[Thập Niên 70] Pháo Hôi Tiểu Góa Phụ
Chương 1:
Họa Thanh Hồi
05/01/2024
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Một người phụ nữ nằm dưới góc tường thấp.
Người phụ nữ nhắm mắt, trán bị rách một lỗ, máu tươi đặc sệt chảy dọc từ lông mày xuống, ngón tay vô lực rũ xuống bùn đất giật giật, sau khi cô từ từ có ý thức, vết thương đau đớn cũng theo thần kinh đâm vào não bộ.
Khương Niệm rõ ràng là bị đau tỉnh.
Cô mở mắt, tóc tai tán loạn che khuất tầm mắt của cô, tóc mai bên trái dính máu, sền sệt dính trên mí mắt, cô chỉ có thể nheo mắt còn lại nhìn cảnh vật xung quanh.
Trời vừa tối, tầm nhìn của cô lại không tốt, chỉ có thể nhìn thấy khái quát sân từ chút ánh sáng, cái hố và đất đai không bằng phẳng, phía đông có một căn nhà kiểu xưa rất có cảm giác niên đại, cửa phòng bằng gỗ, đặt xẻng, cuốc, một chiếc xe đẩy một bánh lần lượt bên cạnh cửa phòng, trong sân buộc cọng dây thừng treo chiếc áo sơ-mi màu tro và một chiếc áo ba lỗ in hoa màu trắng bà cụ mới mặc, cảm giác niên đại mãnh liệt đập vào mặt.
Trong phút chốc Khương Niệm ngây ngẩn cả người.
Cô đọc sách xong thì đi ngủ, sao vừa mở mắt đã xuất hiện ở đây?
Chưa đợi cô ngẫm nghĩ, bên cạnh cô vang lên tiếng người nói chuyện.
“Chết rồi?”
“Cô ta chết thật rồi?!”
Người nói chuyện là Lý Ngưu trong thôn, anh ta nhìn khuôn mặt đầy máu của người phụ nữ, sợ hãi nuốt nước bọt, bị Lưu Phú người bạn bên cạnh đẩy một cái: “Nếu cậu không tin thì sờ xem có phải đã chết hay chưa.”
Lý Ngưu nhìn người phụ nữ nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, đặc biệt là thấy nửa bên mặt của cô toàn là máu, sợ đến bắp chân run rẩy, lấy can đảm đi tới giơ tay ra đặt bên mũi Khương Niệm dò xét, khi tay anh ta đưa tới Khương Niệm nhanh chóng ngừng thở, để phòng bọn họ phát hiện cô không chết, thì muốn giày vò cô lần nữa.
“Chết chết rồi!
Thật sự chết rồi!”
Lý Ngưu không dò được hô hấp, sợ đến đứng lên lùi về sau, mặt bị dọa đến trắng bệch, sợ hãi nhìn về phía Lưu Phú: “Nếu tôi biết tính tình góa phụ này mãnh liệt như thế, thà liều lĩnh cũng không để hai ta đụng chạm, đánh chết tôi cũng không tới, lần này thì hay rồi, xảy ra án mạng, hai ta phải làm sao đây?”
“Vậy cậu còn ngây ngốc làm gì? Chạy đi!”
Lưu Phú kéo Lý Ngưu chạy đến gốc tường, vừa chạy vừa nói: “Hai ngày trước Hứa Thành chết, bây giờ Hứa gia không có ai, cũng không ai biết hai chúng ta trèo tường đến hại chết Khương Niệm, chỉ cần bây giờ chúng ta chạy, ai cũng không biết hai ta đã đến, cho dù thằng hai Lục từ bộ đội về cũng không tìm đến trên đầu chúng ta.”
Lý Ngưu hậu tri hậu giác lấy lại tinh thần: “Đúng đúng đúng.”
Khương Niệm nghe màn đối thoại của bọn họ xong, cuối cùng cũng biết là lạ ở đâu.
Cô xuyên sách.
Xuyên vào quyển sách đã đọc hai ngày qua, nam chính là Lục Duật, bạn bè cùng nhau lớn lên kiêm chiến hữu với Hứa Thành chồng nguyên chủ, lúc nam chính mười tuổi, ba mất, mẹ đưa anh đến Hứa gia, nói mười năm sau quay lại đón anh, từ đó về sau nam chính vẫn luôn được gửi nuôi ở Hứa gia, gọi anh em với Hứa Thành.
Một người phụ nữ nằm dưới góc tường thấp.
Người phụ nữ nhắm mắt, trán bị rách một lỗ, máu tươi đặc sệt chảy dọc từ lông mày xuống, ngón tay vô lực rũ xuống bùn đất giật giật, sau khi cô từ từ có ý thức, vết thương đau đớn cũng theo thần kinh đâm vào não bộ.
Khương Niệm rõ ràng là bị đau tỉnh.
Cô mở mắt, tóc tai tán loạn che khuất tầm mắt của cô, tóc mai bên trái dính máu, sền sệt dính trên mí mắt, cô chỉ có thể nheo mắt còn lại nhìn cảnh vật xung quanh.
Trời vừa tối, tầm nhìn của cô lại không tốt, chỉ có thể nhìn thấy khái quát sân từ chút ánh sáng, cái hố và đất đai không bằng phẳng, phía đông có một căn nhà kiểu xưa rất có cảm giác niên đại, cửa phòng bằng gỗ, đặt xẻng, cuốc, một chiếc xe đẩy một bánh lần lượt bên cạnh cửa phòng, trong sân buộc cọng dây thừng treo chiếc áo sơ-mi màu tro và một chiếc áo ba lỗ in hoa màu trắng bà cụ mới mặc, cảm giác niên đại mãnh liệt đập vào mặt.
Trong phút chốc Khương Niệm ngây ngẩn cả người.
Cô đọc sách xong thì đi ngủ, sao vừa mở mắt đã xuất hiện ở đây?
Chưa đợi cô ngẫm nghĩ, bên cạnh cô vang lên tiếng người nói chuyện.
“Chết rồi?”
“Cô ta chết thật rồi?!”
Người nói chuyện là Lý Ngưu trong thôn, anh ta nhìn khuôn mặt đầy máu của người phụ nữ, sợ hãi nuốt nước bọt, bị Lưu Phú người bạn bên cạnh đẩy một cái: “Nếu cậu không tin thì sờ xem có phải đã chết hay chưa.”
Lý Ngưu nhìn người phụ nữ nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, đặc biệt là thấy nửa bên mặt của cô toàn là máu, sợ đến bắp chân run rẩy, lấy can đảm đi tới giơ tay ra đặt bên mũi Khương Niệm dò xét, khi tay anh ta đưa tới Khương Niệm nhanh chóng ngừng thở, để phòng bọn họ phát hiện cô không chết, thì muốn giày vò cô lần nữa.
“Chết chết rồi!
Thật sự chết rồi!”
Lý Ngưu không dò được hô hấp, sợ đến đứng lên lùi về sau, mặt bị dọa đến trắng bệch, sợ hãi nhìn về phía Lưu Phú: “Nếu tôi biết tính tình góa phụ này mãnh liệt như thế, thà liều lĩnh cũng không để hai ta đụng chạm, đánh chết tôi cũng không tới, lần này thì hay rồi, xảy ra án mạng, hai ta phải làm sao đây?”
“Vậy cậu còn ngây ngốc làm gì? Chạy đi!”
Lưu Phú kéo Lý Ngưu chạy đến gốc tường, vừa chạy vừa nói: “Hai ngày trước Hứa Thành chết, bây giờ Hứa gia không có ai, cũng không ai biết hai chúng ta trèo tường đến hại chết Khương Niệm, chỉ cần bây giờ chúng ta chạy, ai cũng không biết hai ta đã đến, cho dù thằng hai Lục từ bộ đội về cũng không tìm đến trên đầu chúng ta.”
Lý Ngưu hậu tri hậu giác lấy lại tinh thần: “Đúng đúng đúng.”
Khương Niệm nghe màn đối thoại của bọn họ xong, cuối cùng cũng biết là lạ ở đâu.
Cô xuyên sách.
Xuyên vào quyển sách đã đọc hai ngày qua, nam chính là Lục Duật, bạn bè cùng nhau lớn lên kiêm chiến hữu với Hứa Thành chồng nguyên chủ, lúc nam chính mười tuổi, ba mất, mẹ đưa anh đến Hứa gia, nói mười năm sau quay lại đón anh, từ đó về sau nam chính vẫn luôn được gửi nuôi ở Hứa gia, gọi anh em với Hứa Thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.