Thập Niên 70: Phát Sóng Trực Tiếp Bán Hàng

Chương 16:

Mê Tháp

14/06/2023

Bé xấu xa trong nội tâm Phương Tình toát lên trên, Trần Sinh rõ ràng có hơi bối rối, trong ánh mắt tràn ngập kinh ngạc, ba bước làm thành hai bước đi đến bên người Phương Tình, khom lưng nhanh nhẹn từ trong giếng vớt một thùng nước.

Hứa Thải Liên dùng vẻ mặt thân thiết mở miệng:

"Đây là làm sao vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn sao lại bẩn thỉu như thế."

Trong ánh mắt Phương Tình nhìn về phía Hứa Thải Liên tràn ngập cảnh giác, trực giác nói cho cô biết người phụ nữ đi theo Trần Sinh về nhà này không đơn giản. Trần Sinh ngồi xổm xuống bên cạnh Phương Tình, lấy tay gạt nước dịu dàng lau sạch bụi đen trên mặt Phương Tình.

Phương Tình tránh né tay Trần Sinh, thời khắc chật vật nhất của mình, người đàn ông này thế mà dẫn theo người phụ nữ khác về nhà, chuyện này đặt mặt mũi cô ở đâu.

Trần Sinh không biết mình sao lại làm Phương Tình chướng mắt, rõ ràng buổi tối cô treo trên người anh ngủ một đêm, hiện tại cũng chỉ là giúp cô lau bụi, đụng vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô thì cô còn không muốn.

Trần Sinh thở dài thật sâu, căn bản không cho Phương Tình cơ hội giãy dụa. Bàn tay cầm nước lau sạch khuôn mặt nhỏ nhắn của Phương Tình.

Phương Tình nhất thời nổi trận lôi đình, giống như một con thỏ nhỏ đang chuẩn bị phát rồ, có thể do hút quá nhiều khói, há mồm thiếu chút nữa lại tự sặc: ""Trần, Khụ, Trần Sinh, anh làm gì đấy, anh, em có tay có chân, cần anh rửa cho em?"

Biểu tình trên mặt Phương Tình cực kỳ sinh động, Trần Sinh chưa bao giờ biết có người lúc tức giận nhếch miệng cũng đáng yêu như vậy, không nhịn được muốn chế nhạo, hai tay tự nhiên đẩy mái tóc rơi vãi trước trán Phương Tình ra: "Anh vừa mới vào cửa, nhìn thấy bộ dáng bẩn thỉu của ngươi, cho rằng em tỉnh táo mấy ngày lại không bình thường rồi, dù sao em ngồi xổm ở chỗ này không mở miệng có hơi ngốc nghếch giống lúc trước."

Lúc Trần Sinh nói lời này khóe miệng hơi nhếch lên, tóc trên trán Phương Tình tản ra bị Trần Sinh trêu chọc có hơi ngứa ngáy, Phương Tình giương mắt đối diện với hai tròng mắt của Trần Sinh, thấy được rõ ràng ở bên trong một sựu cưng chiều không dễ phát hiện.

Trái tim chậm một nhịp, người cũng rối loạn trận tuyến theo.



Phương Tình vốn còn muốn nổi giận nhất thời thiếu đi vài phần khí thế. Nhưng ngoài miệng cô vẫn không chịu chịu thua:

"Trần Sinh anh là một tên khốn kiếp lương tâm cẩu phế, nếu không phải vì nấu cơm nóng cho anh, em làm sao đến mức bị thứ củi ngu ngốc kia hun thành như vậy sao? Anh lại còn cười nhạo em ngốc nghếch, sau này anh chết đói em cũng sẽ không nấu cho anh một bữa cơm nào nữa.”

Bàn tay Trần Sinh trêu chọc tóc vụn của Phương Tình hơi dừng lại chút, có lẽ ánh mặt trời hôm nay quá mức ấm áp, anh rõ ràng cảm nhận được một dòng nước ấm từ lòng bàn chân bắt đầu lan tràn vô hạn, Phương Tình dưới ánh mặt trời càng thêm đẹp tới chói mắt.

Hứa Thải Liên nhìn một màn vừa rồi ở trong mắt, cô ta chưa từng thấy qua biểu tình ôn nhu như thế của Trần Sinh, Trần Sinh cưng chiều làm cho Phương Tình cố tình gây sự biến thành hờn dỗi, hai người sống sờ sờ ở trước mắt mình diễn một màn tán tỉnh.

Đáy lòng Hứa Thải Liên giống như bịt một tảng đá lớn, lên không được cũng không xuống được, hô hấp cũng có thêm vài phần đau đớn, nhưng trên mặt cô ta không dám biểu lộ nửa phần, ý cười nồng đậm nhìn Trần Sinh mở miệng: "Anh Sinh, em giúp anh gánh cỏ, bỏ vào trong phòng củi được không?"

Phương Tình cảm thấy thanh âm của Hứa Thải Liên có hơi chói tai, ngay cả bước chân cô ta xoay người lưu loát đi về phía phòng củi cũng làm cho Phương Tình cảm nhận được một sự uy hiếp, lời bất mãn trong nháy mắt đã tràn ra miệng:

"Ái chà, phòng củi cũng biết ở đâu, bình thường chắc tới không ít."

Bóng dáng Hứa Thải Liên gánh cỏ dừng chút, xoay người vô tội nhìn Trần Sinh, Trần Sinh cuống quít bắt đầu giải thích: "Đây là Hứa Thải Liên, trong thôn cũng chỉ có cô ấy không ghét bỏ anh, nghe nói hai chúng ta kết hôn, muốn đến thăm em, người trong thôn có thể thân thiết với chúng ta không nhiều lắm, anh dẫn cô ấy đến, các em đều là cô gái, về sau cũng có nhiều người nói chuyện với em."

Phương Tình nghe ra một bụng lửa, Trần Sinh đây là muốn mình và Hứa Thải Liên làm đồng chí tốt? A, là địch hay là bạn đều không phân biệt được đã mang về nhà? Phương Tình tức giận liếc Trần Sinh một cái, mở miệng tựa như súng máy lên nòng:

"Ai nói không ai có thể thân thiết với chúng ta, Hạ thanh niên trí thức không phải rất thân thiết à."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Phát Sóng Trực Tiếp Bán Hàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook