[Thập Niên 70] Pháo Hôi Tiểu Góa Phụ
Chương 33: Tránh Hiểu Lầm 6
Họa Thanh Hồi
29/06/2024
Khương Niệm ngượng ngùng cười: “Chị Phùng chê cười rồi, tính tình của em hơi chậm một chút.”
“Nhưng mà vừa rồi nghe em nói như vậy chị cũng cảm thấy Trịnh Hồng và tiểu đội trưởng Lưu tiếp tục như thế cũng không hay lắm.” Phùng Mai than thở: “Chị về phải nói trước cho lão Tống nhà chị, bảo lão ấy nói chuyện với tiểu đội trưởng Lưu, đừng có việc gì cũng chạy tới chỗ Trịnh Hồng.”
Co ấy lại như nhớ ra điều gì, không biết là nói cho Khương Niệm nghe hay tự nói cho chính mình: “Trịnh Hồng này cũng thật là, mỗi lần cần đổ nước vào lu trong bếp đều phải gọi tiểu đội trưởng Lưu giúp đỡ. Tiểu đội trưởng Lưu gánh nước cho cô ta còn nhiều hơn cả gánh cho nhà mình. Trịnh Hồng cũng từ nông thôn đến, còn không phải có cả đống sức lực hay sao, chị cũng không tin là không có sức xách được xô nước?”
Khương Niệm cúi đầu đi dường, không nói lời dư thừa nào.
Có chút lời nói, nói đến điểm mấu chốt thì dừng, ngược lại nói nhiều lại biến vụng thành khéo.
Tới khu đất phần trăm, hai bên đều có trồng đồ ăn, ở giữa có một miếng đất mọc đầy cỏ dại.
Phùng Mai nói đất khan hiếm, mỗi nhà chỉ được phân hai phần đất, may mà trong sân mỗi nhà cũng có ba phần. Bọn họ hầu hết cũng trồng rau trong sân, chỉ để lại một lối nhỏ đi lại là được.
Đầu năm nay lương thực khan hiếm, nhà nào cũng đông người. Trong khu người nhà, nhà đông nhất một nhà có 8 miệng ăn, hai bố mẹ già, hai vợ chồng và bốn đứa con. Lương thực ăn mỗi năm đều dựa vào ba phần sân nhà mình và hai phần đất phần trăm, cuộc sống trôi qua hết sức khó khăn.
Cỏ dại trong đất mọc rất nhiều, Phùng Mai khom lưng tiện tay nhổ một đống cỏ: “Nhổ sạch hết cỏ, rồi xới đất trồng đồ ăn. Hiện thời tiết đang nóng, không mấy thời gian là rau sẽ mọc tốt.”
Khương Niệm cũng cúi người nhổ một đám cỏ dại, ngẩng đầu nhìn hai phần đất được phân.
Tuy rằng cô lớn lên ở thành phố, nhưng trồng rau không làm khó được cô. Trước đây cha cô ngại chợ bán thức ăn và siêu thị bán rau không sạch, liền tự trồng rau ở phía sau bếp. Cả nhà bọn họ quanh năm đều ăn rau dưa tự trồng thuần thiên nhiên, cô cũng học được từ cha mình cách trồng rau như thế nào.
Từ đất phần trăm trở về đã là giờ cơm trưa.
Khương Niệm rửa tay sạch sẽ, lại gãi gãi chỗ bị muỗi cắn, có vài nốt đỏ sưng lên. Sau đó vào bếp nhặt rau rửa rau cắt đồ ăn, cuối cùng cầm cọng rơm lên nhóm lửa. Chờ khi lửa lớn cho cùi ngô cùng củi vào, vừa trông lửa vừa xào rau.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Nhưng mà vừa rồi nghe em nói như vậy chị cũng cảm thấy Trịnh Hồng và tiểu đội trưởng Lưu tiếp tục như thế cũng không hay lắm.” Phùng Mai than thở: “Chị về phải nói trước cho lão Tống nhà chị, bảo lão ấy nói chuyện với tiểu đội trưởng Lưu, đừng có việc gì cũng chạy tới chỗ Trịnh Hồng.”
Co ấy lại như nhớ ra điều gì, không biết là nói cho Khương Niệm nghe hay tự nói cho chính mình: “Trịnh Hồng này cũng thật là, mỗi lần cần đổ nước vào lu trong bếp đều phải gọi tiểu đội trưởng Lưu giúp đỡ. Tiểu đội trưởng Lưu gánh nước cho cô ta còn nhiều hơn cả gánh cho nhà mình. Trịnh Hồng cũng từ nông thôn đến, còn không phải có cả đống sức lực hay sao, chị cũng không tin là không có sức xách được xô nước?”
Khương Niệm cúi đầu đi dường, không nói lời dư thừa nào.
Có chút lời nói, nói đến điểm mấu chốt thì dừng, ngược lại nói nhiều lại biến vụng thành khéo.
Tới khu đất phần trăm, hai bên đều có trồng đồ ăn, ở giữa có một miếng đất mọc đầy cỏ dại.
Phùng Mai nói đất khan hiếm, mỗi nhà chỉ được phân hai phần đất, may mà trong sân mỗi nhà cũng có ba phần. Bọn họ hầu hết cũng trồng rau trong sân, chỉ để lại một lối nhỏ đi lại là được.
Đầu năm nay lương thực khan hiếm, nhà nào cũng đông người. Trong khu người nhà, nhà đông nhất một nhà có 8 miệng ăn, hai bố mẹ già, hai vợ chồng và bốn đứa con. Lương thực ăn mỗi năm đều dựa vào ba phần sân nhà mình và hai phần đất phần trăm, cuộc sống trôi qua hết sức khó khăn.
Cỏ dại trong đất mọc rất nhiều, Phùng Mai khom lưng tiện tay nhổ một đống cỏ: “Nhổ sạch hết cỏ, rồi xới đất trồng đồ ăn. Hiện thời tiết đang nóng, không mấy thời gian là rau sẽ mọc tốt.”
Khương Niệm cũng cúi người nhổ một đám cỏ dại, ngẩng đầu nhìn hai phần đất được phân.
Tuy rằng cô lớn lên ở thành phố, nhưng trồng rau không làm khó được cô. Trước đây cha cô ngại chợ bán thức ăn và siêu thị bán rau không sạch, liền tự trồng rau ở phía sau bếp. Cả nhà bọn họ quanh năm đều ăn rau dưa tự trồng thuần thiên nhiên, cô cũng học được từ cha mình cách trồng rau như thế nào.
Từ đất phần trăm trở về đã là giờ cơm trưa.
Khương Niệm rửa tay sạch sẽ, lại gãi gãi chỗ bị muỗi cắn, có vài nốt đỏ sưng lên. Sau đó vào bếp nhặt rau rửa rau cắt đồ ăn, cuối cùng cầm cọng rơm lên nhóm lửa. Chờ khi lửa lớn cho cùi ngô cùng củi vào, vừa trông lửa vừa xào rau.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.