Thập Niên 70: Pháo Hôi Xinh Đẹp
Chương 38:
Ngũ Diệp Đàm
09/11/2024
Lâm Thư cũng bị dọa sợ.
Cô há miệng, một lúc lâu sau mới thốt được nên lời: "Dì ơi, anh Lương, anh Lương nóng tính như vậy ạ?”
Vậy cô tự tiện nói mình là người yêu của anh, liệu anh có lột da rút xương cô luôn không?
“Cũng không hẳn đâu!”
Dì Hồ đáp.
Nhưng bà vừa nói xong thì mới nhận ra giọng nói run rẩy của Lâm Thư, ôi, đừng nói là con bé bị dọa sợ rồi nhé… Đây chẳng phải là khiến con trai mình mất điểm trong mắt con bé hay sao!
Bà vội an ủi cô: "Nhưng mà đấy là lúc còn nhỏ thôi, lớn lên rồi cũng không còn nóng nảy nữa, chỉ là nói chuyện có chút khó nghe thôi. Nhưng mà dì kể cháu nghe này, từ nhỏ nó đã tự lập rồi, lại còn có trách nhiệm và biết phân biệt phải trái nữa, mới có mấy tuổi đã theo chú lên rừng đi săn, lúc ấy á trên núi nhiều lợn rừng lắm..."
Mới mấy tuổi đã lên núi bắt lợn rừng?
Cái này liên quan gì đến biết phân biệt phải trái hay sao?
Lâm Thư càng cảm thấy bất an.
Dì Hồ thấy ánh mắt Lâm Thư không đúng, vội vàng sửa lại lời nói: "Thư Thư à, cháu không cần lo lắng đâu, cháu tốt như vậy, nếu Tiến Tích mà dám đối xử tệ với cháu, dì sẽ dùng gậy đánh chết nó!"
Lương Tiến Tích: ...
“Mẹ!”
Anh điềm tĩnh gọi một tiếng.
Hồi bé con bị mẹ đánh còn chưa chết được, giờ mẹ nói đánh chết ai cơ?!
Một tiếng long trời lở đất.
Lâm Thư kinh hoàng, không, sợ đến mức hai tay run run, túm chặt lấy quần áo, chết lặng quay đầu nhìn ra.
Lương Tiến Tích vốn là nhìn về phía **.
Nhưng lúc Lâm Thư quay đầu lại, anh vô thức hạ tầm mắt xuống nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau.
Cả hai đều ngây ngẩn.
Lương Tiến Tích sửng sốt, tuy rằng trước đó đã được nghe bí thư Triệu nói qua, cô gái kia "trông rất xinh đẹp", nhưng đối với anh, đẹp hay không đều không có ý nghĩa gì cả, đều giống nhau.
Nhưng lần này không giống.
Trong đầu anh thậm chí còn nảy ra mấy từ ngữ từ thời xa xưa.
Cái gì mà trắng như trứng gà bóc, hoa nhường nguyệt thẹn?
Cái gì mà mắt sáng như sao, mi mục như họa?
Ngay cả Lương Tiến Tích vốn còn đang bất mãn và cáu kỉnh lúc này cũng như lửa gặp nước, cả người cứng đờ.
Cũng chính vào lúc này.
Anh liếc mắt qua, sau đó tiếp tục nhìn **, giọng điệu có phần gay gắt: "Mẹ, mẹ nói cái gì vậy? Hai năm con không về nhà, thế mà về cái câu đầu tiên con nghe được lại là cầm gậy đánh chết con?”
Lâm Thư chớp mắt.
Nghĩ lại vẫn thấy sợ.
Người này chính là Lương Tiến Tích sao?
Thực ra trông anh cũng khá giống ông Lương và anh cả, nhưng cao hơn rất nhiều, anh chỉ đứng đó thôi, mà cả người đều toát ra khí thế áp người, cảm giác có chút cục cằn, ánh mắt trông rất đáng sợ... Nhưng so với hình ảnh mới tí tuổi đã đi bắt lợn rừng, hồi bé bị đánh gãy không biết bao nhiêu cái roi mà dì Hồ kể có chút không giống nhau.
Nói dối như vậy, trước đây Lâm Thư không thể không lo lắng, cũng may người nhà họ Lương đều là người tốt, chính trực, lương thiện, nhiệt tình, Lương Tiến Tích lại đi bộ đội, là một quân nhân, nên Lâm Thư cũng cảm thấy yên tâm được phần nào.
Nhưng khi Lương Tiến Tích đứng đó, trầm mặt lạnh lùng nói, tim cô đập “bình bịch” như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Tiến Tích!”
Lúc này người vui nhất là dì Hồ.
Mặc dù biết hai ngày nữa con trai sẽ trở về, nhưng nhìn thấy anh thì vừa bất ngờ vừa vui vẻ.
Bà cũng không để ý con trai mình nói gì, cười nói: “Ấy, cuối cùng cũng chịu về rồi đấy à, đừng có mà giở cái giọng quái gở đấy nói chuyện với mẹ, hai năm không về lại còn mặt nặng mày nhẹ với mẹ đấy à.”
Dì Hồ nói xong thì bỏ đống quần áo xuống ra đón con trai.
Lương Tiến Tích không nói nên lời, anh còn chưa về đến nhà mẹ anh đã tìm cho con một cô vợ, lại còn muốn anh vui vẻ chào hỏi à?
Con còn chưa nổi giận chất vấn mẹ đang làm cái gì đã là nhẫn nhịn lắm rồi.
Dì Hồ đi đến chỗ Lương Tiến Tích, định mang hành lý vào giúp anh, nhưng vừa nhấc lên lại thấy nặng quá, lại còn không có quai xách.
Bà nói: "Được rồi, làm gì mà đứng như trời trồng ở đó vậy, tuyết đang rơi nhiều, đi đường cả ngày rồi, mau vào nhà đi.”
Nói xong thì quay đầu gọi Lâm Thư: "Thư Thư, cháu cũng vào trong đi, Tiến Tích về rồi, cháu vào nhà nói chuyện với nó đi, dì đi nấu cho nó bát trứng đường nâu.”
“Không cần đâu ạ.”
“Dì ơi, cháu đi trước đây, dì đi nói chuyện cùng anh Lương đi ạ.”
Dì Hồ vừa dứt lời, Lâm Thư và Lương Tiến Tích cũng đồng thanh đáp.
Dì Hồ cười toe toét, thấy chưa, quá ăn ý.
Cô há miệng, một lúc lâu sau mới thốt được nên lời: "Dì ơi, anh Lương, anh Lương nóng tính như vậy ạ?”
Vậy cô tự tiện nói mình là người yêu của anh, liệu anh có lột da rút xương cô luôn không?
“Cũng không hẳn đâu!”
Dì Hồ đáp.
Nhưng bà vừa nói xong thì mới nhận ra giọng nói run rẩy của Lâm Thư, ôi, đừng nói là con bé bị dọa sợ rồi nhé… Đây chẳng phải là khiến con trai mình mất điểm trong mắt con bé hay sao!
Bà vội an ủi cô: "Nhưng mà đấy là lúc còn nhỏ thôi, lớn lên rồi cũng không còn nóng nảy nữa, chỉ là nói chuyện có chút khó nghe thôi. Nhưng mà dì kể cháu nghe này, từ nhỏ nó đã tự lập rồi, lại còn có trách nhiệm và biết phân biệt phải trái nữa, mới có mấy tuổi đã theo chú lên rừng đi săn, lúc ấy á trên núi nhiều lợn rừng lắm..."
Mới mấy tuổi đã lên núi bắt lợn rừng?
Cái này liên quan gì đến biết phân biệt phải trái hay sao?
Lâm Thư càng cảm thấy bất an.
Dì Hồ thấy ánh mắt Lâm Thư không đúng, vội vàng sửa lại lời nói: "Thư Thư à, cháu không cần lo lắng đâu, cháu tốt như vậy, nếu Tiến Tích mà dám đối xử tệ với cháu, dì sẽ dùng gậy đánh chết nó!"
Lương Tiến Tích: ...
“Mẹ!”
Anh điềm tĩnh gọi một tiếng.
Hồi bé con bị mẹ đánh còn chưa chết được, giờ mẹ nói đánh chết ai cơ?!
Một tiếng long trời lở đất.
Lâm Thư kinh hoàng, không, sợ đến mức hai tay run run, túm chặt lấy quần áo, chết lặng quay đầu nhìn ra.
Lương Tiến Tích vốn là nhìn về phía **.
Nhưng lúc Lâm Thư quay đầu lại, anh vô thức hạ tầm mắt xuống nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau.
Cả hai đều ngây ngẩn.
Lương Tiến Tích sửng sốt, tuy rằng trước đó đã được nghe bí thư Triệu nói qua, cô gái kia "trông rất xinh đẹp", nhưng đối với anh, đẹp hay không đều không có ý nghĩa gì cả, đều giống nhau.
Nhưng lần này không giống.
Trong đầu anh thậm chí còn nảy ra mấy từ ngữ từ thời xa xưa.
Cái gì mà trắng như trứng gà bóc, hoa nhường nguyệt thẹn?
Cái gì mà mắt sáng như sao, mi mục như họa?
Ngay cả Lương Tiến Tích vốn còn đang bất mãn và cáu kỉnh lúc này cũng như lửa gặp nước, cả người cứng đờ.
Cũng chính vào lúc này.
Anh liếc mắt qua, sau đó tiếp tục nhìn **, giọng điệu có phần gay gắt: "Mẹ, mẹ nói cái gì vậy? Hai năm con không về nhà, thế mà về cái câu đầu tiên con nghe được lại là cầm gậy đánh chết con?”
Lâm Thư chớp mắt.
Nghĩ lại vẫn thấy sợ.
Người này chính là Lương Tiến Tích sao?
Thực ra trông anh cũng khá giống ông Lương và anh cả, nhưng cao hơn rất nhiều, anh chỉ đứng đó thôi, mà cả người đều toát ra khí thế áp người, cảm giác có chút cục cằn, ánh mắt trông rất đáng sợ... Nhưng so với hình ảnh mới tí tuổi đã đi bắt lợn rừng, hồi bé bị đánh gãy không biết bao nhiêu cái roi mà dì Hồ kể có chút không giống nhau.
Nói dối như vậy, trước đây Lâm Thư không thể không lo lắng, cũng may người nhà họ Lương đều là người tốt, chính trực, lương thiện, nhiệt tình, Lương Tiến Tích lại đi bộ đội, là một quân nhân, nên Lâm Thư cũng cảm thấy yên tâm được phần nào.
Nhưng khi Lương Tiến Tích đứng đó, trầm mặt lạnh lùng nói, tim cô đập “bình bịch” như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Tiến Tích!”
Lúc này người vui nhất là dì Hồ.
Mặc dù biết hai ngày nữa con trai sẽ trở về, nhưng nhìn thấy anh thì vừa bất ngờ vừa vui vẻ.
Bà cũng không để ý con trai mình nói gì, cười nói: “Ấy, cuối cùng cũng chịu về rồi đấy à, đừng có mà giở cái giọng quái gở đấy nói chuyện với mẹ, hai năm không về lại còn mặt nặng mày nhẹ với mẹ đấy à.”
Dì Hồ nói xong thì bỏ đống quần áo xuống ra đón con trai.
Lương Tiến Tích không nói nên lời, anh còn chưa về đến nhà mẹ anh đã tìm cho con một cô vợ, lại còn muốn anh vui vẻ chào hỏi à?
Con còn chưa nổi giận chất vấn mẹ đang làm cái gì đã là nhẫn nhịn lắm rồi.
Dì Hồ đi đến chỗ Lương Tiến Tích, định mang hành lý vào giúp anh, nhưng vừa nhấc lên lại thấy nặng quá, lại còn không có quai xách.
Bà nói: "Được rồi, làm gì mà đứng như trời trồng ở đó vậy, tuyết đang rơi nhiều, đi đường cả ngày rồi, mau vào nhà đi.”
Nói xong thì quay đầu gọi Lâm Thư: "Thư Thư, cháu cũng vào trong đi, Tiến Tích về rồi, cháu vào nhà nói chuyện với nó đi, dì đi nấu cho nó bát trứng đường nâu.”
“Không cần đâu ạ.”
“Dì ơi, cháu đi trước đây, dì đi nói chuyện cùng anh Lương đi ạ.”
Dì Hồ vừa dứt lời, Lâm Thư và Lương Tiến Tích cũng đồng thanh đáp.
Dì Hồ cười toe toét, thấy chưa, quá ăn ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.