Thập Niên 70: Pháo Hôi Xinh Đẹp
Chương 32:
Ngũ Diệp Đàm
09/11/2024
Nhưng vì Lương Đông Hà sinh được hai đứa con đều là con gái, mà lúc sinh đứa đứa thứ hai lại đúng vào vụ mùa, làm việc quá sức nên sinh non, sức khỏe yếu, không thể mang thai được nữa.
Nhà họ Cao có ba đứa con trai, Lương Đông Hà và Cao Trọng Bình chỉ có hai đứa con gái mà không đẻ được nữa, anh hai nhà họ Cao lại có hai trai một gái.
Vì vậy nên nhà họ Cao thiên vị rõ ràng anh hai có hai thằng con trai và người em út Cao Trọng Văn đang học cấp ba.
Tiền lương của Cao Trọng Bình đều phải nộp hết cho bà Cao, vì Lương Đông Hà chỉ có hai đứa con gái nên ở nhà không thậm chí còn không được một miếng cơm no, quần áo trên người thì hầu hết là được dì Hồ cho.
Tại sao lại là dì Hồ cho? Vì trong thôn nhà nào cũng nghèo, nhà chị ấy còn có hai người anh em nữa, lúc cưới vợ phải đi vay nợ khắp nơi, sau lại đẻ nhiều con nhiều cái, đến cuộc sống của chính mình cũng không lo xong, muốn giúp chị ấy cũng không giúp được bao nhiêu.
Mà chú Lương và dì Hồ lại không có con gái, lúc còn bé Lương Đông Hà hầu như đều được dì Hồ chăm bẵm, nên bà rất thương đứa cháu gái này, thấy cuộc sống chị ấy và hai đứa con gái khó khăn nên ra tay giúp đỡ một chút.
Bên nhà họ Cao thì bà mẹ chồng không hề thích đứa con dâu cả này, đã không đẻ được con trai lại còn kiêu ngạo, vừa nghe nói bà dì nhà mẹ đẻ của chị ấy đến tận nhà mắng Điền Thu Hồng và Cao Hiểu Liên, có thể sẽ làm ảnh hưởng đến cháu trai và con trai út của mình, lửa giận bốc lên phừng phừng.
Đợi đến đêm Lương Đông Hà làm việc trên núi về, bà ta hùng hổ mắng chị ấy như tát nước vào mặt, nói chị ấy làm ăn kiểu gì, chẳng phải đã đồng ý làm mối cho Cao Hiểu Liên và Lương Tiến Tích rồi hay sao? Sao lại đột nhiên lật lọng, đang yên đang lành lại đẩy Cao Hiểu Liên xuống hố như thế.
Lương Đông Hà không muốn nói nhiều chuyện này, dù sao đúng là mấy năm nay Cao Hiểu Liên giúp đỡ Trân Trân và Châu Châu nhà chị ấy rất nhiều.
Chuyện thành ra như bây giờ chị ấy cũng không đành lòng.
Nhưng bà Cao càng nói càng quá đáng, nói cả nhà chú dì chị ấy nói một đằng làm một nẻo, phản bội lại nhà bọn họ, chị ấy tức giận đáp trả: “Em họ con đi bộ đội cũng đã hai năm không về nhà, ai mà biết được nó đi bộ đội có người yêu hay chưa, với cả trước đây cũng nói rõ rồi, bao giờ em họ con về, nó mà chưa có người yêu, đồng ý đi xem mắt thì mới sắp xếp với nhau, mẹ à, mẹ không biết gì thì đừng có mà nói linh tinh, bôi nhọ dì con như thế!”
Trước đây Lương Đông Hà vẫn luôn nhẫn nhịn chịu đựng không nói gì, bà Cao đang mắng hăng, ai ngờ chị ấy lại dám cắt ngang bà ta?
Bà Cao cứng họng, đúng lúc nhìn thấy đứa con gái lớn Trân Trân của Lương Đông Hà đang với tay lấy cái bánh rau rừng và lúa miến nướng khô khốc trên bàn, đùng đùng tức giận, đập bàn rồi chửi ầm lên: “Ăn ăn ăn, lúc nào cũng chỉ biết ăn! Trừ ăn ra thì mày làm được cái gì không hả? Cái đồ ăn cây táo rào cây sung, nhìn thấy mày ngồi trong nhà thôi đã thấy ngứa mắt rồi, mày sống làm cái gì nữa!”
Trân Trân nhìn cái bánh lúa miến lăn lông lốc trên bàn, bà Cao nhặt nó lên, bỏ vào trong bát của đứa em họ Cao Lai Bảo, tức đến hốc mắt đỏ bừng.
Từ sáng đến giờ hai chị em cô bé mới chỉ được húp hai bát cháo rau dại, nhịn đói làm việc quần quật cả một ngày.
Mẹ cô bé cũng chẳng khác mấy.
Cô bé thương mẹ và em gái, nhìn bà nội mắng mẹ mình, lại thấy bánh lúa miến trên bàn đã sắp hết, nên mới vội vàng lấy một cái để dành cho mẹ và em gái ăn, ai ngờ bà già kia vừa mắng mẹ mình vừa nhìn chằm chằm mình?
“Lại còn lườm à, mày lườm cái gì mà lườm?”
Bà Cao chuyển sang mắng Trân Trân: “Cái đồ ăn hại, lườm tao thì đừng có ăn nữa, từ ngày mai mày đi giặt quần áo cho tao, làm gì có đứa con gái nào lớn từng này tuổi rồi mà không biết giặt quần áo, cả ngày chỉ biết rong chơi lêu lổng bên ngoài, không thì ru rú trong nhà, mày tưởng mày là tiểu thư lá ngọc cành vàng đấy à, nhà này có phải hạng giàu nứt đố đổ vách gì đâu!”
“Cái gì mà giặt quần áo cơ?”
Lương Đông Hà nổi giận, kéo cô con gái lớn đang nước mắt giàn giụa và đứa con gái bé đang run rẩy túm chặt lấy quần áo chị nó, nói: “Bà không thấy tay con bé toàn những vết nứt nẻ hay sao? Cháu trai nhà mấy người là bảo vật quý giá, thế con gái tôi là trâu là ngựa cho mấy người à? Tôi nói cho mẹ biết, trời mưa tuyết thế này mà mẹ bắt con gái tôi giặt quần áo cho cả nhà mấy người, tôi sẽ liều chết với mấy người! Còn ăn ăn ăn, hai đứa nó phải thêu thùa may vá từ sáng sớm đến tối mịt, cả ngày chỉ được húp hai bát cháo loãng, đã thế còn bị mắng mỏ đánh đập, ngay cả đám người ở của xã hội cũ cũng không bị đối xử như thế!”
Nhà họ Cao có ba đứa con trai, Lương Đông Hà và Cao Trọng Bình chỉ có hai đứa con gái mà không đẻ được nữa, anh hai nhà họ Cao lại có hai trai một gái.
Vì vậy nên nhà họ Cao thiên vị rõ ràng anh hai có hai thằng con trai và người em út Cao Trọng Văn đang học cấp ba.
Tiền lương của Cao Trọng Bình đều phải nộp hết cho bà Cao, vì Lương Đông Hà chỉ có hai đứa con gái nên ở nhà không thậm chí còn không được một miếng cơm no, quần áo trên người thì hầu hết là được dì Hồ cho.
Tại sao lại là dì Hồ cho? Vì trong thôn nhà nào cũng nghèo, nhà chị ấy còn có hai người anh em nữa, lúc cưới vợ phải đi vay nợ khắp nơi, sau lại đẻ nhiều con nhiều cái, đến cuộc sống của chính mình cũng không lo xong, muốn giúp chị ấy cũng không giúp được bao nhiêu.
Mà chú Lương và dì Hồ lại không có con gái, lúc còn bé Lương Đông Hà hầu như đều được dì Hồ chăm bẵm, nên bà rất thương đứa cháu gái này, thấy cuộc sống chị ấy và hai đứa con gái khó khăn nên ra tay giúp đỡ một chút.
Bên nhà họ Cao thì bà mẹ chồng không hề thích đứa con dâu cả này, đã không đẻ được con trai lại còn kiêu ngạo, vừa nghe nói bà dì nhà mẹ đẻ của chị ấy đến tận nhà mắng Điền Thu Hồng và Cao Hiểu Liên, có thể sẽ làm ảnh hưởng đến cháu trai và con trai út của mình, lửa giận bốc lên phừng phừng.
Đợi đến đêm Lương Đông Hà làm việc trên núi về, bà ta hùng hổ mắng chị ấy như tát nước vào mặt, nói chị ấy làm ăn kiểu gì, chẳng phải đã đồng ý làm mối cho Cao Hiểu Liên và Lương Tiến Tích rồi hay sao? Sao lại đột nhiên lật lọng, đang yên đang lành lại đẩy Cao Hiểu Liên xuống hố như thế.
Lương Đông Hà không muốn nói nhiều chuyện này, dù sao đúng là mấy năm nay Cao Hiểu Liên giúp đỡ Trân Trân và Châu Châu nhà chị ấy rất nhiều.
Chuyện thành ra như bây giờ chị ấy cũng không đành lòng.
Nhưng bà Cao càng nói càng quá đáng, nói cả nhà chú dì chị ấy nói một đằng làm một nẻo, phản bội lại nhà bọn họ, chị ấy tức giận đáp trả: “Em họ con đi bộ đội cũng đã hai năm không về nhà, ai mà biết được nó đi bộ đội có người yêu hay chưa, với cả trước đây cũng nói rõ rồi, bao giờ em họ con về, nó mà chưa có người yêu, đồng ý đi xem mắt thì mới sắp xếp với nhau, mẹ à, mẹ không biết gì thì đừng có mà nói linh tinh, bôi nhọ dì con như thế!”
Trước đây Lương Đông Hà vẫn luôn nhẫn nhịn chịu đựng không nói gì, bà Cao đang mắng hăng, ai ngờ chị ấy lại dám cắt ngang bà ta?
Bà Cao cứng họng, đúng lúc nhìn thấy đứa con gái lớn Trân Trân của Lương Đông Hà đang với tay lấy cái bánh rau rừng và lúa miến nướng khô khốc trên bàn, đùng đùng tức giận, đập bàn rồi chửi ầm lên: “Ăn ăn ăn, lúc nào cũng chỉ biết ăn! Trừ ăn ra thì mày làm được cái gì không hả? Cái đồ ăn cây táo rào cây sung, nhìn thấy mày ngồi trong nhà thôi đã thấy ngứa mắt rồi, mày sống làm cái gì nữa!”
Trân Trân nhìn cái bánh lúa miến lăn lông lốc trên bàn, bà Cao nhặt nó lên, bỏ vào trong bát của đứa em họ Cao Lai Bảo, tức đến hốc mắt đỏ bừng.
Từ sáng đến giờ hai chị em cô bé mới chỉ được húp hai bát cháo rau dại, nhịn đói làm việc quần quật cả một ngày.
Mẹ cô bé cũng chẳng khác mấy.
Cô bé thương mẹ và em gái, nhìn bà nội mắng mẹ mình, lại thấy bánh lúa miến trên bàn đã sắp hết, nên mới vội vàng lấy một cái để dành cho mẹ và em gái ăn, ai ngờ bà già kia vừa mắng mẹ mình vừa nhìn chằm chằm mình?
“Lại còn lườm à, mày lườm cái gì mà lườm?”
Bà Cao chuyển sang mắng Trân Trân: “Cái đồ ăn hại, lườm tao thì đừng có ăn nữa, từ ngày mai mày đi giặt quần áo cho tao, làm gì có đứa con gái nào lớn từng này tuổi rồi mà không biết giặt quần áo, cả ngày chỉ biết rong chơi lêu lổng bên ngoài, không thì ru rú trong nhà, mày tưởng mày là tiểu thư lá ngọc cành vàng đấy à, nhà này có phải hạng giàu nứt đố đổ vách gì đâu!”
“Cái gì mà giặt quần áo cơ?”
Lương Đông Hà nổi giận, kéo cô con gái lớn đang nước mắt giàn giụa và đứa con gái bé đang run rẩy túm chặt lấy quần áo chị nó, nói: “Bà không thấy tay con bé toàn những vết nứt nẻ hay sao? Cháu trai nhà mấy người là bảo vật quý giá, thế con gái tôi là trâu là ngựa cho mấy người à? Tôi nói cho mẹ biết, trời mưa tuyết thế này mà mẹ bắt con gái tôi giặt quần áo cho cả nhà mấy người, tôi sẽ liều chết với mấy người! Còn ăn ăn ăn, hai đứa nó phải thêu thùa may vá từ sáng sớm đến tối mịt, cả ngày chỉ được húp hai bát cháo loãng, đã thế còn bị mắng mỏ đánh đập, ngay cả đám người ở của xã hội cũ cũng không bị đối xử như thế!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.