Thập Niên 70: Pháo Hôi Dựa Vào Rút Thăm Trúng Thưởng Làm Giàu
Chương 4: Ăn Trứng Gà (2)
Quất Vượng Vượng
15/04/2022
Lâm Điền Điền đợi không lâu thì Vương Kỳ Phương đã bưng một cái bát tráng men có hình tròn màu xanh lam trên nền trắng cùng một đôi đũa đặt trước mặt cô. Nước đường nâu sậm năn tăn cùng với hương vị ngọt ngào bốc lên theo hơi nóng hầm hập. Bốn cái trứng trắng nõn bọc lòng đỏ hồng hồng phủ đều trong bát. Lâm Điền Điền nhìn một cái, đã có thể tưởng tượng ra khi cắn một ngụm là cái tư vị gì, lòng trắng trứng trơn mềm, lòng đỏ trứng béo ngậy, nước đường ngọt thanh....
Đối với một người đã rất nhiều năm không ăn đồ ăn ngoài tự nhiên không bị nhiễm độc, thậm chí còn không nhớ rõ mùi vì trứng là như thế nào, thì đây không phải là bát canh trứng đánh đường, mà đây chính là một yêu tinh câu hồn nhiếp phách, cô hận không thể lập tức nuốt hết.
Tiểu yêu tinh câu hồn đang đung đưa trước mặt , Lâm Điền Điền lập tức đem tất cả mọi thứ ném ra sau đầu, hai người Lâm Thắng và Vương Kỳ Phương đang nói gì đó cô cũng lười nghe, mọi thứ đều có thể là giả, trước mắt chỉ có đường đánh trứng là sẽ không gạt người. Cô muốn một ngụm,một ngụm, đem chúng nó một rọt cũng không dư thừa mà nuốt vào bụng.
Lâm Điền Điền hoá thân thành quỷ chết đói đầu thai, cũng không quản bát canh vừa nấu nóng hổi ra sao, một ngụm một cái trứng gà , chớp mắt đã ăn hết ba cái. Hai má phồng lên như một con cá nóc. Có cảm giác như cô có thể nuốt luôn cả cái bát cùng đôi đũa vào trong bụng.
Lâm Diễm đang trộm nuốt nước miếng bị sợ đến ngây người, tuy răng cô cũng rất thèm ăn, nhưng cũng không thèm đến mức như này .
Sau khi ăn trứng nóng ngọt vào bụng, Lâm Điền Điền càng muốn ăn thêm. Khi gắp đến cái trứng thứ tư, đột nhiên trên đùi thấy nặng nặng , bé con Hổ Nữu đang ôm lấy đùi cô, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng cao, đôi mắt to đen láy nhìn về phía cái bàn, nũng nịu nói :" Trứng! Trứng! Trứng!"
Lâm Diễm bế bé con đặt lên đùi, véo véo khuôn mặt tròn tròn:" cô còn chưa đòi ăn mà con đã đòi rồi hả ? "
Vương Kỳ Phương không lưu tình chút nào mà kéo tay Lâm Diễm ra: " đừng có sờ mặt Hổ Nữu, để nó chảy nước miếng xem mẹ có đánh chết con không?"
Lâm Diễm méo miệng, nhỏ giọng lầm bầm:" thấy đồ ăn ngon không được chảy nước miếng sao, thật là không nói đạo lý!"
Lâm Điền Điền thất thần trong chốc lát, lập tức lấy lại tinh thần, khuôn mặt mang theo vài phần ấm áp. Gắp một miếng lòng trắng trứng thổi thổi rồi đút cho Hổ Nữu.
Bé con ăn được trứng gà, trong mắt đều là ý cười, không biết có bao nhiêu thoả mãn đâu.
" Hì hì hì.... Trứng"
Lâm Điền Điền kiên nhẫn đút cho bé con ăn hết cái trứng gà. Còn sót lại nước đường đỏ, cô liền uống hết, một rọt cũng không dư lại. Nếu không phải còn có mọi người ở đây thì cô đã liếm đáy bát rồi.
Mọi thứ đều là thuần túy tự nhiên không ô nhiễm, hương vị tự nhiên, ăn vào trong miệng đều rất thơm ngọt. Không giống như ở mạc thế, biết rõ thực phẩm ô nhiễm, mùi vị kém nhưng vẫn phải ăn để sống sót.
Khi Lâm Điền Điền đang định đặt chiếc bát tráng men xuống, cô đột nhiên dừng lại rồi điều chỉnh góc độ, trên thành trong của chiếc bát có một chùm tia sáng nhỏ xuyên qua lỗ nhỏ trên chiếc bát men sứ. Chiếu sáng chính xác mắt phải của Lâm Điền Điền.
Lâm Điền Điền:"....."
Nhà họ Lâm đã quá nghèo nên không thể đột phá trí tưởng tượng của cô thêm một lần nữa. May mà lỗ nhỏ ở trên thành trong chứ không phải là ở dưới đáy bát. Nếu không thì sẽ không có nước đường để uống mất . Cô mơ hồ đoán được, về sau mỗi ngày đều muốn một bát canh trứng đánh đường , chỉ sợ là rất khó.
Bên cạnh Lâm Diễm cùng Lâm Thắng đang nói chuyện.
" Em Tư sau khi tỉnh lại có điểm kì quái. Ngày trước em ấy chưa bao giờ nhường đồ ăn cho Nữu Hổ. Hôm nay mặt trời mọc đằng tây hả ?"
Lâm Thắng bóp cằm:" có điểm lạ, trước kia ngày nào cũng làm ầm ĩ, tự nhiên bây giờ em ấy lại trầm mặc quá. Nói chuyện với mọi người có chút lạnh nhạt. Nhưng cách ăn uống lại không thay đổi, giống như mười năm rồi chưa được ăn cơm vậy ?"
Hai anh em nói xong, có vài phần cảnh giác mà nhìn Lâm Điền Điền, Lâm Điền Điền buông chén đũa, mặt mày bất động, nghiêm trang nói:" thật ra mọi người còn chưa hiểu biết hết về em. Em không keo kiệt, cũng không thích làm ầm ĩ, chỉ là tuổi em còn nhỏ chưa hiểu chuyện mà thôi."
Lâm Thắng, Lâm Diễm, Vương Kỳ Phương:"....."
Em tư/ con út bộ dạng giảo biện, một chút cũng không thay đổi.
Lâm Điền Điền không muốn bọn họ cứ dây dưa mãi ở chủ đề này, nên muốn chuyển đề tài:" về người đẩy con kia, con cảm thấy hẳn là có xung đột từ trước, hắn hại con thảm như vậy, nếu mà không đem hắt lột một lớp da, chắt đứt tay chân. Thì con có chết cũng không thể nhắm mắt "
Lâm Thắng:"..... Con út, sao con có thể nói những điều tàn nhẫn bằng giọng điệu vô cảm như thế ?"
Lâm Diễm:" nhưng mà em tính toán chi li.... Có thù tất báo, vẫn giống như trước kia."
Lâm Điền Điền nén giận, cô đã trải qua nhiều chuyện trong mạc thế, tình cảm thiếu hụt nghiêm trọng, rất nhiều thời điểm lòng cô trở lên chết lặng. Hiện tại cô đều dựa vào lý trí để hành động, cho nên chỉ có thể tiếp tục vô cảm mà nói:" Nghĩ đến chuyện này con lại cảm thấy rất tức giận. Sắp thiêu đốt hết lý trí của con rồi, cho nên con nhất định phải bảo thù!"
Nói xong cô nghiến răng nghiến lợi, đấm một quyền trên bàn, cố tỏ ra mình đang rất tức giận. Mắc cái là diễn chưa đủ sâu, biểu cảm có chỗ không đúng. Nên mọi người có vẻ không tin tưởng lắm.
Lâm Thắng đầu óc xoay chuyển, đột nhiên nắm tay đấm lên cánh cửa một cái. Nghiến răng nghiến lợi, bộ dạng có hai phần dữ tợn.
" Cha biết rồi, con út bị vỡ đầu không phải là không có di chứng. Bác sĩ trên bệnh viện huyện nói , cho dù có kỳ tích con út thật sự có thể tỉnh lại. Nhưng đầu óc vẫn còn đang bị thương, xuất hiện di chứng gì đều khó mà nói được. Hiện tại xem ra con Út không chỉ bị mất trí nhớ, chỉ sợ còn thương tổn đến giây thần kinh nào đó. Trên mặt không có biểu cảm gì, có lẽ là bị liệt !"
Lâm Diễm đập bàn, kích động nói:" Đúng vậy đó mẹ ! Mẹ nghĩ lại xem, từ lúc buổi chiều em Tư tỉnh lại cho đến bây giờ một chút biểu cảm trên mặt đều không thấy, rất là bất thường . Em Tư là bị người ta đẩy xuống sườn núi thiếu chút nữa là chết. Đổi lại là người khác, thì có ai không tức, có ai không giận hả? Em Tư rõ ràng là tức giận đến bốc khói, trên mặt lại không có cảm xúc gì . Khẳng định là cơ mặt có vấn đề, cũng giống như người bị trúng gió, mẹ có thấy thế không ?"
Vương Kỳ Phương ôm Hổ Nữu ngồi ở ghế dài, sắc mặt khó coi:" khẳng đinh là thế, tên hỗn đản....."
Thấy Hổ Nữu cự quậy trong lòng ngực, bà mới nhịn xuống không tiếp tục mắng nữa.
Chỉ có Lâm Điền Điền là nói không nên lời: cơ mặt của tôi vẫn ổn, nếu có thì chắc là thần kinh của tôi có vấn đề.
" Chắc chắn là như thế." Lâm Điền Điền, " cho nên những người cùng con có xung đột là ai ? Con đang gấp không chờ nổi muốn báo thù!"
Lâm Đức Vượng cùng mẹ con ba người, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi.
" Cứ từ từ, vì con cãi nhau với khá nhiều người, nên cha phải lấy tờ giấy thống kê một chút đã."
Lâm Điền Điền:"....."
Đối với một người đã rất nhiều năm không ăn đồ ăn ngoài tự nhiên không bị nhiễm độc, thậm chí còn không nhớ rõ mùi vì trứng là như thế nào, thì đây không phải là bát canh trứng đánh đường, mà đây chính là một yêu tinh câu hồn nhiếp phách, cô hận không thể lập tức nuốt hết.
Tiểu yêu tinh câu hồn đang đung đưa trước mặt , Lâm Điền Điền lập tức đem tất cả mọi thứ ném ra sau đầu, hai người Lâm Thắng và Vương Kỳ Phương đang nói gì đó cô cũng lười nghe, mọi thứ đều có thể là giả, trước mắt chỉ có đường đánh trứng là sẽ không gạt người. Cô muốn một ngụm,một ngụm, đem chúng nó một rọt cũng không dư thừa mà nuốt vào bụng.
Lâm Điền Điền hoá thân thành quỷ chết đói đầu thai, cũng không quản bát canh vừa nấu nóng hổi ra sao, một ngụm một cái trứng gà , chớp mắt đã ăn hết ba cái. Hai má phồng lên như một con cá nóc. Có cảm giác như cô có thể nuốt luôn cả cái bát cùng đôi đũa vào trong bụng.
Lâm Diễm đang trộm nuốt nước miếng bị sợ đến ngây người, tuy răng cô cũng rất thèm ăn, nhưng cũng không thèm đến mức như này .
Sau khi ăn trứng nóng ngọt vào bụng, Lâm Điền Điền càng muốn ăn thêm. Khi gắp đến cái trứng thứ tư, đột nhiên trên đùi thấy nặng nặng , bé con Hổ Nữu đang ôm lấy đùi cô, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng cao, đôi mắt to đen láy nhìn về phía cái bàn, nũng nịu nói :" Trứng! Trứng! Trứng!"
Lâm Diễm bế bé con đặt lên đùi, véo véo khuôn mặt tròn tròn:" cô còn chưa đòi ăn mà con đã đòi rồi hả ? "
Vương Kỳ Phương không lưu tình chút nào mà kéo tay Lâm Diễm ra: " đừng có sờ mặt Hổ Nữu, để nó chảy nước miếng xem mẹ có đánh chết con không?"
Lâm Diễm méo miệng, nhỏ giọng lầm bầm:" thấy đồ ăn ngon không được chảy nước miếng sao, thật là không nói đạo lý!"
Lâm Điền Điền thất thần trong chốc lát, lập tức lấy lại tinh thần, khuôn mặt mang theo vài phần ấm áp. Gắp một miếng lòng trắng trứng thổi thổi rồi đút cho Hổ Nữu.
Bé con ăn được trứng gà, trong mắt đều là ý cười, không biết có bao nhiêu thoả mãn đâu.
" Hì hì hì.... Trứng"
Lâm Điền Điền kiên nhẫn đút cho bé con ăn hết cái trứng gà. Còn sót lại nước đường đỏ, cô liền uống hết, một rọt cũng không dư lại. Nếu không phải còn có mọi người ở đây thì cô đã liếm đáy bát rồi.
Mọi thứ đều là thuần túy tự nhiên không ô nhiễm, hương vị tự nhiên, ăn vào trong miệng đều rất thơm ngọt. Không giống như ở mạc thế, biết rõ thực phẩm ô nhiễm, mùi vị kém nhưng vẫn phải ăn để sống sót.
Khi Lâm Điền Điền đang định đặt chiếc bát tráng men xuống, cô đột nhiên dừng lại rồi điều chỉnh góc độ, trên thành trong của chiếc bát có một chùm tia sáng nhỏ xuyên qua lỗ nhỏ trên chiếc bát men sứ. Chiếu sáng chính xác mắt phải của Lâm Điền Điền.
Lâm Điền Điền:"....."
Nhà họ Lâm đã quá nghèo nên không thể đột phá trí tưởng tượng của cô thêm một lần nữa. May mà lỗ nhỏ ở trên thành trong chứ không phải là ở dưới đáy bát. Nếu không thì sẽ không có nước đường để uống mất . Cô mơ hồ đoán được, về sau mỗi ngày đều muốn một bát canh trứng đánh đường , chỉ sợ là rất khó.
Bên cạnh Lâm Diễm cùng Lâm Thắng đang nói chuyện.
" Em Tư sau khi tỉnh lại có điểm kì quái. Ngày trước em ấy chưa bao giờ nhường đồ ăn cho Nữu Hổ. Hôm nay mặt trời mọc đằng tây hả ?"
Lâm Thắng bóp cằm:" có điểm lạ, trước kia ngày nào cũng làm ầm ĩ, tự nhiên bây giờ em ấy lại trầm mặc quá. Nói chuyện với mọi người có chút lạnh nhạt. Nhưng cách ăn uống lại không thay đổi, giống như mười năm rồi chưa được ăn cơm vậy ?"
Hai anh em nói xong, có vài phần cảnh giác mà nhìn Lâm Điền Điền, Lâm Điền Điền buông chén đũa, mặt mày bất động, nghiêm trang nói:" thật ra mọi người còn chưa hiểu biết hết về em. Em không keo kiệt, cũng không thích làm ầm ĩ, chỉ là tuổi em còn nhỏ chưa hiểu chuyện mà thôi."
Lâm Thắng, Lâm Diễm, Vương Kỳ Phương:"....."
Em tư/ con út bộ dạng giảo biện, một chút cũng không thay đổi.
Lâm Điền Điền không muốn bọn họ cứ dây dưa mãi ở chủ đề này, nên muốn chuyển đề tài:" về người đẩy con kia, con cảm thấy hẳn là có xung đột từ trước, hắn hại con thảm như vậy, nếu mà không đem hắt lột một lớp da, chắt đứt tay chân. Thì con có chết cũng không thể nhắm mắt "
Lâm Thắng:"..... Con út, sao con có thể nói những điều tàn nhẫn bằng giọng điệu vô cảm như thế ?"
Lâm Diễm:" nhưng mà em tính toán chi li.... Có thù tất báo, vẫn giống như trước kia."
Lâm Điền Điền nén giận, cô đã trải qua nhiều chuyện trong mạc thế, tình cảm thiếu hụt nghiêm trọng, rất nhiều thời điểm lòng cô trở lên chết lặng. Hiện tại cô đều dựa vào lý trí để hành động, cho nên chỉ có thể tiếp tục vô cảm mà nói:" Nghĩ đến chuyện này con lại cảm thấy rất tức giận. Sắp thiêu đốt hết lý trí của con rồi, cho nên con nhất định phải bảo thù!"
Nói xong cô nghiến răng nghiến lợi, đấm một quyền trên bàn, cố tỏ ra mình đang rất tức giận. Mắc cái là diễn chưa đủ sâu, biểu cảm có chỗ không đúng. Nên mọi người có vẻ không tin tưởng lắm.
Lâm Thắng đầu óc xoay chuyển, đột nhiên nắm tay đấm lên cánh cửa một cái. Nghiến răng nghiến lợi, bộ dạng có hai phần dữ tợn.
" Cha biết rồi, con út bị vỡ đầu không phải là không có di chứng. Bác sĩ trên bệnh viện huyện nói , cho dù có kỳ tích con út thật sự có thể tỉnh lại. Nhưng đầu óc vẫn còn đang bị thương, xuất hiện di chứng gì đều khó mà nói được. Hiện tại xem ra con Út không chỉ bị mất trí nhớ, chỉ sợ còn thương tổn đến giây thần kinh nào đó. Trên mặt không có biểu cảm gì, có lẽ là bị liệt !"
Lâm Diễm đập bàn, kích động nói:" Đúng vậy đó mẹ ! Mẹ nghĩ lại xem, từ lúc buổi chiều em Tư tỉnh lại cho đến bây giờ một chút biểu cảm trên mặt đều không thấy, rất là bất thường . Em Tư là bị người ta đẩy xuống sườn núi thiếu chút nữa là chết. Đổi lại là người khác, thì có ai không tức, có ai không giận hả? Em Tư rõ ràng là tức giận đến bốc khói, trên mặt lại không có cảm xúc gì . Khẳng định là cơ mặt có vấn đề, cũng giống như người bị trúng gió, mẹ có thấy thế không ?"
Vương Kỳ Phương ôm Hổ Nữu ngồi ở ghế dài, sắc mặt khó coi:" khẳng đinh là thế, tên hỗn đản....."
Thấy Hổ Nữu cự quậy trong lòng ngực, bà mới nhịn xuống không tiếp tục mắng nữa.
Chỉ có Lâm Điền Điền là nói không nên lời: cơ mặt của tôi vẫn ổn, nếu có thì chắc là thần kinh của tôi có vấn đề.
" Chắc chắn là như thế." Lâm Điền Điền, " cho nên những người cùng con có xung đột là ai ? Con đang gấp không chờ nổi muốn báo thù!"
Lâm Đức Vượng cùng mẹ con ba người, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi.
" Cứ từ từ, vì con cãi nhau với khá nhiều người, nên cha phải lấy tờ giấy thống kê một chút đã."
Lâm Điền Điền:"....."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.