Chương 14: Bánh trứng gà lúc nửa đêm (3)
Nữ vương không ở nhà
10/05/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lưu Quế Chi suy nghĩ trong chốc lát, mượn ánh trăng sáng bên ngoài đi tới đầu giường đất, đầu giường đất có kê kháng ngủ.
Lưu Quế Chi mở ngăn kéo phía dưới kháng ngủ ra, lục lọi một lúc, lấy ra được một chiếc túi giấy.
Phúc Bảo ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt tỏa ra từ trong túi giấy, nước miếng của bé nhất thời chảy xuống, không nhịn được nuốt nuốt nước miếng.
Lúc này Cố Vệ Đông mới nhớ ra, đây là bánh trứng gà Lưu Quế Chi mang về từ nhà mẹ đẻ lần trước, có tổng cộng ba miếng, Lưu Quế Chi không nỡ cho mấy đứa nhỏ ăn, muốn cất đi để dành, nên vẫn đặt ở trong ngăn kéo dưới kháng ngủ.
Lưu Quế Chi mở túi giấy ra, bẻ miếng bánh trứng gà thành hai nửa, rồi đưa một nửa cho Phúc Bảo ăn.
Phúc Bảo do dự không dám nhận, dè dặt nhìn Lưu Quế Chi.
Đây là đồ tốt, bé ngại không dám ăn.
Nhưng Lưu Quế Chi nhét nửa miếng bánh trứng gà vào trong tay Phúc Bảo, tỏ ý bảo bé ăn.
Phúc Bảo thật sự rất đói, bụng không ngừng kêu ục ục, miệng nhỏ cũng chảy ra nước miếng, cuối cùng bé không nhịn được nữa, cảm kích nhìn Lưu Quế Chi, nhận lấy miếng bánh trứng gà, dè dặt cắn một miếng nho nhỏ, bánh trứng gà vừa cắn vào miệng đã tan ra, hương vị ngọt ngào lại mềm mại, mang theo vị ngon của bột mỳ và trứng gà, còn cả mùi hương ngọt ngào.
Sau khi nuốt xuống bụng, trong lòng bé tràn đầy hạnh phúc.
Ăn quá ngon.
Phúc Bảo ăn một miếng nhỏ lại một miếng nhỏ, lúc ăn bé còn đưa cho Lưu Quế Chi, muốn Lưu Quế Chi thưởng thức cùng mình, nhưng Lưu Quế Chi lắc đầu, tỏ ý bảo bé ăn hết đi.
Bé nở nụ cười tươi, tiếp tục cúi đầu ăn bánh, ăn xong còn không quên liếm liếm ngón tay.
Lưu Quế Chi nhìn bé ăn nửa miếng bánh trứng gà nhỏ giống như con sóc ăn hạt, tựa như đây là thứ ngon nhất trên đời này, cũng không nhịn được cười.
Cô bé này chẳng những đáng yêu, còn là một đứa bé có tính cách mềm mại, lại biết quan tâm hiểu chuyện.
Cô ấy vuốt ve đỉnh đầu của Phúc Bảo, khẽ vỗ về vào lưng dỗ Phúc Bảo, tỏ ý bảo bé đi ngủ sớm đi.
Phúc Bảo làm nũng rúc vào trong vòng tay của Lưu Quế Chi, ôm lấy Lưu Quế Chi.
Lưu Quế Chi nhìn vẻ ngoài nhu mì và ỷ lại của bé, cũng không nhịn được cười.
Một đêm nay, Phúc Bảo có giấc mơ ngọt ngào trong vòng tay của Lưu Quế Chi, cùng mùi hương ngọt ngào của bánh trứng gà quanh quẩn bên mũi
Thẩm Hồng Anh lăn qua lộn lại suy nghĩ suốt cả đêm cũng không sao chợp mắt được, cô ta vừa tức lại vừa hận, cảm thấy Phúc Bảo chính là quỷ xui xẻo, nhà mình trêu chọc bé, sợ rằng sau này luôn gặp xui xẻo, dù thế nào cô ta cũng phải nghĩ cách đưa bé đi.
Lúc này cô ta nằm ngẫm nghĩ, cũng hơi oán trách Lưu Quế Chi.
Tôi cứng rắn đưa viên giấy có chữ kia cho cô, cô thật sự nhận đấy à? Sao tính tình mềm yếu quá vậy, chẳng lẽ cô không thể học theo vợ của Nhiếp lão tam, hết la hét ầm ĩ lại gào khóc ăn vạ, nói mọi người bắt nạt một người câm như cô, mà cứ vậy nhận Phúc Bảo về?
Thẩm Hồng Anh thầm mắng chửi: Người câm đúng là ngốc, thiếu mắt nhìn!
Sau khi mắng xong, cô ta lại thấy cả gia đình này đều ngu xuẩn cả, mình vẫn phải nghĩ cách nào đó đuổi Phúc Bảo ra khỏi nhà thôi.
Vì vậy, buổi sáng ngày hôm nay, mọi người ngồi trong phòng chính ăn sáng, lúc Lưu Quế Chi lấy miếng lương khô muốn đưa thêm cho Phúc Bảo, cô ta không nhịn được nói: "Nó đã ăn một miếng rồi còn gì? Còn nhỏ thế này thì có thể ăn bao nhiêu chứ, tiết kiệm đi!"
Lưu Quế Chi do dự nhìn về phía Miêu Tú Cúc.
Chuyện trong nhà này đều do Miêu Tú Cúc làm chủ, Miêu Tú Cúc nói có thể ăn là có thể ăn, nói không thể ăn là không thể ăn.
Miêu Tú Cúc nhớ tới vợ Nhiếp lão tam từng nói cô nhóc này ăn rất khỏe, bà ta liếc nhìn Phúc Bảo, chỉ thấy Phúc Bảo đang nhìn mình bằng ánh mắt đầy kỳ vọng, đôi mắt ngập nước rụt rè, vừa sợ, lại vừa muốn ăn, nhìn dáng vẻ cực kỳ đáng thương.
Bà ta nhíu mày, tức giận nói: "Đừng suốt ngày trưng ra cái vẻ mặt như khóc tang nữa, cũng không phải là không cho cháu ăn, cháu nghĩ nhà chúng ta giống như gia đình Nhiếp lão tam, ngược đãi một đứa bé bằng cách cố tình cho nhịn đói hay sao! Ăn đi!"
Tuy nói chữ "Ăn đi" đó một cách hung tợn, nhưng đúng là bà ta đã đồng ý.
Lưu Quế Chi vui mừng, vội cầm một khối lương khô đưa cho Phúc Bảo, tỏ ý bảo bé mau ăn đi.
Phúc Bảo nâng niu miếng lương khô được làm bằng hạt cao lương, cảm kích nhỏ giọng nói với Miêu Tú Cúc: “Cháu cám ơn bà."
Miêu Tú Cúc không ngờ bé sẽ nói như vậy.
Lưu Quế Chi suy nghĩ trong chốc lát, mượn ánh trăng sáng bên ngoài đi tới đầu giường đất, đầu giường đất có kê kháng ngủ.
Lưu Quế Chi mở ngăn kéo phía dưới kháng ngủ ra, lục lọi một lúc, lấy ra được một chiếc túi giấy.
Phúc Bảo ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt tỏa ra từ trong túi giấy, nước miếng của bé nhất thời chảy xuống, không nhịn được nuốt nuốt nước miếng.
Lúc này Cố Vệ Đông mới nhớ ra, đây là bánh trứng gà Lưu Quế Chi mang về từ nhà mẹ đẻ lần trước, có tổng cộng ba miếng, Lưu Quế Chi không nỡ cho mấy đứa nhỏ ăn, muốn cất đi để dành, nên vẫn đặt ở trong ngăn kéo dưới kháng ngủ.
Lưu Quế Chi mở túi giấy ra, bẻ miếng bánh trứng gà thành hai nửa, rồi đưa một nửa cho Phúc Bảo ăn.
Phúc Bảo do dự không dám nhận, dè dặt nhìn Lưu Quế Chi.
Đây là đồ tốt, bé ngại không dám ăn.
Nhưng Lưu Quế Chi nhét nửa miếng bánh trứng gà vào trong tay Phúc Bảo, tỏ ý bảo bé ăn.
Phúc Bảo thật sự rất đói, bụng không ngừng kêu ục ục, miệng nhỏ cũng chảy ra nước miếng, cuối cùng bé không nhịn được nữa, cảm kích nhìn Lưu Quế Chi, nhận lấy miếng bánh trứng gà, dè dặt cắn một miếng nho nhỏ, bánh trứng gà vừa cắn vào miệng đã tan ra, hương vị ngọt ngào lại mềm mại, mang theo vị ngon của bột mỳ và trứng gà, còn cả mùi hương ngọt ngào.
Sau khi nuốt xuống bụng, trong lòng bé tràn đầy hạnh phúc.
Ăn quá ngon.
Phúc Bảo ăn một miếng nhỏ lại một miếng nhỏ, lúc ăn bé còn đưa cho Lưu Quế Chi, muốn Lưu Quế Chi thưởng thức cùng mình, nhưng Lưu Quế Chi lắc đầu, tỏ ý bảo bé ăn hết đi.
Bé nở nụ cười tươi, tiếp tục cúi đầu ăn bánh, ăn xong còn không quên liếm liếm ngón tay.
Lưu Quế Chi nhìn bé ăn nửa miếng bánh trứng gà nhỏ giống như con sóc ăn hạt, tựa như đây là thứ ngon nhất trên đời này, cũng không nhịn được cười.
Cô bé này chẳng những đáng yêu, còn là một đứa bé có tính cách mềm mại, lại biết quan tâm hiểu chuyện.
Cô ấy vuốt ve đỉnh đầu của Phúc Bảo, khẽ vỗ về vào lưng dỗ Phúc Bảo, tỏ ý bảo bé đi ngủ sớm đi.
Phúc Bảo làm nũng rúc vào trong vòng tay của Lưu Quế Chi, ôm lấy Lưu Quế Chi.
Lưu Quế Chi nhìn vẻ ngoài nhu mì và ỷ lại của bé, cũng không nhịn được cười.
Một đêm nay, Phúc Bảo có giấc mơ ngọt ngào trong vòng tay của Lưu Quế Chi, cùng mùi hương ngọt ngào của bánh trứng gà quanh quẩn bên mũi
Thẩm Hồng Anh lăn qua lộn lại suy nghĩ suốt cả đêm cũng không sao chợp mắt được, cô ta vừa tức lại vừa hận, cảm thấy Phúc Bảo chính là quỷ xui xẻo, nhà mình trêu chọc bé, sợ rằng sau này luôn gặp xui xẻo, dù thế nào cô ta cũng phải nghĩ cách đưa bé đi.
Lúc này cô ta nằm ngẫm nghĩ, cũng hơi oán trách Lưu Quế Chi.
Tôi cứng rắn đưa viên giấy có chữ kia cho cô, cô thật sự nhận đấy à? Sao tính tình mềm yếu quá vậy, chẳng lẽ cô không thể học theo vợ của Nhiếp lão tam, hết la hét ầm ĩ lại gào khóc ăn vạ, nói mọi người bắt nạt một người câm như cô, mà cứ vậy nhận Phúc Bảo về?
Thẩm Hồng Anh thầm mắng chửi: Người câm đúng là ngốc, thiếu mắt nhìn!
Sau khi mắng xong, cô ta lại thấy cả gia đình này đều ngu xuẩn cả, mình vẫn phải nghĩ cách nào đó đuổi Phúc Bảo ra khỏi nhà thôi.
Vì vậy, buổi sáng ngày hôm nay, mọi người ngồi trong phòng chính ăn sáng, lúc Lưu Quế Chi lấy miếng lương khô muốn đưa thêm cho Phúc Bảo, cô ta không nhịn được nói: "Nó đã ăn một miếng rồi còn gì? Còn nhỏ thế này thì có thể ăn bao nhiêu chứ, tiết kiệm đi!"
Lưu Quế Chi do dự nhìn về phía Miêu Tú Cúc.
Chuyện trong nhà này đều do Miêu Tú Cúc làm chủ, Miêu Tú Cúc nói có thể ăn là có thể ăn, nói không thể ăn là không thể ăn.
Miêu Tú Cúc nhớ tới vợ Nhiếp lão tam từng nói cô nhóc này ăn rất khỏe, bà ta liếc nhìn Phúc Bảo, chỉ thấy Phúc Bảo đang nhìn mình bằng ánh mắt đầy kỳ vọng, đôi mắt ngập nước rụt rè, vừa sợ, lại vừa muốn ăn, nhìn dáng vẻ cực kỳ đáng thương.
Bà ta nhíu mày, tức giận nói: "Đừng suốt ngày trưng ra cái vẻ mặt như khóc tang nữa, cũng không phải là không cho cháu ăn, cháu nghĩ nhà chúng ta giống như gia đình Nhiếp lão tam, ngược đãi một đứa bé bằng cách cố tình cho nhịn đói hay sao! Ăn đi!"
Tuy nói chữ "Ăn đi" đó một cách hung tợn, nhưng đúng là bà ta đã đồng ý.
Lưu Quế Chi vui mừng, vội cầm một khối lương khô đưa cho Phúc Bảo, tỏ ý bảo bé mau ăn đi.
Phúc Bảo nâng niu miếng lương khô được làm bằng hạt cao lương, cảm kích nhỏ giọng nói với Miêu Tú Cúc: “Cháu cám ơn bà."
Miêu Tú Cúc không ngờ bé sẽ nói như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.