Chương 47: Tuyết lở (7)
Nữ vương không ở nhà
10/05/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vợ Vương Phú Quý cũng đứng ở đây, giờ nhớ lại thì giật mình: "Đúng thế, lúc ấy bà nội Hồ có nói như vậy. Tôi còn không coi là thật cơ. Giờ xem ra bà ấy nói đúng!"
Những người khác đều nhớ lại, cũng gật gù tán đồng. Có người còn khen bà nội Hồ kiến thức rộng rãi nữa.
Bà nội Hồ được khen vui sướng, tiếp tục nói: "Tôi nghe nói các ni cô trong am đều cẩn thận nuôi nấng Phúc Bảo đấy, mà năm kia cây cối hoa màu cạnh am đều tươi tốt vô cùng. Sau đó Phúc Bảo đến nhà họ Nhiếp, cái bụng mười năm không kết quả của vợ Nhiếp Lão Tam không phải đã có sao? Chẳng những có còn một hơi sinh ra một đôi song sinh Long Phượng. Mọi người nói xem, đây còn không phải Phúc Bảo mang phúc tới à?"
Quan hệ của Miêu Tú Cúc với bà nội Hồ bình thường cũng không thể nói là tốt. Mọi người đều làm việc trong đại đội sản xuất, khó tránh khỏi va chạm với nhau. Tính Miêu Tú Cúc lại nóng nảy, cũng sẽ ầm ĩ cãi nhau với người ta. Nhưng giờ bà chợt cảm thấy con người bà nội Hồ rất tốt, kiến thức rộng rãi, có văn hóa!
Nói chuyện lý lẽ đâu vào đấy!
Miêu Tú Cúc đắc ý đáp: "Lần này xem như bà nói câu công đạo. Phúc Bảo nhà tôi là có phúc nha. Từ lúc con bé đến thì nhà của tôi chuyện gì cũng thuận, có lúc nhìn như không thuận thì sau đó phát hiện cuối cùng vẫn thuận!"
Nói xong, bà lại khinh bỉ lườm vợ Nhiếp Lão Tam: "Có vài người không có lương tâm, một đứa bé mang phúc vận lớn như vậy đến còn không coi ra gì, không đánh lại mắng, mỗi ngày hành hạ con bé, cuối cùng còn đuổi con bé ra khỏi nhà! Theo tôi thấy, người làm chuyện xấu nhiều đều có trời phạt cả đấy. Đến lúc ấy sói chạy tới cắn, tuyết xông lên vùi, uống nước lạnh giắt răng, đánh rắm có khi còn trẹo chân ấy. Chuyện này không trách người khác được, đều trách chính mình làm chuyện xấu!"
Lời này của Miêu Tú Cúc dẫn đường suy nghĩ của mọi người. Trong nhà bọn họ cũng có người đi dọn tuyết. Tuy nói không bị vùi trong tuyết nhưng va đập xây xát là không tránh được. Giờ nghe Miêu Tú Cúc nói xong đều giật mình: "Tôi còn đang nghĩ sao đang yên đang lành lại có chuyện, năm vừa rồi dọn tuyết cũng không vấn đề gì nha. Thì ra là ông trời không nhìn được Nhiếp Lão Tam, muốn vùi anh ta, kết quả nhà chúng ta bị liên lụy!"
Vợ Vương Phú Quý suy đi nghĩ lại kiểu gì cũng thấy lời này rất đúng, dậm chân mắng; "Thằng nhóc nhà tôi cũng vừa chạy đi giúp đỡ cứu người rồi. Trời tối thế này đi cũng không dễ. Cô nói chính cô làm nhiều chuyện xấu gặp chuyện xui xẻo thì thôi đi, sao còn phải liên lụy cả đại đội sản xuất vào thế hả!"
Những người khác nhớ đến chồng, con, con dâu, con gái, em trai em gái muộn thế này còn phải chạy đi cứu người, còn chưa được ăn cơm thì đều đau lòng. Ánh mắt nhìn về phía vợ Nhiếp Lão Tam đều không thân thiện. Nói đúng ra là hận không thể ăn sống nuốt tươi người này.
Vợ Nhiếp Lão Tam còn đang mong nhớ Nhiếp Lão Tam, muốn khóc mà không khóc được, muốn về nhà lại cảm thấy nhà người ta giúp mình đi tìm chồng, mình trốn về nhà thì không phải. Cuối cùng đành trơ mặt mặc cho mọi người quở trách, mặc cho Miêu Tú Cúc chế nhạo.
Có mấy người đều thấy được dáng vẻ ngông nghênh của vợ Nhiếp Lão Tam buổi sáng, nghĩ đến vẻ đáng thương của Miêu Tú Cúc lúc ấy. Bây giờ thì ngược lại, Miêu Tú Cúc đắc ý vui vẻ, vợ Nhiếp Lão Tam bị mắng cho không ngẩng mặt lên được. Bọn họ đều cảm thấy vừa buồn cười vừa tức giận.
Miêu Tú Cúc mắng nửa ngày, càng mắng càng cảm thấy trong lòng thoải mái. Lâu lắm rồi chưa thoải mái thế này.
Sau khi thoải mái thì bà cũng bắt đầu tốt bụng lên: "Tôi nói vậy là muốn tốt cho cô thôi. Mọi người đều trong một đại đội với nhau, cô làm ra chuyện như vậy, tôi là người lớn mà không được nói cô vợ trẻ như cô mấy câu à? Cô nhìn xem, tuy tôi nói cô, nhưng bốn đứa con trai của tôi đều chạy đi giúp cô cứu chồng mình. Tôi cũng chỉ có lòng tốt thôi đúng không?"
Người trong đại đội sản xuất đều đồng ý: "Đúng vậy. Bốn anh em nhà họ Cố đều chưa ăn cơm chiều đã chạy đi giúp rồi!"
Vợ Vương Phú Quý cũng cảm thấy đúng, quay sang nói vợ Nhiếp Lão Tam: "Cô ấy, cũng nên để tâm mà nhìn, biết ai tốt ai xấu. Bình thường bà Cố đều cãi nhau với cô, nhưng lúc mấu chốt cũng không do dự chút nào. Bên này vừa kêu gọi, bốn anh con trai nhà người ta đều ra ngoài giúp đỡ cô rồi, cô còn muốn thế nào nữa? Người ta nói cô mấy câu, cô nhìn xem mình làm gì!"
Đến lúc này rồi vợ Nhiếp Lão Tam đã không nói nên một lời.
Cô ta đã hoàn toàn choáng váng.
Vợ Vương Phú Quý cũng đứng ở đây, giờ nhớ lại thì giật mình: "Đúng thế, lúc ấy bà nội Hồ có nói như vậy. Tôi còn không coi là thật cơ. Giờ xem ra bà ấy nói đúng!"
Những người khác đều nhớ lại, cũng gật gù tán đồng. Có người còn khen bà nội Hồ kiến thức rộng rãi nữa.
Bà nội Hồ được khen vui sướng, tiếp tục nói: "Tôi nghe nói các ni cô trong am đều cẩn thận nuôi nấng Phúc Bảo đấy, mà năm kia cây cối hoa màu cạnh am đều tươi tốt vô cùng. Sau đó Phúc Bảo đến nhà họ Nhiếp, cái bụng mười năm không kết quả của vợ Nhiếp Lão Tam không phải đã có sao? Chẳng những có còn một hơi sinh ra một đôi song sinh Long Phượng. Mọi người nói xem, đây còn không phải Phúc Bảo mang phúc tới à?"
Quan hệ của Miêu Tú Cúc với bà nội Hồ bình thường cũng không thể nói là tốt. Mọi người đều làm việc trong đại đội sản xuất, khó tránh khỏi va chạm với nhau. Tính Miêu Tú Cúc lại nóng nảy, cũng sẽ ầm ĩ cãi nhau với người ta. Nhưng giờ bà chợt cảm thấy con người bà nội Hồ rất tốt, kiến thức rộng rãi, có văn hóa!
Nói chuyện lý lẽ đâu vào đấy!
Miêu Tú Cúc đắc ý đáp: "Lần này xem như bà nói câu công đạo. Phúc Bảo nhà tôi là có phúc nha. Từ lúc con bé đến thì nhà của tôi chuyện gì cũng thuận, có lúc nhìn như không thuận thì sau đó phát hiện cuối cùng vẫn thuận!"
Nói xong, bà lại khinh bỉ lườm vợ Nhiếp Lão Tam: "Có vài người không có lương tâm, một đứa bé mang phúc vận lớn như vậy đến còn không coi ra gì, không đánh lại mắng, mỗi ngày hành hạ con bé, cuối cùng còn đuổi con bé ra khỏi nhà! Theo tôi thấy, người làm chuyện xấu nhiều đều có trời phạt cả đấy. Đến lúc ấy sói chạy tới cắn, tuyết xông lên vùi, uống nước lạnh giắt răng, đánh rắm có khi còn trẹo chân ấy. Chuyện này không trách người khác được, đều trách chính mình làm chuyện xấu!"
Lời này của Miêu Tú Cúc dẫn đường suy nghĩ của mọi người. Trong nhà bọn họ cũng có người đi dọn tuyết. Tuy nói không bị vùi trong tuyết nhưng va đập xây xát là không tránh được. Giờ nghe Miêu Tú Cúc nói xong đều giật mình: "Tôi còn đang nghĩ sao đang yên đang lành lại có chuyện, năm vừa rồi dọn tuyết cũng không vấn đề gì nha. Thì ra là ông trời không nhìn được Nhiếp Lão Tam, muốn vùi anh ta, kết quả nhà chúng ta bị liên lụy!"
Vợ Vương Phú Quý suy đi nghĩ lại kiểu gì cũng thấy lời này rất đúng, dậm chân mắng; "Thằng nhóc nhà tôi cũng vừa chạy đi giúp đỡ cứu người rồi. Trời tối thế này đi cũng không dễ. Cô nói chính cô làm nhiều chuyện xấu gặp chuyện xui xẻo thì thôi đi, sao còn phải liên lụy cả đại đội sản xuất vào thế hả!"
Những người khác nhớ đến chồng, con, con dâu, con gái, em trai em gái muộn thế này còn phải chạy đi cứu người, còn chưa được ăn cơm thì đều đau lòng. Ánh mắt nhìn về phía vợ Nhiếp Lão Tam đều không thân thiện. Nói đúng ra là hận không thể ăn sống nuốt tươi người này.
Vợ Nhiếp Lão Tam còn đang mong nhớ Nhiếp Lão Tam, muốn khóc mà không khóc được, muốn về nhà lại cảm thấy nhà người ta giúp mình đi tìm chồng, mình trốn về nhà thì không phải. Cuối cùng đành trơ mặt mặc cho mọi người quở trách, mặc cho Miêu Tú Cúc chế nhạo.
Có mấy người đều thấy được dáng vẻ ngông nghênh của vợ Nhiếp Lão Tam buổi sáng, nghĩ đến vẻ đáng thương của Miêu Tú Cúc lúc ấy. Bây giờ thì ngược lại, Miêu Tú Cúc đắc ý vui vẻ, vợ Nhiếp Lão Tam bị mắng cho không ngẩng mặt lên được. Bọn họ đều cảm thấy vừa buồn cười vừa tức giận.
Miêu Tú Cúc mắng nửa ngày, càng mắng càng cảm thấy trong lòng thoải mái. Lâu lắm rồi chưa thoải mái thế này.
Sau khi thoải mái thì bà cũng bắt đầu tốt bụng lên: "Tôi nói vậy là muốn tốt cho cô thôi. Mọi người đều trong một đại đội với nhau, cô làm ra chuyện như vậy, tôi là người lớn mà không được nói cô vợ trẻ như cô mấy câu à? Cô nhìn xem, tuy tôi nói cô, nhưng bốn đứa con trai của tôi đều chạy đi giúp cô cứu chồng mình. Tôi cũng chỉ có lòng tốt thôi đúng không?"
Người trong đại đội sản xuất đều đồng ý: "Đúng vậy. Bốn anh em nhà họ Cố đều chưa ăn cơm chiều đã chạy đi giúp rồi!"
Vợ Vương Phú Quý cũng cảm thấy đúng, quay sang nói vợ Nhiếp Lão Tam: "Cô ấy, cũng nên để tâm mà nhìn, biết ai tốt ai xấu. Bình thường bà Cố đều cãi nhau với cô, nhưng lúc mấu chốt cũng không do dự chút nào. Bên này vừa kêu gọi, bốn anh con trai nhà người ta đều ra ngoài giúp đỡ cô rồi, cô còn muốn thế nào nữa? Người ta nói cô mấy câu, cô nhìn xem mình làm gì!"
Đến lúc này rồi vợ Nhiếp Lão Tam đã không nói nên một lời.
Cô ta đã hoàn toàn choáng váng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.