Thập Niên 70: Phấn Đấu Làm Giàu
Chương 17: Mâm Xôi
Hồ Mạch
20/09/2022
Hương vị của rau tàu bay rất kỳ lạ, rất nhiều người nói rằng ăn nó có thể phòng bệnh, nhưng Sở Du không thích mùi vị của nó, mỗi lần bà ngoại ăn món này thì cô đều bịt mũi lại, cũng không dám đụng đến. Nơi này rất thích hợp cho rau tàu bay mọc lên, đất hoang ở khắp nơi, dường như còn chưa có dấu vết có người từng đến cắt. Sở Du vội vàng lựa chọn một số phần non, cắt lấy một mớ.
Lúc cô đang muốn đi, cô lại phát hiện một khoảng đất xanh có một loại quả đỏ.
Là dâu đỏ! Sở Du vui vẻ, trong vùng đất đó có không ít dấu đỏ, địa phương còn gọi là mâm xôi, có chút giống với ô mai, nhưng bên ngoài là giống như bong bóng phình ra. Có thể ăn quả này để bổ sung vitamin, nhưng người xung quanh đây không ai ăn mâm xôi này cũng rất là kỳ lạ.
Sở Du hái rất nhiều mâm xôi về nhà.
Trước hết, cô xử lý rau tàu bay trước cho mấy giọt dầu ăn vào nồi, đập tỏi cho vào chảo phi lên, để có mùi thơm sẽ cho rau tàu bay vào. Mùi hương của tỏi lan ra, mùi thơm của rau tàu bay cũng lập tức tỏa ra, Sở Du hít vào một hơi, sau đó bày đồ ăn lên bàn, lại bưng bát cháo loãng ra.
Cô nhìn mặt trời trên đầu, hẳn là đã hơn mười một giờ, người làm việc cũng bắt đầu trở về rồi.
Đang nghĩ ngợi thì Lâm Húc Đống đã hối hả chạy vào, thèm thuồng nói: “Sở Du, em lại làm món gì ngon à? Từ xa anh đã ngủi thấy mùi thơm rồi.”
Sở Du cười nói: “Anh, em làm vài món, anh mau ăn cơm đi!”
Tần Mỹ Lệ thấy vậy thì thỏa mãn gật đầu, bà bưng bát lên muốn cho Lâm Bảo Quốc ăn cơm, Sở Du cười nói:
“Mẹ, để con cho cha ăn, mẹ ăn cơm trước đi! Ăn xong còn phải đi làm.”
Thời đại này không giống như ở thời sau này mỗi ngày ba bữa cơm, đa số đều ăn hai bữa cơm một ngày, người Lâm gia cũng vậy. Mấy người Tần Mỹ Lệ thường chưa ăn sáng đã phải bắt đầu làm việc, nếu chậm sẽ bị trừ cộng điểm, được mười công điểm mới về ăn cơm, ăn xong lại quay làm việc đến tận buổi tối mới quay về ăn cơm tối.
“Ngon lắm! Ngon lắm!”
Lâm Húc Đống nhai đầy một miệng, anh gắp một miếng rau tàu bay, một miếng dưa muối, lại thêm một miếng thân dây leo xào vào miệng mình.
Thật kỳ lạ! Những loại này ở nông thôn đều có cả, sao trước kia anh chưa từng cảm thấy nó ngon thế này nhỉ? Tay nghề của Sở Du cũng không phải tầm thường rồi, món cô nấu ra làm người ta phải nghĩ đến nó cả ngày.
Lâm Thiếu An thấy vậy nên không dám chậm chạp, cậu vội vàng lùa đồ ăn vào miệng mình . Nói nhảm, còn không mau ăn sẽ bị cái miệng rồng của Lâm Húc Đống này ăn hết.
Sở Nhạc cũng ăn rất ngon lành, cô bé cười còn giơ ngón tay cái cho chị gái: “Chị, chị nấu cơm ăn rất ngon!”
Sở Du đang bưng bát cho Lâm Bảo Quốc ăn cơm, lúc cô đang đút cơm cho ông, Thiếu An bất ngờ nói:
“Chị, sao chị lại hái bọt rắn? Cái này có độc, là thức ăn của rắn đó, chị mà ăn là bị độc chết.
Sở Du sững sờ: “Bọt rắn?”
“Đúng vậy, chính là thứ này.” Thiếu An bưng mớ mâm xôi đến.
Sở Du lập tức cưới nói: “Thiếu An, giáo viên của chị từng nói, bọt rắn này là thứ có thể ăn được, mấy cái em nói đều là tin đồn cả, giả đó.”
Khó tránh khỏi mấy năm đó không ai dám ăn cà chua bi cả, người thứ nhất ăn cà chua bi và vẫn cho rằng mình bị ngộ độc, còn dặn dò lại với những người đời sau này. Có một số việc ngẫm lại cảm thấy rất buồn cười.
“Thật sao?” Thiếu An bán tín bán nghi. Ở nông thôn thế này vẫn chưa có khái niệm ăn trái cây, đến cơm còn không có ăn chớ đừng nói những thứ khác. Đương nhiên Thiếu An cũng muốn ăn, nhưng mọi người đều nói bọt rắn sẽ độc chết người, phía trên đó có nọc độc nên cả một đứa bé nghịch ngợm nhất cũng không dám ăn.
Sở Du cười nói: “Không tin, để chị ăn cho em xem.” Nói xong cô bốc một quả cho vào miệng mình.
Cho đến lúc cơm nước xong xuôi, Sở Du cũng không có bất cứ chuyện gì xảy ra cả, đến buổi chiều thấy cô vẫn còn sống, Thiếu An lập tức quay người chạy đến mảnh đất hoang đó, hái hết mâm xôi cho vào bao tải mang về nhà.
Sở Du sắp bị nhóc con này chọc cho cười chết mất.
Lúc cô đang muốn đi, cô lại phát hiện một khoảng đất xanh có một loại quả đỏ.
Là dâu đỏ! Sở Du vui vẻ, trong vùng đất đó có không ít dấu đỏ, địa phương còn gọi là mâm xôi, có chút giống với ô mai, nhưng bên ngoài là giống như bong bóng phình ra. Có thể ăn quả này để bổ sung vitamin, nhưng người xung quanh đây không ai ăn mâm xôi này cũng rất là kỳ lạ.
Sở Du hái rất nhiều mâm xôi về nhà.
Trước hết, cô xử lý rau tàu bay trước cho mấy giọt dầu ăn vào nồi, đập tỏi cho vào chảo phi lên, để có mùi thơm sẽ cho rau tàu bay vào. Mùi hương của tỏi lan ra, mùi thơm của rau tàu bay cũng lập tức tỏa ra, Sở Du hít vào một hơi, sau đó bày đồ ăn lên bàn, lại bưng bát cháo loãng ra.
Cô nhìn mặt trời trên đầu, hẳn là đã hơn mười một giờ, người làm việc cũng bắt đầu trở về rồi.
Đang nghĩ ngợi thì Lâm Húc Đống đã hối hả chạy vào, thèm thuồng nói: “Sở Du, em lại làm món gì ngon à? Từ xa anh đã ngủi thấy mùi thơm rồi.”
Sở Du cười nói: “Anh, em làm vài món, anh mau ăn cơm đi!”
Tần Mỹ Lệ thấy vậy thì thỏa mãn gật đầu, bà bưng bát lên muốn cho Lâm Bảo Quốc ăn cơm, Sở Du cười nói:
“Mẹ, để con cho cha ăn, mẹ ăn cơm trước đi! Ăn xong còn phải đi làm.”
Thời đại này không giống như ở thời sau này mỗi ngày ba bữa cơm, đa số đều ăn hai bữa cơm một ngày, người Lâm gia cũng vậy. Mấy người Tần Mỹ Lệ thường chưa ăn sáng đã phải bắt đầu làm việc, nếu chậm sẽ bị trừ cộng điểm, được mười công điểm mới về ăn cơm, ăn xong lại quay làm việc đến tận buổi tối mới quay về ăn cơm tối.
“Ngon lắm! Ngon lắm!”
Lâm Húc Đống nhai đầy một miệng, anh gắp một miếng rau tàu bay, một miếng dưa muối, lại thêm một miếng thân dây leo xào vào miệng mình.
Thật kỳ lạ! Những loại này ở nông thôn đều có cả, sao trước kia anh chưa từng cảm thấy nó ngon thế này nhỉ? Tay nghề của Sở Du cũng không phải tầm thường rồi, món cô nấu ra làm người ta phải nghĩ đến nó cả ngày.
Lâm Thiếu An thấy vậy nên không dám chậm chạp, cậu vội vàng lùa đồ ăn vào miệng mình . Nói nhảm, còn không mau ăn sẽ bị cái miệng rồng của Lâm Húc Đống này ăn hết.
Sở Nhạc cũng ăn rất ngon lành, cô bé cười còn giơ ngón tay cái cho chị gái: “Chị, chị nấu cơm ăn rất ngon!”
Sở Du đang bưng bát cho Lâm Bảo Quốc ăn cơm, lúc cô đang đút cơm cho ông, Thiếu An bất ngờ nói:
“Chị, sao chị lại hái bọt rắn? Cái này có độc, là thức ăn của rắn đó, chị mà ăn là bị độc chết.
Sở Du sững sờ: “Bọt rắn?”
“Đúng vậy, chính là thứ này.” Thiếu An bưng mớ mâm xôi đến.
Sở Du lập tức cưới nói: “Thiếu An, giáo viên của chị từng nói, bọt rắn này là thứ có thể ăn được, mấy cái em nói đều là tin đồn cả, giả đó.”
Khó tránh khỏi mấy năm đó không ai dám ăn cà chua bi cả, người thứ nhất ăn cà chua bi và vẫn cho rằng mình bị ngộ độc, còn dặn dò lại với những người đời sau này. Có một số việc ngẫm lại cảm thấy rất buồn cười.
“Thật sao?” Thiếu An bán tín bán nghi. Ở nông thôn thế này vẫn chưa có khái niệm ăn trái cây, đến cơm còn không có ăn chớ đừng nói những thứ khác. Đương nhiên Thiếu An cũng muốn ăn, nhưng mọi người đều nói bọt rắn sẽ độc chết người, phía trên đó có nọc độc nên cả một đứa bé nghịch ngợm nhất cũng không dám ăn.
Sở Du cười nói: “Không tin, để chị ăn cho em xem.” Nói xong cô bốc một quả cho vào miệng mình.
Cho đến lúc cơm nước xong xuôi, Sở Du cũng không có bất cứ chuyện gì xảy ra cả, đến buổi chiều thấy cô vẫn còn sống, Thiếu An lập tức quay người chạy đến mảnh đất hoang đó, hái hết mâm xôi cho vào bao tải mang về nhà.
Sở Du sắp bị nhóc con này chọc cho cười chết mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.