Chương 22: Thịt thỏ (3)
Nữ vương không ở nhà
10/05/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chị dâu cả của Lưu Quế Chi thấy vậy, kinh ngạc nói: "Sao em mang một con thỏ tới? Còn lớn thế này..."
Lấy hoàn cảnh của Cố gia, con thỏ mập thế này chắc chắn sẽ bị đám trẻ con trong nhà nuốt sống, làm sao có thể bị cô em chồng cầm về nhà mẹ đẻ được.
Lúc này, mẹ và cả các anh chị dâu khác của Lưu Quế Chi đều đi ra, đầu tiên là mọi người đều kinh ngạc khi thấy con thỏ mập, sau đó mới chú ý đến Phúc Bảo.
Lưu Quế Chi dẫn Phúc Bảo, y nha nha khoa tay múa chân một lúc.
Gia đình cô ấy nuôi lớn cô ấy, tự nhiên hiểu ý của cô ấy.
Mẹ Lưu Quế Chi nghe thấy mình đột nhiên có thêm một cô cháu ngoại lớn thế này, quay sang quan sát Phúc Bảo một lúc, vui vẻ nói: “Con bé xinh xắn quá! Mẹ sống đến từng tuổi này rồi, còn chưa thấy cô bé nào xinh như con bé! Nhìn thích mắt thật đấy!"
Phúc Bảo ngày ngày vào trong núi kiếm củi nhặt rau củ dại, làn da của bé vẫn trắng như tuyết, mi mắt tinh tế như được cẩn thận tô vẽ, cái miệng nhỏ hồng hào căng mọng, đôi mắt trong suốt giống như nước suối trong núi.
Phúc Bảo rụt rè nhìn đám người này, ngẹo đầu suy nghĩ về mối quan hệ một lúc, cuối cùng cũng nghĩ ra.
Vì vậy, bé dõng dạc gọi: "Bà ngoại, ông ngoại, mợ, cậu!"
Tiếng gọi của bé chọc cho mọi người sửng sốt mất một lúc, sau khi hoàn hồn lại, tất cả đều cười phá lên ha ha.
Cô bé này không chỉ có vẻ ngoài xinh xắn đáng yêu, miệng còn ngọt nữa, Lưu Quế Chi là người câm, sẽ không thể dạy bé những lời này được, không ngờ bé lại biết gọi!
Cha của Lưu Quế Chi nhanh chóng làm thịt con thỏ kia, giữ lại phần da làm bao tay từ da thỏ cho trẻ con, hoặc là chờ đến phiên chợ thì mang ra chợ bán lấy tiền, thịt thỏ được hầm với khoai tây.
Phụ nữ trong nhà băm nhỏ hành lá, gừng, tỏi, thoa chút dầu rồi xào xăn thịt thỏ lên, lại thả ớt và hạt tiêu vào, sau đó cho vào trong nồi hầm.
Đến khi hầm xong, đồ ăn được bưng lên bàn cơm, thịt thỏ non mềm, phần mỡ và thịt đan xen nhau, mềm đến mức như muốn tan ra trong miệng, khoai tây cũng được hầm nhừ.
Đám trẻ con trong nhà thấy vậy đều chảy cả nước miếng vì thèm, la hét muốn ăn thịt.
Chỉ có mình Phúc Bảo là ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh Lưu Quế Chi, cũng không chủ động đòi ăn.
Mẹ Lưu Quế Chi cầm đũa chia cho mỗi người mấy miếng, ba con dâu đút cho con mình ăn, Lưu Quế Chi cũng cầm bát cho Phúc Bảo ăn.
Phúc Bảo thấy trong bát mỗi người đều có mấy miếng thịt và khoai tây, lúc này mới an tâm gắp một miếng thịt để nếm thử.
Thịt thỏ non mềm, ăn rất ngon.
Mẹ Lưu Quế Chi ngồi ở cạnh đó quan sát, phát hiện ra đứa bé này rất hiểu chuyện, trong lòng không khỏi cảm khái, nghĩ con gái mình sinh được ba cậu nhóc, không có con gái, giờ ông trời thương con gái, tặng cho con gái một cô bé vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện.
Chờ đến khi ăn xong, cũng là tới giờ trở về nhà, mẹ Lưu Quế Chi kéo Lưu Quế Chi và Phúc Bảo vào trong phòng, cẩn thận đóng cửa lại, lấy ra một đồng tiền từ trong áo khoác của mình, nhét thẳng vào tay Phúc Bảo: "Đây là bà ngoại cho Phúc Bảo, Phúc Bảo nhận lấy."
Phúc Bảo tự nhiên không dám cầm, vội vàng muốn trả lại cho mẹ Lưu Quế Chi, nhưng mẹ Lưu Quế Chi nhất quyết không nhận lại.
Phúc Bảo không có cách nào cả, quay sang nhìn về phía Lưu Quế Chi nhờ giúp đỡ.
Lưu Quế Chi lấy đồng tiền kia, nắm lấy tay mẹ mình, kín đáo đưa lại cho bà rồi lại khoa tay múa chân ra hiệu.
Mẹ Lưu Quế Chi thở dài: “Cuộc sống ở Cố gia rất khó khăn, con đừng ủy khuất mình, cũng đừng để đứa bé phải ủy khuất, đứa bé này vừa xinh xắn đáng yêu, lại ngoan ngoãn hiểu chuyện, đáng nhận được tình yêu thương. Con cầm đồng tiền này đi, coi như là tiền gặp mặt bà ngoại cho Phúc Bảo. Con đừng khách khí với mẹ, mẹ tích cóp được một ít tiền, dùng để từ từ trợ cấp cho con và mấy anh trai con. Cuộc sống của con quá khó khăn, mẹ thương con, tự nhiên sẽ thiên vị con hơn một chút."
Lưu Quế Chi cúi đầu suy nghĩ, cuối cùng vẫn nhận lấy đồng tiền kia, nhưng trong mắt hơi ê ẩm.
Con trai lớn của mình cũng sắp mười tuổi rồi, nhưng cuộc sống quá khó khăn, còn phải khiến mẹ đẻ nhọc lòng.
Trước khi bọn họ đi về, mẹ Lưu Quế Chi đi vào phòng bếp gói ba cân thịt thỏ, là số thịt thỏ được để lại sau khi giết thịt, nói là muốn cho Lưu Quế Chi mang về.
Lúc này Lưu Quế Chi mới biết, vừa nãy mọi người không nấu hết thịt thỏ, còn giữ lại ba cân cho mình mang về.
Mẹ Lưu Quế Chi cười nói: “Mẹ chưa từng thấy con thỏ nào mập như thế này, giết thịt xong cả xương lẫn thịt cũng phải nặng khoảng mười cân! Để đám nhóc nhà mình ăn no căng bụng, cả đám ăn no căng bụng rồi còn la hét nói ăn ngon."
Chị dâu cả của Lưu Quế Chi thấy vậy, kinh ngạc nói: "Sao em mang một con thỏ tới? Còn lớn thế này..."
Lấy hoàn cảnh của Cố gia, con thỏ mập thế này chắc chắn sẽ bị đám trẻ con trong nhà nuốt sống, làm sao có thể bị cô em chồng cầm về nhà mẹ đẻ được.
Lúc này, mẹ và cả các anh chị dâu khác của Lưu Quế Chi đều đi ra, đầu tiên là mọi người đều kinh ngạc khi thấy con thỏ mập, sau đó mới chú ý đến Phúc Bảo.
Lưu Quế Chi dẫn Phúc Bảo, y nha nha khoa tay múa chân một lúc.
Gia đình cô ấy nuôi lớn cô ấy, tự nhiên hiểu ý của cô ấy.
Mẹ Lưu Quế Chi nghe thấy mình đột nhiên có thêm một cô cháu ngoại lớn thế này, quay sang quan sát Phúc Bảo một lúc, vui vẻ nói: “Con bé xinh xắn quá! Mẹ sống đến từng tuổi này rồi, còn chưa thấy cô bé nào xinh như con bé! Nhìn thích mắt thật đấy!"
Phúc Bảo ngày ngày vào trong núi kiếm củi nhặt rau củ dại, làn da của bé vẫn trắng như tuyết, mi mắt tinh tế như được cẩn thận tô vẽ, cái miệng nhỏ hồng hào căng mọng, đôi mắt trong suốt giống như nước suối trong núi.
Phúc Bảo rụt rè nhìn đám người này, ngẹo đầu suy nghĩ về mối quan hệ một lúc, cuối cùng cũng nghĩ ra.
Vì vậy, bé dõng dạc gọi: "Bà ngoại, ông ngoại, mợ, cậu!"
Tiếng gọi của bé chọc cho mọi người sửng sốt mất một lúc, sau khi hoàn hồn lại, tất cả đều cười phá lên ha ha.
Cô bé này không chỉ có vẻ ngoài xinh xắn đáng yêu, miệng còn ngọt nữa, Lưu Quế Chi là người câm, sẽ không thể dạy bé những lời này được, không ngờ bé lại biết gọi!
Cha của Lưu Quế Chi nhanh chóng làm thịt con thỏ kia, giữ lại phần da làm bao tay từ da thỏ cho trẻ con, hoặc là chờ đến phiên chợ thì mang ra chợ bán lấy tiền, thịt thỏ được hầm với khoai tây.
Phụ nữ trong nhà băm nhỏ hành lá, gừng, tỏi, thoa chút dầu rồi xào xăn thịt thỏ lên, lại thả ớt và hạt tiêu vào, sau đó cho vào trong nồi hầm.
Đến khi hầm xong, đồ ăn được bưng lên bàn cơm, thịt thỏ non mềm, phần mỡ và thịt đan xen nhau, mềm đến mức như muốn tan ra trong miệng, khoai tây cũng được hầm nhừ.
Đám trẻ con trong nhà thấy vậy đều chảy cả nước miếng vì thèm, la hét muốn ăn thịt.
Chỉ có mình Phúc Bảo là ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh Lưu Quế Chi, cũng không chủ động đòi ăn.
Mẹ Lưu Quế Chi cầm đũa chia cho mỗi người mấy miếng, ba con dâu đút cho con mình ăn, Lưu Quế Chi cũng cầm bát cho Phúc Bảo ăn.
Phúc Bảo thấy trong bát mỗi người đều có mấy miếng thịt và khoai tây, lúc này mới an tâm gắp một miếng thịt để nếm thử.
Thịt thỏ non mềm, ăn rất ngon.
Mẹ Lưu Quế Chi ngồi ở cạnh đó quan sát, phát hiện ra đứa bé này rất hiểu chuyện, trong lòng không khỏi cảm khái, nghĩ con gái mình sinh được ba cậu nhóc, không có con gái, giờ ông trời thương con gái, tặng cho con gái một cô bé vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện.
Chờ đến khi ăn xong, cũng là tới giờ trở về nhà, mẹ Lưu Quế Chi kéo Lưu Quế Chi và Phúc Bảo vào trong phòng, cẩn thận đóng cửa lại, lấy ra một đồng tiền từ trong áo khoác của mình, nhét thẳng vào tay Phúc Bảo: "Đây là bà ngoại cho Phúc Bảo, Phúc Bảo nhận lấy."
Phúc Bảo tự nhiên không dám cầm, vội vàng muốn trả lại cho mẹ Lưu Quế Chi, nhưng mẹ Lưu Quế Chi nhất quyết không nhận lại.
Phúc Bảo không có cách nào cả, quay sang nhìn về phía Lưu Quế Chi nhờ giúp đỡ.
Lưu Quế Chi lấy đồng tiền kia, nắm lấy tay mẹ mình, kín đáo đưa lại cho bà rồi lại khoa tay múa chân ra hiệu.
Mẹ Lưu Quế Chi thở dài: “Cuộc sống ở Cố gia rất khó khăn, con đừng ủy khuất mình, cũng đừng để đứa bé phải ủy khuất, đứa bé này vừa xinh xắn đáng yêu, lại ngoan ngoãn hiểu chuyện, đáng nhận được tình yêu thương. Con cầm đồng tiền này đi, coi như là tiền gặp mặt bà ngoại cho Phúc Bảo. Con đừng khách khí với mẹ, mẹ tích cóp được một ít tiền, dùng để từ từ trợ cấp cho con và mấy anh trai con. Cuộc sống của con quá khó khăn, mẹ thương con, tự nhiên sẽ thiên vị con hơn một chút."
Lưu Quế Chi cúi đầu suy nghĩ, cuối cùng vẫn nhận lấy đồng tiền kia, nhưng trong mắt hơi ê ẩm.
Con trai lớn của mình cũng sắp mười tuổi rồi, nhưng cuộc sống quá khó khăn, còn phải khiến mẹ đẻ nhọc lòng.
Trước khi bọn họ đi về, mẹ Lưu Quế Chi đi vào phòng bếp gói ba cân thịt thỏ, là số thịt thỏ được để lại sau khi giết thịt, nói là muốn cho Lưu Quế Chi mang về.
Lúc này Lưu Quế Chi mới biết, vừa nãy mọi người không nấu hết thịt thỏ, còn giữ lại ba cân cho mình mang về.
Mẹ Lưu Quế Chi cười nói: “Mẹ chưa từng thấy con thỏ nào mập như thế này, giết thịt xong cả xương lẫn thịt cũng phải nặng khoảng mười cân! Để đám nhóc nhà mình ăn no căng bụng, cả đám ăn no căng bụng rồi còn la hét nói ăn ngon."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.