[Thập Niên 70] Pháo Hôi Tiểu Góa Phụ
Chương 48: Đây Là Ý Gì? 4
Họa Thanh Hồi
29/06/2024
Phùng Mai đi rồi, Khương Niệm múc canh gà và thịt gà vào hộp nhôm đựng thức ăn, đóng chặt nắp lại, lau khô cho vào rổ, lại đem đĩa khoai tay thái sợi và đĩa bánh bao bỏ vào, dùng tấm vải sạch phủ lên.
Nghĩ tới việc Lục Duật có khả năng không có nước uống cũng không có nước rửa tay, cô lại múc nước giếng lên đun sôi bỏ vào bình đựng, sau đó mang tất cả đi tới ruộng phần trăm nhà mình.
Buổi trưa là thời điểm nấu cơm, đi qua mấy nhà đều tràn ngập mùi thức ăn.
Khương Niệm đi dưới bóng râm của tán cây, nghe tiếng kêu râm ran của ve sầu cùng tiếng chim hót, miệng ngân nga bài hát, cảm nhận cơn gió mùa hạ thổi tới mang theo hương vị cỏ cây.
Thích thú biết bao.
Chẳng qua chưa kịp vui thích được bao lâu, thì thấy Trịnh Hồng đứng ở phía trước căn nhà thứ ba của khu người nhà. Trên người mặc áo sơ mi ngắn tay, bên dưới mặc áy, trên chân đeo loại dép xăng đan cao su màu nâu thường thấy, tóc kết thành hai bím buộc nơ hồng, ngóng trông về phía bóng cây ở đoạn đường phía trước.
Khương Niệm nhìn theo phương hướng cô ta nhìn, thì thấy Lưu Cường cầm theo một hộp cơm chạy tới, trên đầu toàn là mồ hôi, tươi cười đưa hộp cơm cho Trịnh Hồng.
Trịnh Hồng đón lấy hộp cơm nhôm, cười ngọt ngào với Lưu Cường, giọng nói cũng mềm mại như tơ: “Lưu doanh trưởng, anh đúng là người tốt, cảm ơn anh nhiều lắm, nếu như không có anh hỗ trợ thì trưa nay tôi và con trai đã phải chịu đói rồi.”
Lưu Cường gãi gãi sau gáy: “Không có gì, chỉ là việc thuận tay mà thôi, tôi về nhà trước đây.”
Trịnh Hồng gật đầu: “Ừ.”
Nói xong cầm theo hộp cơm quay người vào nhà, nhìn thấy Khương Niệm đứng cách đó không xa, cũng nhìn ra được sự trào phúng không hề che giấu trên mặt Khương Niệm.
Vẻ mặt Trịnh Hồng biến đổi, chị Phùng không có ở đây, cô ta cũng lười phải chào hỏi với cô, chân cà nhắc chậm rãi đi về nhà.
Khương Niệm:...
Chậc.
Lại giả què.
Tiểu đội trưởng Lưu cũng nhìn thấy Khương Niệm, nghĩ tới việc tối hôm qua Từ Yến dọa đến cô, trong lòng cảm thấy có chút áy náy. Thấy cô bê rổ trong tay, còn có mùi thịt bay ra, xuất phát từ khách sáo nên mở miệng chào hỏi trước: “Chị dâu phó đoàn Lục, cô đang đi đâu vậy?”
Khương Niệm nhìn mấy vết thương bị Từ Yến cào trên mặt Lưu Cường đã kết vảy, gương mặt cô tươi cười nhưng trong ánh mắt lại lạnh lẽo: “Lục Duật đi nhổ cỏ trong ruộng, tôi mang cơm cho anh ấy.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nghĩ tới việc Lục Duật có khả năng không có nước uống cũng không có nước rửa tay, cô lại múc nước giếng lên đun sôi bỏ vào bình đựng, sau đó mang tất cả đi tới ruộng phần trăm nhà mình.
Buổi trưa là thời điểm nấu cơm, đi qua mấy nhà đều tràn ngập mùi thức ăn.
Khương Niệm đi dưới bóng râm của tán cây, nghe tiếng kêu râm ran của ve sầu cùng tiếng chim hót, miệng ngân nga bài hát, cảm nhận cơn gió mùa hạ thổi tới mang theo hương vị cỏ cây.
Thích thú biết bao.
Chẳng qua chưa kịp vui thích được bao lâu, thì thấy Trịnh Hồng đứng ở phía trước căn nhà thứ ba của khu người nhà. Trên người mặc áo sơ mi ngắn tay, bên dưới mặc áy, trên chân đeo loại dép xăng đan cao su màu nâu thường thấy, tóc kết thành hai bím buộc nơ hồng, ngóng trông về phía bóng cây ở đoạn đường phía trước.
Khương Niệm nhìn theo phương hướng cô ta nhìn, thì thấy Lưu Cường cầm theo một hộp cơm chạy tới, trên đầu toàn là mồ hôi, tươi cười đưa hộp cơm cho Trịnh Hồng.
Trịnh Hồng đón lấy hộp cơm nhôm, cười ngọt ngào với Lưu Cường, giọng nói cũng mềm mại như tơ: “Lưu doanh trưởng, anh đúng là người tốt, cảm ơn anh nhiều lắm, nếu như không có anh hỗ trợ thì trưa nay tôi và con trai đã phải chịu đói rồi.”
Lưu Cường gãi gãi sau gáy: “Không có gì, chỉ là việc thuận tay mà thôi, tôi về nhà trước đây.”
Trịnh Hồng gật đầu: “Ừ.”
Nói xong cầm theo hộp cơm quay người vào nhà, nhìn thấy Khương Niệm đứng cách đó không xa, cũng nhìn ra được sự trào phúng không hề che giấu trên mặt Khương Niệm.
Vẻ mặt Trịnh Hồng biến đổi, chị Phùng không có ở đây, cô ta cũng lười phải chào hỏi với cô, chân cà nhắc chậm rãi đi về nhà.
Khương Niệm:...
Chậc.
Lại giả què.
Tiểu đội trưởng Lưu cũng nhìn thấy Khương Niệm, nghĩ tới việc tối hôm qua Từ Yến dọa đến cô, trong lòng cảm thấy có chút áy náy. Thấy cô bê rổ trong tay, còn có mùi thịt bay ra, xuất phát từ khách sáo nên mở miệng chào hỏi trước: “Chị dâu phó đoàn Lục, cô đang đi đâu vậy?”
Khương Niệm nhìn mấy vết thương bị Từ Yến cào trên mặt Lưu Cường đã kết vảy, gương mặt cô tươi cười nhưng trong ánh mắt lại lạnh lẽo: “Lục Duật đi nhổ cỏ trong ruộng, tôi mang cơm cho anh ấy.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.