[Thập Niên 70] Pháo Hôi Tiểu Góa Phụ
Chương 37: Miệng Nói Nhanh Hơn Não 4
Họa Thanh Hồi
29/06/2024
Cô nhẹ nhàng lắc đầu, thần sắc đau thương: “Hiện tại em chỉ chăm sóc tốt chính mình và Lục Duật là được, chờ khi anh ấy kết hôn có con cái rồi lúc đó mới tính đến chuyện của mình.”
Cô nói như vậy, là vì đánh vỡ lòng tốt của Phùng Mai.
Phùng Mai ngồi trở lại băng ghế, lau tóc cho Khương Niệm: “Nói cũng phải, có em chăm sóc cậu ta, cậu ta cũng không phải mỗi ngày chạy tới nhà ăn tập thể.”
Khương Niệm xoay đề tài: “Chị dâu Phùng, em nhỏ hơn chị, về sau chị gọi em là Khương Niệm là được.”
Phùng Mai cười nói: “Vậy được.”
Gội đầu xong cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Khương Niệm ngồi ở trong sân viện, nương theo ánh nắng mặt trời phơi tóc cho khô, lại nghe thấy bên phải bức tường ngăn cách truyền đến tiếng cãi nhau.
Lưu doanh trưởng không kiên nhẫn quát: “Tôi không có thời gian tranh cãi với cô, có thể sống qua ngày thì qua, không qua được thì bỏ đi!.”
Giọng nói rít gào của Từ Yến: “Lưu Cường! Anh là đồ chó vô lương tâm, bà đây quả mắt mù mới theo anh. Nếu biết anh trước khi kết hôn đã xem mắt với Trịnh Hồng, có chết tôi cũng không gả cho anh!.”
Cùng với âm thanh đập cánh cổng, ngoài cổng nhà Khương Niệm truyền tới tiếng bước chân.
Cô và Phùng Mai quay đầu nhìn về phía cổng nửa đóng nửa mở, thì thấy Lưu Cường xụ mặt đi ngang qua.
Phùng Mai nghe thấy Từ Yến còn đang tiếp tục mắng.
Nhớ tới hôm nay lời Khương Niệm nói trước mặt cô ấy và Trịnh Hồng, đột nhiên cảm thấy người đàn bà Trịnh Hồng này quá không biết tị hiềm. Kỳ thật nếu suy nghĩ kỹ một chút, nếu đổi là cô ấy, lão Tống nhà cô ấy thỉnh thoảng lại chạy sang nhà Trịnh Hồng, giúp này giúp nọ cho cô ta, đến cô ấy cũng không chịu nổi.
Bọn họ đều là người một khu tập thể, ngày thường Trịnh Hồng thấy ai cũng cười, miệng lại dẻo, nói chuyện nhỏ nhẹ dịu dàng, cũng nói cho mấy người họ bản thân ngại ngùng khi tìm tiểu đội trưởng Lưu. Nhưng không còn cách nào khác, nếu như tiểu đội trưởng Lữ chồng cô ta ở nhà, thì cô ta đã không cần nhờ người khác.
Khi đó ai cũng cảm thấy cuộc sống thường ngày của cô ta không dễ dàng, lại cảm thấy Từ Yến không thông tình đạt lý. Giờ ngẫm nghĩ lại, nếu như cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn sẽ có không ít lời đồn đại vớ vẩn truyền ra. Làm không tốt chắc chắn Từ Yến và tiểu đội trưởng Lưu không thể sống cùng nhau được nữa.
Phùng Mai ngồi một lúc rồi muốn đi, nói trong nhà còn một đống quần áo cần phải giặt.
Khương Niệm nói: “Chị Phùng, chị chờ em một lát.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô nói như vậy, là vì đánh vỡ lòng tốt của Phùng Mai.
Phùng Mai ngồi trở lại băng ghế, lau tóc cho Khương Niệm: “Nói cũng phải, có em chăm sóc cậu ta, cậu ta cũng không phải mỗi ngày chạy tới nhà ăn tập thể.”
Khương Niệm xoay đề tài: “Chị dâu Phùng, em nhỏ hơn chị, về sau chị gọi em là Khương Niệm là được.”
Phùng Mai cười nói: “Vậy được.”
Gội đầu xong cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Khương Niệm ngồi ở trong sân viện, nương theo ánh nắng mặt trời phơi tóc cho khô, lại nghe thấy bên phải bức tường ngăn cách truyền đến tiếng cãi nhau.
Lưu doanh trưởng không kiên nhẫn quát: “Tôi không có thời gian tranh cãi với cô, có thể sống qua ngày thì qua, không qua được thì bỏ đi!.”
Giọng nói rít gào của Từ Yến: “Lưu Cường! Anh là đồ chó vô lương tâm, bà đây quả mắt mù mới theo anh. Nếu biết anh trước khi kết hôn đã xem mắt với Trịnh Hồng, có chết tôi cũng không gả cho anh!.”
Cùng với âm thanh đập cánh cổng, ngoài cổng nhà Khương Niệm truyền tới tiếng bước chân.
Cô và Phùng Mai quay đầu nhìn về phía cổng nửa đóng nửa mở, thì thấy Lưu Cường xụ mặt đi ngang qua.
Phùng Mai nghe thấy Từ Yến còn đang tiếp tục mắng.
Nhớ tới hôm nay lời Khương Niệm nói trước mặt cô ấy và Trịnh Hồng, đột nhiên cảm thấy người đàn bà Trịnh Hồng này quá không biết tị hiềm. Kỳ thật nếu suy nghĩ kỹ một chút, nếu đổi là cô ấy, lão Tống nhà cô ấy thỉnh thoảng lại chạy sang nhà Trịnh Hồng, giúp này giúp nọ cho cô ta, đến cô ấy cũng không chịu nổi.
Bọn họ đều là người một khu tập thể, ngày thường Trịnh Hồng thấy ai cũng cười, miệng lại dẻo, nói chuyện nhỏ nhẹ dịu dàng, cũng nói cho mấy người họ bản thân ngại ngùng khi tìm tiểu đội trưởng Lưu. Nhưng không còn cách nào khác, nếu như tiểu đội trưởng Lữ chồng cô ta ở nhà, thì cô ta đã không cần nhờ người khác.
Khi đó ai cũng cảm thấy cuộc sống thường ngày của cô ta không dễ dàng, lại cảm thấy Từ Yến không thông tình đạt lý. Giờ ngẫm nghĩ lại, nếu như cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn sẽ có không ít lời đồn đại vớ vẩn truyền ra. Làm không tốt chắc chắn Từ Yến và tiểu đội trưởng Lưu không thể sống cùng nhau được nữa.
Phùng Mai ngồi một lúc rồi muốn đi, nói trong nhà còn một đống quần áo cần phải giặt.
Khương Niệm nói: “Chị Phùng, chị chờ em một lát.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.