại nghe cô hỏi mà chỉ khóc. Lời đồn trong thôn làm cô biết rằng mẹ cô chưa kết hôn mà đã có cô, cha cô không muốn chịu trách nhiệm, bỏ đi mất hút. Sau này khi bà ngoại đã mất đi, Sở Du khóc rất lâu, cô khóc đến mức cảm thấy giống như trời sắp sụp đổ xuống vậy. Nhưng bầu trời đã không sập, vẫn phải sống qua ngày. Sở Du được mẹ của mình đưa vào thành, vì lâu dài không tiếp xúc với nhau nên tình cảm giữa Sở Du và mẹ mình rất nhạt nhẽo, sau này mẹ cô cũng lấy chồng, bà cảm thấy cô có thể làm cản trở bà nên dứt khoát lại tống cô về nông thôn.
Ruộng nước trước mặt, bên trái là bùn nhão, bên phải là mạ được trồng lít nha lít nhít, mạ đã cao khoảng năm tấc, đang vào thời điểm cần được trồng xuống ruộng. Sở Du từng sống ở nông thôn, cô biết dân quê cần cù chăm sóc mẫu lúa nước càng tươi tốt, cây lúa trồng ra càng tốt hơn thì sau vụ xuân, chờ cho mạ được cao khoảng bốn năm tấc thì người nông dân sẽ cấy mạ xuống ruộng lúa nước một lần nữa.
Cô đã không còn gì xa lạ với những chuyện này, điều cô không hiểu là rõ ràng cô đang nghỉ ngơi ở trong một căn phòng trọ, làm thế nào mà vừa tỉnh dậy đã đến nơi này rồi?
Bỗng nhiên trên chân lại truyền đến một trận đau nhức.
Sở Du nhíu mày, nhìn vào chân mình, một con giun mềm đen thui đang bám vào chân cô, cô xoay người nhìn kỹ hơn, nó là một con đỉa. Sở Du bị dọa đến mức nắm lấy bùn nhão và cây mạ nện mạnh vào chân mình, con đỉa bám rất chặt vào chân cô, rất khó làm cho nó rơi ra, suýt chút Sở Du đã nện cho gãy cả chân, vất vả lắm mới xử lý sạch sẽ được con đỉa này. Nhìn con đỉa đã hút máu đến phình bụng lên mà sau lưng Sở Du cảm thấy ớn lạnh. Lúc này con đỉa còn chưa được xem là quá lớn, lớn nhất cũng chỉ dài cỡ đốt ngón tay mà thôi, nếu gặp phải con đỉa dài cỡ một ngón tay thì việc cô đã ngồi trong ruộng lâu như vậy không chết cũng đã mất đi nửa cái mạng.
Sở Du không dám chờ đợi một giây nào cả, cô vội vàng chạy lên bờ ruộng.
“Chị! Chị!” Một đứa bé trai cỡ mười bốn mười lăm tuổi dắt theo một bé gái bảy tám tuổi chạy về phía này.
Hai đứa bé đều mặc quần áo bằng vải thô cũ kỹ, đứa bé trai đang trong giai đoạn phát triển, bộ đồ vải thô cũ kỹ đã bị giặt tẩy đến mức bạc màu đi, và lúc này nó đã ngắn đến không tưởng tượng nổi, làm lộ ra một đoạn chân và mắt cá chân, nhìn giống như một chiếc quần sáu phân, áo mặc trên người rất dày, dù quần áo bằng vải thô trên người cũng có thể dễ dàng nhìn ra là do một lớp bùn đen bám vào. Đứa bé gái gầy như một hạt đậu, ăn mặc quần áo rộng thùng thình, xem ra chính là mặc lại quần áo của chị gái trong nhà.
“Chị, em mang đồ đến rồi đây.” Cậu nhóc nói một câu, sau đó đưa vật trong tay mình cho Sở Du.
Chị? Bàn thân cô là con một, chưa từng có anh chị em gì cả.
Sở Du không dám làm lộ ra vẻ ngạc nhiên, hoảng sợ, cô hỏi: “Đây là cái gì vậy?”
“Không phải chị bảo chúng em tìm bả chuột sao?” Hai đứa bé chớp mắt, không hiểu nhìn cô.
Sở Du khẽ giật mình, trí nhớ lập tức giống như thủy triều mà ùa đến. Đột nhiên trong đầu cô giống như có trí nhớ của hai con người, một thuộc về chính cô, một cái khác thuộc về Lâm Sở Du.
Từ nhỏ Sở Du đã từng theo bà ngoại sinh sống ở nông thôn, cô không có cha, mẹ trong nhà làm công trong thành, một năm có thể về nhà được hai lần, lần nào cũng vội vàng rời đi. Ở tuổi dậy thì, Sở Du từng hỏi bà ngoại vì sao người khác đều có cha nhưng cô thì không có? Bà ngoại nghe cô hỏi mà chỉ khóc. Lời đồn trong thôn làm cô biết rằng mẹ cô chưa kết hôn mà đã có cô, cha cô không muốn chịu trách nhiệm, bỏ đi mất hút. Sau này khi bà ngoại đã mất đi, Sở Du khóc rất lâu, cô khóc đến mức cảm thấy giống như trời sắp sụp đổ xuống vậy. Nhưng bầu trời đã không sập, vẫn phải sống qua ngày. Sở Du được mẹ của mình đưa vào thành, vì lâu dài không tiếp xúc với nhau nên tình cảm giữa Sở Du và mẹ mình rất nhạt nhẽo, sau này mẹ cô cũng lấy chồng, bà cảm thấy cô có thể làm cản trở bà nên dứt khoát lại tống cô về nông thôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.