Thập Niên 70: Phát Sóng Trực Tiếp Bán Hàng
Chương 11:
Mê Tháp
11/06/2023
Chuyện Điền Loa cô nương vừa kể đã kể đến khi trời tối, Trần Sinh thật sự trăm triệu lần không nghĩ tới, mình cho rằng cưới một bé ngốc, cô lại nói chuyện dễ nghe như thế, anh không tin cái chuyện xưa gì mà Điền Loa cô nương. Anh mệnh khổ chính anh biết, anh làm sao có thể có vận may như vậy?
Nhưng người trước mắt nói sinh động như thế, anh căn bản cũng không muốn cắt đứt. Anh nhìn mặt Phương Tình, từ khi mẹ anh chết, trong sinh mệnh cằn cỗi của anh, rất ít người sẽ nói nhiều lời như vậy với anh.
Hình như anh đã sớm thích ứng với sự cô độc, mppjt người một nhà luôn lạnh như băng, đột nhiên có người phá vỡ loại bình tĩnh này, Trần Sinh đột nhiên nảy sinh vài phần tham luyến đối với cảnh tượng náo nhiệt hiện tại.
Phương Tình nói khát nước, bưng chén nước Trần Sinh đưa tới, nuốt ùng ục xuống, vừa buông chén xuống liền khẩn cấp truy vấn: "Trần Sinh, anh cuối cùng nghe hiểu chưa? Có Điền Loa cô nương thì cái gì cũng trở thành không bằng, chỉ là một con dê mà thôi, nếu em muốn, em chỉ định là có thể đưa đến cho anh.”
Bánh Nhân Đậu nghe đến đó, ở trong đầu Phương Tinh hít một hơi khí lạnh, vật chủ này, sợ sẽ không thật sự bảo cậu truyền tống một con dê tới chứ?
Trần Sinh mím môi cười cười, giơ tay đổ nước sôi trong nồi vào trong chậu lại thêm chút nước lạnh được lấy từ trong giếng, lấy tay thử nhiệt độ nước, trong lời nói cũng không chút để ý:
"Có nghĩa em là Điền Loa cô nương? Câu chuyện dỗ dành đứa trẻ mà thôi, không thể tin thật. Anh không cầu em có thể đưa con dê của anh trở lại, em nếu có thể giống như cô nương Điền Loa, sau khi anh hoàn thành công việc trở về thì có thể nấu cho anh một bữa ăn nóng, anh đã rất biết ơn. Anh cẩn thận suy nghĩ thì thấy em từ nhỏ chưa từng làm việc vất vả mệt mỏi, lao động trên ruộng thì tốt nhất hiện tại em không nên đi làm. Ngày thường anh làm nhiều hơn chút, tích góp thêm chút công điểm đổi khẩu phần ăn, tuy rằng điều kiện gian khổ, nhưng cũng sẽ không để em đói. Muộn rồi, em đi rửa mặt đi.”
Phương Tình bất mãn nhếch miệng lên, một tay đưa tay vào trong chậu rửa mặt, nhiệt độ nước không lạnh không nóng, trong miệng Phương Tình lại lẩm bẩm nói:
"Này, anh không tin phải không? Ngày mai anh đừng quá ngạc nhiên.”
Trần Sinh không nói gì, tiện tay đưa khăn vải đến trước mặt Phương Tình, Phương Tình như lâm đại địch nhìn khăn vải trước mặt, căn bản không giơ tay đón, hắt một bàn tay nước lên mặt, sau đó vẻ mặt đương nhiên mở miệng:
"Em đã rửa sạch, em không lau mặt, da thịt trên mặt em mềm mại, nếu lau nữa sẽ khó coi hơn nhiều. Em thà tin vào sức mạnh của thiên nhiên, để mặt của tôi khô tự nhiên còn tốt hơn.”
Trần Sinh nhìn bộ dáng kiều diễm của Phương Tinh, lúc này mới phản ứng lại, khẽ thở dài:
"Nghe nói đặt khăn vải này trong nồi nấu thì có thể mềm hơn, hôm nay đã muộn, ngày mai anh lại nấu cho em. Trước kia trên mặt em luôn bám bẩn, mười ngày nửa tháng có thể còn không rửa mặt, hiện tại nếu không thể thích ứng, qua một thời gian nữa cũng sẽ tốt hơn. Sau này mỗi ngày phải rửa mặt.”
Biểu tình phương Tình trong nháy mắt trở nên kinh ngạc, tên Trần Sinh này nói gì? Nói mình không rửa mặt?
Cô là một cô gái mỹ miều xinh đẹp, Trần Sinh thế mà nói cô không rửa mặt? Tính tình dễ tức giận của Phương Tình lại bị châm một ngọn lửa, hung hăng trừng Trần Sinh, hùng hổ từ phòng bếp đi ra ngoài, nghẹn thở chu miệng ngồi trên giường cứng, từ trong túi lấy ra gương đồng.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nớt của mình trong gương đồng, không nhịn được lảm nhảm:
"Trần Sinh là tên khốn kiếp, chút mặt mũi cũng không cho, EQ thấp quá mức, nói người ta không rửa mặt à, tên khốn kiếp."
Trần Sinh sờ sờ mũi mình, dùng nước Phương Tình rửa mặt còn lại để rửa mặt, trong lòng anh tràn đầy mê mang nhíu nhíu nhíu mày, vừa rồi mình rốt cuộc nói câu nào không đúng, Phương Tình sao lại tức giận rời đi? Hình như vừa rồi Phương Tình đi tới nhà cha mẹ cô đập nồi cũng y như thế?
Trần Sinh trăm điều không giải được, đổ nước trong tay xuống, đổi chậu, lại cẩn thận bỏ nước ấm đầy, nhẹ nhàng lắc đầu, trong miệng lẩm bẩm:
"Phương Tình trước kia bị ngốc, không ai quản, không chỉ không rửa mặt, xem ra ngay cả thói quen rửa chân cũng không có. Cô ấy phải sửa chữa thói xấu này.”
Trần Sinh bưng chậu đẩy cửa phòng ra, giương mắt đã nhìn thấy Phương Tình tức giận nghịch gương đồng trong tay, nhìn thấy mình đi vào, giương mắt liếc mắt nhìn mình, trong miệng còn phát ra tiếng "hừ".
Đáy lòng Trần Sinh không hiểu sao lại bắt đầu tụ tập chút khó chịu, nhìn gương đồng trong tay Phương Tình thế nào cũng không vừa mắt, mình cũng không biết nói câu nào làm cho cô mất hứng, cô đã lấy ra kính đồng Hạ Thanh niên trí thức đưa?
Nhưng người trước mắt nói sinh động như thế, anh căn bản cũng không muốn cắt đứt. Anh nhìn mặt Phương Tình, từ khi mẹ anh chết, trong sinh mệnh cằn cỗi của anh, rất ít người sẽ nói nhiều lời như vậy với anh.
Hình như anh đã sớm thích ứng với sự cô độc, mppjt người một nhà luôn lạnh như băng, đột nhiên có người phá vỡ loại bình tĩnh này, Trần Sinh đột nhiên nảy sinh vài phần tham luyến đối với cảnh tượng náo nhiệt hiện tại.
Phương Tình nói khát nước, bưng chén nước Trần Sinh đưa tới, nuốt ùng ục xuống, vừa buông chén xuống liền khẩn cấp truy vấn: "Trần Sinh, anh cuối cùng nghe hiểu chưa? Có Điền Loa cô nương thì cái gì cũng trở thành không bằng, chỉ là một con dê mà thôi, nếu em muốn, em chỉ định là có thể đưa đến cho anh.”
Bánh Nhân Đậu nghe đến đó, ở trong đầu Phương Tinh hít một hơi khí lạnh, vật chủ này, sợ sẽ không thật sự bảo cậu truyền tống một con dê tới chứ?
Trần Sinh mím môi cười cười, giơ tay đổ nước sôi trong nồi vào trong chậu lại thêm chút nước lạnh được lấy từ trong giếng, lấy tay thử nhiệt độ nước, trong lời nói cũng không chút để ý:
"Có nghĩa em là Điền Loa cô nương? Câu chuyện dỗ dành đứa trẻ mà thôi, không thể tin thật. Anh không cầu em có thể đưa con dê của anh trở lại, em nếu có thể giống như cô nương Điền Loa, sau khi anh hoàn thành công việc trở về thì có thể nấu cho anh một bữa ăn nóng, anh đã rất biết ơn. Anh cẩn thận suy nghĩ thì thấy em từ nhỏ chưa từng làm việc vất vả mệt mỏi, lao động trên ruộng thì tốt nhất hiện tại em không nên đi làm. Ngày thường anh làm nhiều hơn chút, tích góp thêm chút công điểm đổi khẩu phần ăn, tuy rằng điều kiện gian khổ, nhưng cũng sẽ không để em đói. Muộn rồi, em đi rửa mặt đi.”
Phương Tình bất mãn nhếch miệng lên, một tay đưa tay vào trong chậu rửa mặt, nhiệt độ nước không lạnh không nóng, trong miệng Phương Tình lại lẩm bẩm nói:
"Này, anh không tin phải không? Ngày mai anh đừng quá ngạc nhiên.”
Trần Sinh không nói gì, tiện tay đưa khăn vải đến trước mặt Phương Tình, Phương Tình như lâm đại địch nhìn khăn vải trước mặt, căn bản không giơ tay đón, hắt một bàn tay nước lên mặt, sau đó vẻ mặt đương nhiên mở miệng:
"Em đã rửa sạch, em không lau mặt, da thịt trên mặt em mềm mại, nếu lau nữa sẽ khó coi hơn nhiều. Em thà tin vào sức mạnh của thiên nhiên, để mặt của tôi khô tự nhiên còn tốt hơn.”
Trần Sinh nhìn bộ dáng kiều diễm của Phương Tinh, lúc này mới phản ứng lại, khẽ thở dài:
"Nghe nói đặt khăn vải này trong nồi nấu thì có thể mềm hơn, hôm nay đã muộn, ngày mai anh lại nấu cho em. Trước kia trên mặt em luôn bám bẩn, mười ngày nửa tháng có thể còn không rửa mặt, hiện tại nếu không thể thích ứng, qua một thời gian nữa cũng sẽ tốt hơn. Sau này mỗi ngày phải rửa mặt.”
Biểu tình phương Tình trong nháy mắt trở nên kinh ngạc, tên Trần Sinh này nói gì? Nói mình không rửa mặt?
Cô là một cô gái mỹ miều xinh đẹp, Trần Sinh thế mà nói cô không rửa mặt? Tính tình dễ tức giận của Phương Tình lại bị châm một ngọn lửa, hung hăng trừng Trần Sinh, hùng hổ từ phòng bếp đi ra ngoài, nghẹn thở chu miệng ngồi trên giường cứng, từ trong túi lấy ra gương đồng.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nớt của mình trong gương đồng, không nhịn được lảm nhảm:
"Trần Sinh là tên khốn kiếp, chút mặt mũi cũng không cho, EQ thấp quá mức, nói người ta không rửa mặt à, tên khốn kiếp."
Trần Sinh sờ sờ mũi mình, dùng nước Phương Tình rửa mặt còn lại để rửa mặt, trong lòng anh tràn đầy mê mang nhíu nhíu nhíu mày, vừa rồi mình rốt cuộc nói câu nào không đúng, Phương Tình sao lại tức giận rời đi? Hình như vừa rồi Phương Tình đi tới nhà cha mẹ cô đập nồi cũng y như thế?
Trần Sinh trăm điều không giải được, đổ nước trong tay xuống, đổi chậu, lại cẩn thận bỏ nước ấm đầy, nhẹ nhàng lắc đầu, trong miệng lẩm bẩm:
"Phương Tình trước kia bị ngốc, không ai quản, không chỉ không rửa mặt, xem ra ngay cả thói quen rửa chân cũng không có. Cô ấy phải sửa chữa thói xấu này.”
Trần Sinh bưng chậu đẩy cửa phòng ra, giương mắt đã nhìn thấy Phương Tình tức giận nghịch gương đồng trong tay, nhìn thấy mình đi vào, giương mắt liếc mắt nhìn mình, trong miệng còn phát ra tiếng "hừ".
Đáy lòng Trần Sinh không hiểu sao lại bắt đầu tụ tập chút khó chịu, nhìn gương đồng trong tay Phương Tình thế nào cũng không vừa mắt, mình cũng không biết nói câu nào làm cho cô mất hứng, cô đã lấy ra kính đồng Hạ Thanh niên trí thức đưa?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.