Thập Niên 70: Pháo Hôi Xinh Đẹp
Chương 6:
Ngũ Diệp Đàm
20/04/2024
Lâm Thư còn định nói thêm gì đó, Lý Tuệ Như lại cắt ngang lời cô ấy: “Mẹ biết con muốn nói cái gì, nhưng Thư Thư à, con không thể đi Cam Nam chung với ba mẹ được.”
“Không phải vì đó là xứ khỉ ho cò gáy, điều kiện gian khổ nên mẹ sợ con chịu không nổi, mà là trứng gà không thể để hết ở một chỗ, hiện tại mẹ cũng không biết tình huống ở đó như thế nào, nghĩa là mẹ không thể mang tiền bạc gì tới Cam Nam được, có khi mang đến cũng không dùng được. Nên mẹ muốn soạn lại hết tiền bạc và phiếu lương thực ở trong nhà ra, Phong Phong tạm thời sẽ ở nhà bác Tống của các con, những thứ đáng giá trong nhà tạm thời cũng sẽ gửi ở nhà bác Tống và dì Diêu của con, tiền và phiếu thì sẽ đưa cho con giữ, chờ con xuống nông thôn, ổn định rồi thì hãy về nhà bác Tống lấy đồ, sau này thỉnh thoảng con cũng có thể gửi đồ cho ba với mẹ.”
“Con cũng biết đó, chỗ nông trường đó nhất định sẽ heo hút lắm, nếu như con đi theo, Phong Phong nhất định cũng sẽ đòi theo cho mà xem, như thế làm sao được chứ. Mặc kệ thế nào đi nữa, để Phong Phong ở lại đây một mình, mẹ thật sự không yên tâm, hơn nữa con cũng biết hoàn cảnh trong thành phố thế nào rồi đấy, Phong Phong ở tạm nhà bác Tống con thì còn được, nhưng ở lâu thể nào cũng sẽ có chuyện cho mà xem, cũng không biết nhà họ Lâm sẽ nghĩ ra ý đồ gì nữa. Nên mẹ muốn con xuống nông thôn xong thì hãy yên lòng ở đó, nếu như điều kiện cho phép thì đón cả Phong Phong xuống với con. Thời buổi này, ở nông thôn khéo còn an toàn hơn trong thành phố nhiều. Nhưng con phải nhớ, mặc kệ là lúc nào đi nữa, bản thân con mới là quan trọng nhất, con phải an toàn thì mới có thể bảo vệ em trai. Con cứ yên tâm, người nhà họ Lâm có ý đồ gì thì cũng sẽ không dám làm gì em trai con đâu, mẹ cũng sẽ không cho phép con vì em trai mà thỏa hiệp, đồng ý lấy Chu Thành Chí, có biết không? Mặc kệ là việc gì đi nữa, con cũng không thể làm theo cảm tính được, nếu có thể nhịn thì cứ nhịn, một điều nhịn chín điều lành con ạ.”
“Mẹ...”
Dù trong lòng Lâm Thư đã có chuẩn bị sẵn rồi, cũng biết ba cô nhất định sẽ không sao, nhưng nghe mẹ nói xong, cô vẫn không kìm được mà rơi lệ, nhào vào lòng mẹ khóc thành tiếng.
Cô biết, nếu như không phải vì cô, mẹ cô nhất định sẽ không gửi em trai tới nhà họ Tống, quyết định chờ cô xuống nông thôn xong sẽ đi Cam Nam.
Bà biết, nếu mình còn ở lại đây, sẽ chỉ khiến đối phương nghĩ ra thủ đoạn khác để ép buộc cô.
Lý Tuệ Như ôm lấy Lâm Thư, mặc cho con gái khóc nức nở.
Một hồi lâu sau, Lâm Thư mới từ từ bình tĩnh lại.
Cô hít sâu một hơi, cố nén nước mắt đang rơi, nhỏ giọng nói: “Mẹ, con biết rồi ạ, con nhất định sẽ sống thật tốt, cũng sẽ nhanh chóng đón Phong Phong xuống nông thôn với con.”
Lúc này Lý Tuệ Như mới vươn tay lau nước mắt cho con gái, hai mắt bà cũng đỏ hoe, bà hít sâu một hơi, vỗ về con gái, dịu dàng nói: “Mẹ biết con là đứa bé thông minh, có chủ kiến, nhưng con quá xinh đẹp, xuống nông thôn, con nhớ phải tự bảo vệ bản thân đấy.”
Lâm Thư nghẹn ngào gật đầu.
Lý Tuệ Như lại xoa đầu cô lần nữa, cố gượng cười, nói: “Nhưng con cũng đừng lo quá, công xã Nghiêu Sơn kia là quê của bà nội con, chắc con không nhớ đâu, nhưng lúc bé con từng tới đó rồi, dì Hồ còn từng bế con nữa. Nơi đó tuy hơi nghèo, nhưng người dân đều thật thà, người dưới quê thường bài xích người ngoài, nhưng chỉ cần là người thôn mình, họ sẽ đối xử tử tế với con. Thư Thư à, con đi tới đó, phải sống hòa thuận với dì Hồ và người nhà của dì ấy nhé.”
Địa điểm Lâm Thư xuống lần này là công xã Nghiêu Sơn ở bên cạnh huyện Hà, tỉnh Nguyên.
Đó là một cái thôn nhỏ vắng vẻ, ngồi xe đi qua cũng phải mất 7-8 giờ.
Nhưng đây là nơi Lý Tuệ Như cố ý nhờ vả người khác sắp xếp cho Lâm Thư sau khi xem địa điểm các thanh niên trí thức sẽ xuống đợt này.
Bởi vì đó là quê của mẹ chồng đã mất của bà.
“Dì Hồ” mà bà nói chính là cháu gái của mẹ chồng bà.
Mặc dù đã là họ hàng xa rồi, nhưng mấy năm trước bà từng gặp gia đình này, lần này sắp xếp cho con gái xuống nông thôn, bà cũng cố ý viết thư gửi qua, đã nhận được thư hồi đáp của bên kia rồi.
Cậu trai trẻ kia cũng có bản lĩnh, nghe chồng bà nói sau khi vào bộ đội không bao lâu cậu ta đã lập công lớn, được đề cửa vào trường quân đội, đây cũng không phải chuyện đùa đâu.
Nên Lý Tuệ Như lại càng thêm tin vào nhân phẩm của họ.
Vậy nên, sau khi đọc một hàng dài địa điểm xuống nông thôn, vừa nhìn thấy công xã Nghiêu Sơn, bà đã nhờ vả người ta sắp xếp cho con gái mình tới đó.
“Không phải vì đó là xứ khỉ ho cò gáy, điều kiện gian khổ nên mẹ sợ con chịu không nổi, mà là trứng gà không thể để hết ở một chỗ, hiện tại mẹ cũng không biết tình huống ở đó như thế nào, nghĩa là mẹ không thể mang tiền bạc gì tới Cam Nam được, có khi mang đến cũng không dùng được. Nên mẹ muốn soạn lại hết tiền bạc và phiếu lương thực ở trong nhà ra, Phong Phong tạm thời sẽ ở nhà bác Tống của các con, những thứ đáng giá trong nhà tạm thời cũng sẽ gửi ở nhà bác Tống và dì Diêu của con, tiền và phiếu thì sẽ đưa cho con giữ, chờ con xuống nông thôn, ổn định rồi thì hãy về nhà bác Tống lấy đồ, sau này thỉnh thoảng con cũng có thể gửi đồ cho ba với mẹ.”
“Con cũng biết đó, chỗ nông trường đó nhất định sẽ heo hút lắm, nếu như con đi theo, Phong Phong nhất định cũng sẽ đòi theo cho mà xem, như thế làm sao được chứ. Mặc kệ thế nào đi nữa, để Phong Phong ở lại đây một mình, mẹ thật sự không yên tâm, hơn nữa con cũng biết hoàn cảnh trong thành phố thế nào rồi đấy, Phong Phong ở tạm nhà bác Tống con thì còn được, nhưng ở lâu thể nào cũng sẽ có chuyện cho mà xem, cũng không biết nhà họ Lâm sẽ nghĩ ra ý đồ gì nữa. Nên mẹ muốn con xuống nông thôn xong thì hãy yên lòng ở đó, nếu như điều kiện cho phép thì đón cả Phong Phong xuống với con. Thời buổi này, ở nông thôn khéo còn an toàn hơn trong thành phố nhiều. Nhưng con phải nhớ, mặc kệ là lúc nào đi nữa, bản thân con mới là quan trọng nhất, con phải an toàn thì mới có thể bảo vệ em trai. Con cứ yên tâm, người nhà họ Lâm có ý đồ gì thì cũng sẽ không dám làm gì em trai con đâu, mẹ cũng sẽ không cho phép con vì em trai mà thỏa hiệp, đồng ý lấy Chu Thành Chí, có biết không? Mặc kệ là việc gì đi nữa, con cũng không thể làm theo cảm tính được, nếu có thể nhịn thì cứ nhịn, một điều nhịn chín điều lành con ạ.”
“Mẹ...”
Dù trong lòng Lâm Thư đã có chuẩn bị sẵn rồi, cũng biết ba cô nhất định sẽ không sao, nhưng nghe mẹ nói xong, cô vẫn không kìm được mà rơi lệ, nhào vào lòng mẹ khóc thành tiếng.
Cô biết, nếu như không phải vì cô, mẹ cô nhất định sẽ không gửi em trai tới nhà họ Tống, quyết định chờ cô xuống nông thôn xong sẽ đi Cam Nam.
Bà biết, nếu mình còn ở lại đây, sẽ chỉ khiến đối phương nghĩ ra thủ đoạn khác để ép buộc cô.
Lý Tuệ Như ôm lấy Lâm Thư, mặc cho con gái khóc nức nở.
Một hồi lâu sau, Lâm Thư mới từ từ bình tĩnh lại.
Cô hít sâu một hơi, cố nén nước mắt đang rơi, nhỏ giọng nói: “Mẹ, con biết rồi ạ, con nhất định sẽ sống thật tốt, cũng sẽ nhanh chóng đón Phong Phong xuống nông thôn với con.”
Lúc này Lý Tuệ Như mới vươn tay lau nước mắt cho con gái, hai mắt bà cũng đỏ hoe, bà hít sâu một hơi, vỗ về con gái, dịu dàng nói: “Mẹ biết con là đứa bé thông minh, có chủ kiến, nhưng con quá xinh đẹp, xuống nông thôn, con nhớ phải tự bảo vệ bản thân đấy.”
Lâm Thư nghẹn ngào gật đầu.
Lý Tuệ Như lại xoa đầu cô lần nữa, cố gượng cười, nói: “Nhưng con cũng đừng lo quá, công xã Nghiêu Sơn kia là quê của bà nội con, chắc con không nhớ đâu, nhưng lúc bé con từng tới đó rồi, dì Hồ còn từng bế con nữa. Nơi đó tuy hơi nghèo, nhưng người dân đều thật thà, người dưới quê thường bài xích người ngoài, nhưng chỉ cần là người thôn mình, họ sẽ đối xử tử tế với con. Thư Thư à, con đi tới đó, phải sống hòa thuận với dì Hồ và người nhà của dì ấy nhé.”
Địa điểm Lâm Thư xuống lần này là công xã Nghiêu Sơn ở bên cạnh huyện Hà, tỉnh Nguyên.
Đó là một cái thôn nhỏ vắng vẻ, ngồi xe đi qua cũng phải mất 7-8 giờ.
Nhưng đây là nơi Lý Tuệ Như cố ý nhờ vả người khác sắp xếp cho Lâm Thư sau khi xem địa điểm các thanh niên trí thức sẽ xuống đợt này.
Bởi vì đó là quê của mẹ chồng đã mất của bà.
“Dì Hồ” mà bà nói chính là cháu gái của mẹ chồng bà.
Mặc dù đã là họ hàng xa rồi, nhưng mấy năm trước bà từng gặp gia đình này, lần này sắp xếp cho con gái xuống nông thôn, bà cũng cố ý viết thư gửi qua, đã nhận được thư hồi đáp của bên kia rồi.
Cậu trai trẻ kia cũng có bản lĩnh, nghe chồng bà nói sau khi vào bộ đội không bao lâu cậu ta đã lập công lớn, được đề cửa vào trường quân đội, đây cũng không phải chuyện đùa đâu.
Nên Lý Tuệ Như lại càng thêm tin vào nhân phẩm của họ.
Vậy nên, sau khi đọc một hàng dài địa điểm xuống nông thôn, vừa nhìn thấy công xã Nghiêu Sơn, bà đã nhờ vả người ta sắp xếp cho con gái mình tới đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.