Thập Niên 70: Phát Sóng Trực Tiếp Bán Hàng
Chương 50:
Mê Tháp
24/06/2023
Cánh tay và chân nhỏ của Phương Tình, chưa từng làm việc, nào có khí lực lớn như Trần Sinh, bẻ tay Trần Sinh rất lâu, đầu ngón tay của mình đã đỏ bừng, Trần Sinh còn không nhúc nhích.
Tính tình nhỏ của Phương Tình nói đến đã đến, nếu giá trị vũ lực của hai người căn bản không đáng so sánh, Phương Tình cũng không có ý định nói gì mà vũ đức, cúi đầu, há miệng cắn một cái trên cánh tay Trần Sinh, hai hàng dấu răng chỉnh tề hiện lên cánh tay Trần Sinh, Trần Sinh đau kêu một tiếng, tay che quyển sách cứ như vậy nâng lên.
Phương Tình nhanh tay nhanh ămts rút quyển sổ, lui về phía sau hai bước, rốt cục thấy rõ ràng chữ Trần Sinh lén lút viết xuống:
“Phương Tình.”
Phương Tình nhất thời trợn tròn mắt, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, Trần Sinh vừa che cánh tay mình, vừa ngượng ngùng nhìn mặt Phương Tình, ánh mắt ít nhiều có hơi né tránh, thanh âm cũng có hơi rầu rĩ:
"Anh, anh không biết viết có đúng hay không, không muốn cho em xem."
Phương Tình vẫn có vài phần ngơ ngác, trong giọng nói đều là không thể tưởng tượng nổi:
"Anh không phải một ngày học cũng chưa được đi học à? Làm thế nào mà anh chỉ cần nghe một lớp học trực tuyến, đã có thể ghi được phiên âm tên của em?”
Ánh mắt Trần Sinh đột nhiên sáng lên:
"Nói như vậy, anh viết đúng? Giáo viên trong điện thoại di động kia của em luôn coi anh như một đứa trẻ, cô ấy nói một lần anh đã nhớ kỹ, cô ấy cố tình lặp lại rất nhiều lần, anh giơ tay sờ điện thoại di động, phát hiện hình như có chuyển qua bài học tiếp theo. Vì vậy, cô ấy nói một lần thì anh chuyển tới bài học tiếp theo, tiết kiệm rất nhiều thời gian.”
Phương Tình kinh hỉ nhìn mặt Trần Sinh: "Trần Sinh, anh có thể là một thiên tài, vốn em còn có hơi lo lắng anh là một học tra, hôm nay nhìn lại, mới phát hiện anh có thể là một mầm non học bá đấy, anh đã học được bính âm rồi à? Vậy anh thử viết bính âm tên của anh cho em xem xem?”
Phương Tình nói học tra và học bá Trần Sinh nghe có hơi không hiểu, nhưng nhìn biểu tình kinh hỉ của Phương Tình, tâm tình đã không hiểu sao rất vui sướng, người cũng tự tin hơn vài phần, cầm lấy bút chì, giơ tay viết phiên âm của Trần Sinh lên giấy.
Trần Sinh cảm thấy phiên âm này cũng chỉ là một ít thanh mẫu vận mẫu, chỉ cần nhớ rõ phát âm của chúng, đánh vần cũng không khó, anh không biết vì sao Phương Tình lại hưng phấn thành như vậy. Nếu làm những thứ này có thể làm cho Phương Tình vui vẻ, vậy anh hình như nắm giữ một ít bí quyết.
Trần Sinh bắt đầu sinh ra hứng thú cực lớn đối với lớp học trực tuyến, anh cảm thấy anh có thể đưa đến cho Phương Tình các kinh hỉ lớn hơn.
Bánh Nhân Đậu ở trong đầu Phương Tình nhìn Phương Tình không có tiền đồ như vậy, lạnh lùng không nhịn được nên nói: “Ký chủ, cô bình tĩnh lại đi, chẳng qua là học bính âm nhanh hơn bình thường mà thôi, cô ngày mai cho anh ấy học toán thử xem, nói không chừng, ngày mai cô sẽ khóc."
Tâm tình tốt của Phương Tình bị bánh Nhân Đậu cắt đứt, trong nháy mắt thanh tỉnh không ít, vừa ở trong đầu đấu võ mồm với Đậu Bao, vừa kêu Trần Sinh nhanh chóng đi rửa mặt, sáng mai bọn họ còn phải dậy sớm lên núi.
Trần Sinh vốn còn muốn học một hồi, thế nhưng Phương Tình không cho, anh chỉ có thể xám xịt đi đến trong sân rửa mặt.
Trần Sinh vừa muốn lấy nước bên giếng, đột nhiên nghe thấy ngoài cửa giống như truyền đến tiếng gì đó, giống như là tiếng bước chân bối rối của ai đó.
Trần Sinh ba bước thành hai bước mở cửa lớn, ngoài cửa không có gì cả, ánh trăng sáng ngời chiếu lên trên tảng đá lớn ở cửa, Trần Sinh lắc đầu, chắc là gió nhẹ lay động tiếng lá cây phát ra tiếng, cửa lớn đã cũ nát, nhẹ nhàng bị anh đóng lại.
Mà anh không biết, bên góc rẽ tường kia, có một bóng người bị kéo rất dài.
Hạ Ngôn thở hổn hển thật sâu. Anh ấy luôn thanh cao đột nhiên sinh ra vài phần chán ghét bản thân mình. Gần đây, anh ấy luôn không khống chế được chính mình, lăn lộn ở trên giường, trong đầu sẽ hiện ra mặt Phương Tình. Thanh âm dễ nghe của Phương Tình cũng sẽ vang vọng trong đầu anh.
Anh ấy căn bản không ngủ được, anh ấy luôn không tự chủ được đi tới trước cửa nhà Trần Sinh, đứng lặng lẽ rất lâu, dù sao cũng phải nhìn thấy đèn nhà Trần Sinh tắt mới chịu an tâm rời đi.
Hôm nay, thiếu chút nữa đã bị Trần Sinh bắt được.
Hạ Ngôn biết rõ mình không nên làm ra chuyện không thẳng thắn như vậy, lại không nhịn được nội tâm tò mò của mình, anh ấy không biết nội tâm mình đang chờ đợi thứ gì, rõ ràng ngẫu nhiên nghe được tiếng cười vui vẻ của Trần Sinh và Phương Tình mơ hồ truyền ra, khi đó trong lòng sẽ bất giác đau đớn, nhưng anh ấy lại không có cách nào dừng lại.
Tính tình nhỏ của Phương Tình nói đến đã đến, nếu giá trị vũ lực của hai người căn bản không đáng so sánh, Phương Tình cũng không có ý định nói gì mà vũ đức, cúi đầu, há miệng cắn một cái trên cánh tay Trần Sinh, hai hàng dấu răng chỉnh tề hiện lên cánh tay Trần Sinh, Trần Sinh đau kêu một tiếng, tay che quyển sách cứ như vậy nâng lên.
Phương Tình nhanh tay nhanh ămts rút quyển sổ, lui về phía sau hai bước, rốt cục thấy rõ ràng chữ Trần Sinh lén lút viết xuống:
“Phương Tình.”
Phương Tình nhất thời trợn tròn mắt, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, Trần Sinh vừa che cánh tay mình, vừa ngượng ngùng nhìn mặt Phương Tình, ánh mắt ít nhiều có hơi né tránh, thanh âm cũng có hơi rầu rĩ:
"Anh, anh không biết viết có đúng hay không, không muốn cho em xem."
Phương Tình vẫn có vài phần ngơ ngác, trong giọng nói đều là không thể tưởng tượng nổi:
"Anh không phải một ngày học cũng chưa được đi học à? Làm thế nào mà anh chỉ cần nghe một lớp học trực tuyến, đã có thể ghi được phiên âm tên của em?”
Ánh mắt Trần Sinh đột nhiên sáng lên:
"Nói như vậy, anh viết đúng? Giáo viên trong điện thoại di động kia của em luôn coi anh như một đứa trẻ, cô ấy nói một lần anh đã nhớ kỹ, cô ấy cố tình lặp lại rất nhiều lần, anh giơ tay sờ điện thoại di động, phát hiện hình như có chuyển qua bài học tiếp theo. Vì vậy, cô ấy nói một lần thì anh chuyển tới bài học tiếp theo, tiết kiệm rất nhiều thời gian.”
Phương Tình kinh hỉ nhìn mặt Trần Sinh: "Trần Sinh, anh có thể là một thiên tài, vốn em còn có hơi lo lắng anh là một học tra, hôm nay nhìn lại, mới phát hiện anh có thể là một mầm non học bá đấy, anh đã học được bính âm rồi à? Vậy anh thử viết bính âm tên của anh cho em xem xem?”
Phương Tình nói học tra và học bá Trần Sinh nghe có hơi không hiểu, nhưng nhìn biểu tình kinh hỉ của Phương Tình, tâm tình đã không hiểu sao rất vui sướng, người cũng tự tin hơn vài phần, cầm lấy bút chì, giơ tay viết phiên âm của Trần Sinh lên giấy.
Trần Sinh cảm thấy phiên âm này cũng chỉ là một ít thanh mẫu vận mẫu, chỉ cần nhớ rõ phát âm của chúng, đánh vần cũng không khó, anh không biết vì sao Phương Tình lại hưng phấn thành như vậy. Nếu làm những thứ này có thể làm cho Phương Tình vui vẻ, vậy anh hình như nắm giữ một ít bí quyết.
Trần Sinh bắt đầu sinh ra hứng thú cực lớn đối với lớp học trực tuyến, anh cảm thấy anh có thể đưa đến cho Phương Tình các kinh hỉ lớn hơn.
Bánh Nhân Đậu ở trong đầu Phương Tình nhìn Phương Tình không có tiền đồ như vậy, lạnh lùng không nhịn được nên nói: “Ký chủ, cô bình tĩnh lại đi, chẳng qua là học bính âm nhanh hơn bình thường mà thôi, cô ngày mai cho anh ấy học toán thử xem, nói không chừng, ngày mai cô sẽ khóc."
Tâm tình tốt của Phương Tình bị bánh Nhân Đậu cắt đứt, trong nháy mắt thanh tỉnh không ít, vừa ở trong đầu đấu võ mồm với Đậu Bao, vừa kêu Trần Sinh nhanh chóng đi rửa mặt, sáng mai bọn họ còn phải dậy sớm lên núi.
Trần Sinh vốn còn muốn học một hồi, thế nhưng Phương Tình không cho, anh chỉ có thể xám xịt đi đến trong sân rửa mặt.
Trần Sinh vừa muốn lấy nước bên giếng, đột nhiên nghe thấy ngoài cửa giống như truyền đến tiếng gì đó, giống như là tiếng bước chân bối rối của ai đó.
Trần Sinh ba bước thành hai bước mở cửa lớn, ngoài cửa không có gì cả, ánh trăng sáng ngời chiếu lên trên tảng đá lớn ở cửa, Trần Sinh lắc đầu, chắc là gió nhẹ lay động tiếng lá cây phát ra tiếng, cửa lớn đã cũ nát, nhẹ nhàng bị anh đóng lại.
Mà anh không biết, bên góc rẽ tường kia, có một bóng người bị kéo rất dài.
Hạ Ngôn thở hổn hển thật sâu. Anh ấy luôn thanh cao đột nhiên sinh ra vài phần chán ghét bản thân mình. Gần đây, anh ấy luôn không khống chế được chính mình, lăn lộn ở trên giường, trong đầu sẽ hiện ra mặt Phương Tình. Thanh âm dễ nghe của Phương Tình cũng sẽ vang vọng trong đầu anh.
Anh ấy căn bản không ngủ được, anh ấy luôn không tự chủ được đi tới trước cửa nhà Trần Sinh, đứng lặng lẽ rất lâu, dù sao cũng phải nhìn thấy đèn nhà Trần Sinh tắt mới chịu an tâm rời đi.
Hôm nay, thiếu chút nữa đã bị Trần Sinh bắt được.
Hạ Ngôn biết rõ mình không nên làm ra chuyện không thẳng thắn như vậy, lại không nhịn được nội tâm tò mò của mình, anh ấy không biết nội tâm mình đang chờ đợi thứ gì, rõ ràng ngẫu nhiên nghe được tiếng cười vui vẻ của Trần Sinh và Phương Tình mơ hồ truyền ra, khi đó trong lòng sẽ bất giác đau đớn, nhưng anh ấy lại không có cách nào dừng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.