Thập Niên 70: Pháo Hôi Dựa Vào Rút Thăm Trúng Thưởng Làm Giàu
Chương 16:
Quất Vượng Vượng
18/04/2022
Sau khi gánh xong nước, Lâm Điền Điền đâu vào đấy mà đào tro trong lòng bếp ra, vo gạo nấu cháo, cho gà vịt ăn, rồi thả gà vịt ra khỏi chuồng để dọn dẹp phân, lại rải thêm một lớp tro mới.... Phân gia xúc kết hợp với tro, bón cây rất tốt !
Trước khi mạc thế cô là nữ sinh cao trung được mẹ và chị gái nâng niu trong lòng bàn tay, cái gì cũng không cần làm, nhắc đến phân rồi lại nước tiểu thì cô vừa nghe thôi là đã thấy ghê tởm rồi. Sau khi mạc thế, cái gì cô cũng phải làm, phân, nước tiểu, dơ bẩn vẫn là dơ bẩn, nhưng lại dưỡng được các loại rau dưa tươi tốt, sao cô còn có thể ghét bỏ được ?
Lâm Diễm khoác áo lên người rồi vội vội vàng vàng từ trong phòng chạy ra, thấy chuồng gà sạch sẽ thì sửng sốt một chút, đi vào phòng bếp lại thấy hơi nóng nhè nhẹ từ khe hở nắm nồi chui ra, lu nước cũng đã đầy, như này còn có cái gì không hiểu ?
Lâm Diễm ra ngoài vịn lấy cổ Lâm Điền Điền" này là mặt trời mọc hướng tây hả ?"
Thời gian ăn cơm sáng hôm nay của nhà Lâm Đức Vượng đặc biệt náo nhiệt, đầu tiên Trương Bản Hưng cùng con trai cả Lâm Tường tới nhà thăm hỏi, hắn là chồng của đại đội trưởng Lâm Đức Phượng, ở rể Lâm Gia. Tiếp theo là hai vợ chồng Đừng Mãn Hoa và Dương Quảng Điền cùng với con trai cả Dương Thuận, con gái thứ hai Dương Mai Tử lại bưng cả bát cơm tới. Bởi vì trong viện Lâm Gia vô cùng náo nhiệt, ba cha con Lâm Đức Thuận cùng Lâm Tiến, Lâm Lượng ở cách vách cũng bưng bát cơm tới. Ngay sau đó Lâm Đức Năng cách vách cũng nghênh ngang đi qua, còn rất tự giác đi vào phòng bếp nhà người ta múc cho mình một chén cháo, tuy rằng không có mấy hạt gạo.
Nhà chính Lâm Gia không lớn, trong ngoài đều là người nên những ai bổn phận thấp như Lâm Cần thì toàn bộ đều nhường chỗ, rồi cầm bát lên hoặc đứng hoặc dựa vào một bên uống cháo.
Tuy nhiên, đại bản doanh uống cháo này cũng chia thành nhiều kiểu, Lâm Diễm cứng rắn cướp cái ghế đẩu tự chế của Lâm Gia từ dưới mông của Lâm Thắng Quý, rồi sao đó cùng Lâm Điền Điền và Dương Tử Mai ba người tựa lưng vào nhau ngồi ba góc của cái ghế, giải thích hoàn hảo cho câu có phúc cùng hưởng, nhưng mà 'phúc' này có vẻ hơi nhỏ.
Lâm Thắng cũng lập riêng một trận bản doanh khác, anh trai của Dương Mai Tử là Dương Thuận cùng tuổi với Lâm Thắng, trước kia anh người chính là cùng mặc chung một cái quần hở đũng mà lớn lên, còn có Lâm Lượng nhỏ hơn bọn họ một tuổi và con trai lớn của Trương Bản Hưng là Lâm Tường cũng nhỏ hơn bọn họ hai ba tuổi, bốn thiếu niên tuổi tác sên sên nên quan hệ thân thiết, tự nhiên như vậy mà tụ tập lại một chỗ, châu đầu ghé tai, thỉnh thoảng lại cười ha hả, không biết là đang giễu cợt ai nữa.
Mấy người lớn đang ngồi trên bàn cũng để mặc cho mấy đứa nhỏ ồn ào nhốn nháo, không đợi những người khác hỏi, Trương Bản Hưng đẩy đẩy mắt kính, nặng nề thở dài, nói: "vẫn chưa tìm thấy trâu."
" Thật ra là có người nhìn thấy con trâu đó ở đâu rồi, đó là hai thanh niên tri thức Diệp và thanh niên tri thức Du lập nhóm đi lên núi tìm, nửa đêm trở về báo tin, trước đó thanh niên tri thức Diệp bị ngã trẹo chân nên thanh niên tri thức Du phải cõng cô ấy đi một đoạn thì trời tối, lại không có vật gì chiếu sáng, nên mới chậm trễ không bắt trâu về được."
Dương Quảng Điền ở trên bàn kẹp một đũa dưa muối, nói : "là gan của mấy thanh niên tri thức này cũng thật lớn, đã nói trên núi có lợn rừng, có sói rồi, buổi tối ánh sáng kém, bọn họ lại dám đi lúc nửa đêm? Đúng la một đám ở trong thành được nuông chiều từ bé! cũng may vận khí tốt, nhỡ đâu sảy ra chuyện thì hại chính mình không nói nhưng có khi còn làm liên lụy đến cả lão bí thư chi bộ cùng đại đội trưởng nữa. Quá trẻ người non dạ !"
Cha vợ của Trương Bản Hưng là lão bí thư chi bộ Lâm Tồn Trụ, con gái ông cụ là đại đội trưởng Lâm Đức Phượng, mà Trương Bản Hưng lại là anh em tốt của Dương Quản Điền, vì thế Dương Quản Điền tất nhiên sẽ nói tốt cho anh em của mình rồi.
Trương Bản Điền không biết nghĩ đến cái gì, liền lắc lắc đầu: "truy người ta tuổi còn trẻ nhưng lại không ngốc, Mạnh Bất Ngộ đã chạy đi tìm phân đội dân binh nhỏ, trong tay bọn bọ có mộc thương, còn ép buộc đội dân binh mang theo súng đạn để lên núi cùng bọn họ, nếu không thì hắn cũng không lên núi, cho nên Mạnh Bất Ngộ cũng không thể gọi là có lá gan lớn được, hắn không đi những thanh niên tri thức khác cũng không dám đi."
Toàn bộ trên bàn chỉ có Lâm Đức Năng đang uống cháo động tĩnh lớn nhất, chép chép miệng, nói: "Đúng là Mạnh Bất Ngộ, bề ngoài hắn có vẻ văn nhã lịch sự, nhưng hôm nọ chẳng phải đã đánh Đại Thắng nhà chúng ta sao? Vừa nhìn đã biết là một người tàn nhẫn rồi."
Lâm Thắng đang cùng Dương Thuận và Lâm Tường nói chuyện đến nước miếng may tứ tung, thình lình bị ông chú họ điểm danh một cái, lại còn là chuyện ngày trước bị ăn đánh, khuôn mặt hết đen lại đỏ rồi lại từ đỏ sang đen.
Lâm Đức Năng hiểu rõ, cười: "Đại Thắng, đừng tức giận, để hôm nào rảnh chú sẽ đi cùng cháu tới đánh cho thằng đó một trận, để nó biết ở cái địa bàn này ai mới là lão đại !"
Lâm Thắng bĩu môi: " chú tự mà đánh một mình đi."
Anh còn không biết thừa cái tình của ông chú hơn mình sáu tuổi này sao? Chỉ giỏi ăn cơm chứ có biết đánh đấm gì đâu, ham ăn biếng làm, toàn thân trên dưới cái cần mẫm nhất chính là cái miệng.
Lâm Đức Vượng trừng mắt liếc Lâm Thắng một cái, nói: "chuyện đã qua rồi thì thôi, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Hiện tại quan trong nhất chính là việc đi tìm trâu, một tháng nữa là phải thu lúa mì vụ đông, thu hoạch xong còn phải nắm chắc thời gian cày ruộng để chuẩn bị gieo vụ mùa mới nữa, nếu không có trâu thì làm thế nào bây giờ?"
Trương Bản Hưng cũng sầu: "chỉ sợ trâu chạy đến đội sản xuất khác, người ta lại mang đi giấu làm chúng ta không tìm thấy, ngày trước không phải cũng có chuyện như thế rồi sao?"
Trước khi mạc thế cô là nữ sinh cao trung được mẹ và chị gái nâng niu trong lòng bàn tay, cái gì cũng không cần làm, nhắc đến phân rồi lại nước tiểu thì cô vừa nghe thôi là đã thấy ghê tởm rồi. Sau khi mạc thế, cái gì cô cũng phải làm, phân, nước tiểu, dơ bẩn vẫn là dơ bẩn, nhưng lại dưỡng được các loại rau dưa tươi tốt, sao cô còn có thể ghét bỏ được ?
Lâm Diễm khoác áo lên người rồi vội vội vàng vàng từ trong phòng chạy ra, thấy chuồng gà sạch sẽ thì sửng sốt một chút, đi vào phòng bếp lại thấy hơi nóng nhè nhẹ từ khe hở nắm nồi chui ra, lu nước cũng đã đầy, như này còn có cái gì không hiểu ?
Lâm Diễm ra ngoài vịn lấy cổ Lâm Điền Điền" này là mặt trời mọc hướng tây hả ?"
Thời gian ăn cơm sáng hôm nay của nhà Lâm Đức Vượng đặc biệt náo nhiệt, đầu tiên Trương Bản Hưng cùng con trai cả Lâm Tường tới nhà thăm hỏi, hắn là chồng của đại đội trưởng Lâm Đức Phượng, ở rể Lâm Gia. Tiếp theo là hai vợ chồng Đừng Mãn Hoa và Dương Quảng Điền cùng với con trai cả Dương Thuận, con gái thứ hai Dương Mai Tử lại bưng cả bát cơm tới. Bởi vì trong viện Lâm Gia vô cùng náo nhiệt, ba cha con Lâm Đức Thuận cùng Lâm Tiến, Lâm Lượng ở cách vách cũng bưng bát cơm tới. Ngay sau đó Lâm Đức Năng cách vách cũng nghênh ngang đi qua, còn rất tự giác đi vào phòng bếp nhà người ta múc cho mình một chén cháo, tuy rằng không có mấy hạt gạo.
Nhà chính Lâm Gia không lớn, trong ngoài đều là người nên những ai bổn phận thấp như Lâm Cần thì toàn bộ đều nhường chỗ, rồi cầm bát lên hoặc đứng hoặc dựa vào một bên uống cháo.
Tuy nhiên, đại bản doanh uống cháo này cũng chia thành nhiều kiểu, Lâm Diễm cứng rắn cướp cái ghế đẩu tự chế của Lâm Gia từ dưới mông của Lâm Thắng Quý, rồi sao đó cùng Lâm Điền Điền và Dương Tử Mai ba người tựa lưng vào nhau ngồi ba góc của cái ghế, giải thích hoàn hảo cho câu có phúc cùng hưởng, nhưng mà 'phúc' này có vẻ hơi nhỏ.
Lâm Thắng cũng lập riêng một trận bản doanh khác, anh trai của Dương Mai Tử là Dương Thuận cùng tuổi với Lâm Thắng, trước kia anh người chính là cùng mặc chung một cái quần hở đũng mà lớn lên, còn có Lâm Lượng nhỏ hơn bọn họ một tuổi và con trai lớn của Trương Bản Hưng là Lâm Tường cũng nhỏ hơn bọn họ hai ba tuổi, bốn thiếu niên tuổi tác sên sên nên quan hệ thân thiết, tự nhiên như vậy mà tụ tập lại một chỗ, châu đầu ghé tai, thỉnh thoảng lại cười ha hả, không biết là đang giễu cợt ai nữa.
Mấy người lớn đang ngồi trên bàn cũng để mặc cho mấy đứa nhỏ ồn ào nhốn nháo, không đợi những người khác hỏi, Trương Bản Hưng đẩy đẩy mắt kính, nặng nề thở dài, nói: "vẫn chưa tìm thấy trâu."
" Thật ra là có người nhìn thấy con trâu đó ở đâu rồi, đó là hai thanh niên tri thức Diệp và thanh niên tri thức Du lập nhóm đi lên núi tìm, nửa đêm trở về báo tin, trước đó thanh niên tri thức Diệp bị ngã trẹo chân nên thanh niên tri thức Du phải cõng cô ấy đi một đoạn thì trời tối, lại không có vật gì chiếu sáng, nên mới chậm trễ không bắt trâu về được."
Dương Quảng Điền ở trên bàn kẹp một đũa dưa muối, nói : "là gan của mấy thanh niên tri thức này cũng thật lớn, đã nói trên núi có lợn rừng, có sói rồi, buổi tối ánh sáng kém, bọn họ lại dám đi lúc nửa đêm? Đúng la một đám ở trong thành được nuông chiều từ bé! cũng may vận khí tốt, nhỡ đâu sảy ra chuyện thì hại chính mình không nói nhưng có khi còn làm liên lụy đến cả lão bí thư chi bộ cùng đại đội trưởng nữa. Quá trẻ người non dạ !"
Cha vợ của Trương Bản Hưng là lão bí thư chi bộ Lâm Tồn Trụ, con gái ông cụ là đại đội trưởng Lâm Đức Phượng, mà Trương Bản Hưng lại là anh em tốt của Dương Quản Điền, vì thế Dương Quản Điền tất nhiên sẽ nói tốt cho anh em của mình rồi.
Trương Bản Điền không biết nghĩ đến cái gì, liền lắc lắc đầu: "truy người ta tuổi còn trẻ nhưng lại không ngốc, Mạnh Bất Ngộ đã chạy đi tìm phân đội dân binh nhỏ, trong tay bọn bọ có mộc thương, còn ép buộc đội dân binh mang theo súng đạn để lên núi cùng bọn họ, nếu không thì hắn cũng không lên núi, cho nên Mạnh Bất Ngộ cũng không thể gọi là có lá gan lớn được, hắn không đi những thanh niên tri thức khác cũng không dám đi."
Toàn bộ trên bàn chỉ có Lâm Đức Năng đang uống cháo động tĩnh lớn nhất, chép chép miệng, nói: "Đúng là Mạnh Bất Ngộ, bề ngoài hắn có vẻ văn nhã lịch sự, nhưng hôm nọ chẳng phải đã đánh Đại Thắng nhà chúng ta sao? Vừa nhìn đã biết là một người tàn nhẫn rồi."
Lâm Thắng đang cùng Dương Thuận và Lâm Tường nói chuyện đến nước miếng may tứ tung, thình lình bị ông chú họ điểm danh một cái, lại còn là chuyện ngày trước bị ăn đánh, khuôn mặt hết đen lại đỏ rồi lại từ đỏ sang đen.
Lâm Đức Năng hiểu rõ, cười: "Đại Thắng, đừng tức giận, để hôm nào rảnh chú sẽ đi cùng cháu tới đánh cho thằng đó một trận, để nó biết ở cái địa bàn này ai mới là lão đại !"
Lâm Thắng bĩu môi: " chú tự mà đánh một mình đi."
Anh còn không biết thừa cái tình của ông chú hơn mình sáu tuổi này sao? Chỉ giỏi ăn cơm chứ có biết đánh đấm gì đâu, ham ăn biếng làm, toàn thân trên dưới cái cần mẫm nhất chính là cái miệng.
Lâm Đức Vượng trừng mắt liếc Lâm Thắng một cái, nói: "chuyện đã qua rồi thì thôi, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Hiện tại quan trong nhất chính là việc đi tìm trâu, một tháng nữa là phải thu lúa mì vụ đông, thu hoạch xong còn phải nắm chắc thời gian cày ruộng để chuẩn bị gieo vụ mùa mới nữa, nếu không có trâu thì làm thế nào bây giờ?"
Trương Bản Hưng cũng sầu: "chỉ sợ trâu chạy đến đội sản xuất khác, người ta lại mang đi giấu làm chúng ta không tìm thấy, ngày trước không phải cũng có chuyện như thế rồi sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.