[Thập Niên 70] Pháo Hôi Tiểu Góa Phụ
Chương 40: Khóc Gì Chứ? 2
Họa Thanh Hồi
29/06/2024
Anh xách thịt gà đi ra ngoài, múc nước giếng rửa sạch sẽ, rồi bỏ cùng thịt heo cho vào giữ lạnh trong nước giếng.
Khương Niệm quét dọn nhà bếp sạch sẽ, nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng “thùng thùng”, cất chổi đi ra ngoài thì thấy Lục Duật đứng ở trước cửa phòng cô, trong tay đang cầm cây búa gõ, trên mặt đất còn để bốn cây gỗ nhỏ dài.
“Anh đang làm gì vậy?”
Khương Niệm đứng ở cửa phòng, hai tay nắm chặt góc áo, co quắp hỏi.
Lục Duật đóng xong cây đinh cuối cùng nói: “Mùa hè có nhiều muỗi, chăng lưới cửa sổ sẽ đỡ một chút.”
Anh tiện tay chỉ mấy cây gỗ dưới đất: “Làm xong lưới cửa sổ tôi lại đóng khung treo màn giường cho cô.”
Trong lòng Khương Niệm không nhịn được khen ngợi: Thật là cẩn thận quá.
Nhưng trên mặt vẫn như cũ không có biểu hiện gì, cúi đầu nắm góc áo, nói nhỏ:
“Tốt quá.”
Làm xong lưới chắn cửa sổ, Lục Duật cầm mấy cây gậy gỗ đi vào phòng.
Khương Niệm cũng muốn đi theo vào giúp đỡ, Lục Duật định kêu cô đi ra ngoài hóng gió cho mát mẻ, xong lại sợ lời mình nói khiến chị dâu nghĩ ngợi, sợ cô lại nghĩ mình là liên lụy tới anh, vì thế sửa miệng thành: “Chị dâu, đưa cho tôi cái kìm để trên bàn.”
Khương Niệm nghe lời lấy kìm đưa tới, lại đưa dây thép theo yêu cầu của anh.
Lục Duật dáng người cao ráo, làm khung treo màn cũng không cần phải kê ghế, chỉ vài động tác đã làm xong.
Khương Niệm lấy hai cái kẹo sữa từ trong hộp sắp ra, nắm chặt trong lòng bàn tay, đi theo sau Lục Duật ra khỏi phòng. Khi anh xoay người lại, cúi đầu đưa tay với anh, giọng nói nhỏ như muỗi: “Anh cũng ăn đi, ngọt lắm.”
Lục Duật ngẩn người, nhìn hai cái kẹo sữa trong lòng bàn tay cô gái.
Đôi môi mỏng mấp máy vài cái, rồi duỗi tay cầm lấy, nắm chặt trong lòng bàn tay, giọng nói nghẹn ngào: “Cảm ơn.”
.
Khương Niệm đun một nồi nước, sau khi tắm rửa xong mặc quần áo, chờ Lục Duật đổ nước bẩn đi giúp cô rồi mới cởi bỏ quần áo ngoài, thảnh thơi nằm nghỉ trên giường.
Đầu giường dựa vào tường, chân giường dựa vào cửa sổ, hai tay cô đan vào nhau đặt sau gáy, hai chân vắt chéo, nhìn ra vầng trăng bên ngoài cửa sổ, nghe tiếng ve kêu râm ran bên ngoài, không bao lâu thì ngủ.
Không bị muỗi đốt, Khương Niệm hiếm khi được ngủ ngon như vậy.
Ngủ đến nửa đêm, Khương Niệm mắc đi tiểu nên tỉnh dậy, mơ mơ màng màng ở mắt ra, ngồi ở trên giường một lúc mới xỏ giày vải đi giải quyết. Bên ngoài tuy tối trời nhưng may có ánh trăng chiếu vẫn có thể nhìn thấy đường đi.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Khương Niệm quét dọn nhà bếp sạch sẽ, nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng “thùng thùng”, cất chổi đi ra ngoài thì thấy Lục Duật đứng ở trước cửa phòng cô, trong tay đang cầm cây búa gõ, trên mặt đất còn để bốn cây gỗ nhỏ dài.
“Anh đang làm gì vậy?”
Khương Niệm đứng ở cửa phòng, hai tay nắm chặt góc áo, co quắp hỏi.
Lục Duật đóng xong cây đinh cuối cùng nói: “Mùa hè có nhiều muỗi, chăng lưới cửa sổ sẽ đỡ một chút.”
Anh tiện tay chỉ mấy cây gỗ dưới đất: “Làm xong lưới cửa sổ tôi lại đóng khung treo màn giường cho cô.”
Trong lòng Khương Niệm không nhịn được khen ngợi: Thật là cẩn thận quá.
Nhưng trên mặt vẫn như cũ không có biểu hiện gì, cúi đầu nắm góc áo, nói nhỏ:
“Tốt quá.”
Làm xong lưới chắn cửa sổ, Lục Duật cầm mấy cây gậy gỗ đi vào phòng.
Khương Niệm cũng muốn đi theo vào giúp đỡ, Lục Duật định kêu cô đi ra ngoài hóng gió cho mát mẻ, xong lại sợ lời mình nói khiến chị dâu nghĩ ngợi, sợ cô lại nghĩ mình là liên lụy tới anh, vì thế sửa miệng thành: “Chị dâu, đưa cho tôi cái kìm để trên bàn.”
Khương Niệm nghe lời lấy kìm đưa tới, lại đưa dây thép theo yêu cầu của anh.
Lục Duật dáng người cao ráo, làm khung treo màn cũng không cần phải kê ghế, chỉ vài động tác đã làm xong.
Khương Niệm lấy hai cái kẹo sữa từ trong hộp sắp ra, nắm chặt trong lòng bàn tay, đi theo sau Lục Duật ra khỏi phòng. Khi anh xoay người lại, cúi đầu đưa tay với anh, giọng nói nhỏ như muỗi: “Anh cũng ăn đi, ngọt lắm.”
Lục Duật ngẩn người, nhìn hai cái kẹo sữa trong lòng bàn tay cô gái.
Đôi môi mỏng mấp máy vài cái, rồi duỗi tay cầm lấy, nắm chặt trong lòng bàn tay, giọng nói nghẹn ngào: “Cảm ơn.”
.
Khương Niệm đun một nồi nước, sau khi tắm rửa xong mặc quần áo, chờ Lục Duật đổ nước bẩn đi giúp cô rồi mới cởi bỏ quần áo ngoài, thảnh thơi nằm nghỉ trên giường.
Đầu giường dựa vào tường, chân giường dựa vào cửa sổ, hai tay cô đan vào nhau đặt sau gáy, hai chân vắt chéo, nhìn ra vầng trăng bên ngoài cửa sổ, nghe tiếng ve kêu râm ran bên ngoài, không bao lâu thì ngủ.
Không bị muỗi đốt, Khương Niệm hiếm khi được ngủ ngon như vậy.
Ngủ đến nửa đêm, Khương Niệm mắc đi tiểu nên tỉnh dậy, mơ mơ màng màng ở mắt ra, ngồi ở trên giường một lúc mới xỏ giày vải đi giải quyết. Bên ngoài tuy tối trời nhưng may có ánh trăng chiếu vẫn có thể nhìn thấy đường đi.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.