Chương 11
Hồ Đồ
18/02/2023
Ai cũng nói gặt cỏ heo nhẹ nhàng, anh muốn xem nhẹ nhàng thế nào.
Trước khi ra ngoài, anh mỉa mai mấy người anh em của mình.
Đặc biệt lão Nhị và lão Tam.
"Người ta nói anh em như thể tay chân, lúc cha đánh em hai người không hề ngăn cản, còn châm ngòi thổi gió, hận không thể đi lên giúp đỡ. Nếu không phải bà nội bảo vệ em, có lẽ bây giờ em bị đánh gãy chân rồi."
Anh ba Thẩm Gia Lương nói: "Đây không phải là khi em còn bé không bị đánh nên giờ đánh bù à?"
Thẩm Gia Thụ nói: "Anh ba, em nói anh biết, làm em không hài lòng thì khi anh kết hôn, em sẽ ngồi trước cửa sổ của anh cả đêm!"
Mặt Thẩm Gia Lương tái đi.
Thẩm Gia Đống nói: "Lão Tam đừng sợ, đến lúc đó anh và anh cả nhốt nó trong phòng."
"Nhốt, tốt nhất là nhốt cả đời, em không cần đi làm." Thẩm Gia Thụ cười đắc ý: "Chỉ cần được thả ra, em sẽ ngồi trước cửa sổ phòng hai người."
Thẩm Gia Đống cảm thấy nắm đấm của mình cứng lên rồi.
Thẩm Gia Thu thở dài: "Nó còn nhỏ tuổi, được rồi." Người hơn ba mươi tuổi tức giận với một người chưa tròn hai mươi có ý nghĩa gì chữ? Chờ đủ hai mươi hãy đánh.
Thẩm Gia Thụ trút giận, tâm trạng tốt, chắp tay sau lưng bắt đầu làm việc.
Lúc đến nhà kho lấy dụng cụ làm việc, anh không đắc ý nổi nữa. Lý Thanh Thúy nhìn anh chằm chằm, ánh mắt nóng bỏng như mặt trời tháng tám, muốn đốt anh bị thương.
Thẩm Gia Thụ ngừng thở ký tên, cầm sọt và dao.
Lý Thanh Thúy còn đưa anh bao tay bảo hiểm lao động đong đầy tình cảm, nói là để bảo vệ.
Lúc Thẩm Gia Thụ nhận lấy, cảm thấy chiếc bao tay này nặng hơn nghìn cân.
Anh không muốn lừa dối cô gái này, chén cơm chùa này anh không muốn ăn, nhưng anh vẫn cảm thấy mình có thể kiên trì một phen.
"Cô đối tốt với tôi quá rồi."
Thẩm Gia Thụ nói xong thì cầm đồ đi.
Lý Thanh Thúy cảm động không thôi.
Anh còn biết cô đối tốt với anh.
Lúc Thẩm Gia Thụ vào đội gặt cỏ heo mới phát hiện chuyện này không tốt như thế.
Trời rất nóng, phải mặc đồ kín kẽ đi vào nơi bụi cỏ tươi tốt, không biết chừng còn có rắn, côn trùng, chuột, kiến.
Thẩm Gia Thụ rất gan dạ, không sợ những thứ này, nhưng anh cảm thấy những người kia nói điêu. Công việc này không dễ dàng gì.
Thấy anh nhăn nhó nhíu mày, ngay cả cắt cỏ heo cũng không rành, nhóm các cô gái, bà cô đều lén cười anh.
Một điểm xanh giữa muôn hoa khiến người ta rất chú ý.
Thẩm Gia Thụ am hiểu nhất là giao lưu với cô gái trẻ tuổi, miệng gọi chị còn phải học hỏi kinh nghiệm làm việc của bọn họ. Sau này mình sẽ cố gắng làm nhiều việc để bọn họ có thể nghỉ ngơi.
Các đồng nghiệp nữ trẻ tuổi nghe gọi như thế thì vui vẻ, không chỉ dạy anh mà còn giúp anh.
Làm việc này cả ngày, Thẩm Gia Thụ có thể chịu đựng được.
Chỉ là buổi tối hơi đau lưng, còn luôn cảm thấy ngứa như bị côn trùng cắn.
Thẩm Kim Sơn và Lưu Quế Hoa thấy anh làm được việc này, dù sao cũng tốt hơn cảm nắng lúc trước nên từ từ chấp nhận.
Bọn họ tính để anh làm tạm, chờ qua ngày mùa sẽ đổi công việc. Công việc ngày nông không quá khó khăn, từ từ thích nghi.
Không có cách nào, không thể đánh được, nói cũng vô dụng, chỉ có thể từ từ dạy, nuôi bốn con trai chỉ có một đứa đến đòi nợ!
Buổi tối, Lưu Quế Hoa nằm trên chiếu rơm cầm quạt bàn với ông nhà chuyện kết hôn của lão Tứ.
Trước khi ra ngoài, anh mỉa mai mấy người anh em của mình.
Đặc biệt lão Nhị và lão Tam.
"Người ta nói anh em như thể tay chân, lúc cha đánh em hai người không hề ngăn cản, còn châm ngòi thổi gió, hận không thể đi lên giúp đỡ. Nếu không phải bà nội bảo vệ em, có lẽ bây giờ em bị đánh gãy chân rồi."
Anh ba Thẩm Gia Lương nói: "Đây không phải là khi em còn bé không bị đánh nên giờ đánh bù à?"
Thẩm Gia Thụ nói: "Anh ba, em nói anh biết, làm em không hài lòng thì khi anh kết hôn, em sẽ ngồi trước cửa sổ của anh cả đêm!"
Mặt Thẩm Gia Lương tái đi.
Thẩm Gia Đống nói: "Lão Tam đừng sợ, đến lúc đó anh và anh cả nhốt nó trong phòng."
"Nhốt, tốt nhất là nhốt cả đời, em không cần đi làm." Thẩm Gia Thụ cười đắc ý: "Chỉ cần được thả ra, em sẽ ngồi trước cửa sổ phòng hai người."
Thẩm Gia Đống cảm thấy nắm đấm của mình cứng lên rồi.
Thẩm Gia Thu thở dài: "Nó còn nhỏ tuổi, được rồi." Người hơn ba mươi tuổi tức giận với một người chưa tròn hai mươi có ý nghĩa gì chữ? Chờ đủ hai mươi hãy đánh.
Thẩm Gia Thụ trút giận, tâm trạng tốt, chắp tay sau lưng bắt đầu làm việc.
Lúc đến nhà kho lấy dụng cụ làm việc, anh không đắc ý nổi nữa. Lý Thanh Thúy nhìn anh chằm chằm, ánh mắt nóng bỏng như mặt trời tháng tám, muốn đốt anh bị thương.
Thẩm Gia Thụ ngừng thở ký tên, cầm sọt và dao.
Lý Thanh Thúy còn đưa anh bao tay bảo hiểm lao động đong đầy tình cảm, nói là để bảo vệ.
Lúc Thẩm Gia Thụ nhận lấy, cảm thấy chiếc bao tay này nặng hơn nghìn cân.
Anh không muốn lừa dối cô gái này, chén cơm chùa này anh không muốn ăn, nhưng anh vẫn cảm thấy mình có thể kiên trì một phen.
"Cô đối tốt với tôi quá rồi."
Thẩm Gia Thụ nói xong thì cầm đồ đi.
Lý Thanh Thúy cảm động không thôi.
Anh còn biết cô đối tốt với anh.
Lúc Thẩm Gia Thụ vào đội gặt cỏ heo mới phát hiện chuyện này không tốt như thế.
Trời rất nóng, phải mặc đồ kín kẽ đi vào nơi bụi cỏ tươi tốt, không biết chừng còn có rắn, côn trùng, chuột, kiến.
Thẩm Gia Thụ rất gan dạ, không sợ những thứ này, nhưng anh cảm thấy những người kia nói điêu. Công việc này không dễ dàng gì.
Thấy anh nhăn nhó nhíu mày, ngay cả cắt cỏ heo cũng không rành, nhóm các cô gái, bà cô đều lén cười anh.
Một điểm xanh giữa muôn hoa khiến người ta rất chú ý.
Thẩm Gia Thụ am hiểu nhất là giao lưu với cô gái trẻ tuổi, miệng gọi chị còn phải học hỏi kinh nghiệm làm việc của bọn họ. Sau này mình sẽ cố gắng làm nhiều việc để bọn họ có thể nghỉ ngơi.
Các đồng nghiệp nữ trẻ tuổi nghe gọi như thế thì vui vẻ, không chỉ dạy anh mà còn giúp anh.
Làm việc này cả ngày, Thẩm Gia Thụ có thể chịu đựng được.
Chỉ là buổi tối hơi đau lưng, còn luôn cảm thấy ngứa như bị côn trùng cắn.
Thẩm Kim Sơn và Lưu Quế Hoa thấy anh làm được việc này, dù sao cũng tốt hơn cảm nắng lúc trước nên từ từ chấp nhận.
Bọn họ tính để anh làm tạm, chờ qua ngày mùa sẽ đổi công việc. Công việc ngày nông không quá khó khăn, từ từ thích nghi.
Không có cách nào, không thể đánh được, nói cũng vô dụng, chỉ có thể từ từ dạy, nuôi bốn con trai chỉ có một đứa đến đòi nợ!
Buổi tối, Lưu Quế Hoa nằm trên chiếu rơm cầm quạt bàn với ông nhà chuyện kết hôn của lão Tứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.