Thập Niên 70: Phúc Bảo Được Cả Nhà Đoàn Sủng
Chương 10:
Cổ Tình
14/06/2024
“Thấy chưa, xem về sau mấy đứa có còn dám đánh nhau với người khác nữa hay không.”
Chú Hai nhà họ Tần tên là Tần Hoài Xuyên, bốn người con trai của nhà họ Tần được đặt tên theo thành ngữ, tương ứng với mấy chữ “Sơn”, “Xuyên”, “Lưu”, “Hà”. Hai người cô của Tần Khanh, một người tên là Tần Hoài Phượng, người còn lại tên là Tần Hoài Trân, đều lấy chữ “Hoài” làm tên đệm.
Nhưng tới lứa của đám trẻ, cách đặt tên của mọi người đã thay đổi, Tần Khanh có nhũ danh là Bảo Nhi, tên riêng chưa được đặt, đến nay vẫn chưa được ghi tên vào hộ khẩu.
Bốn đứa con của chú Hai nhà họ Tần lấy chữ “Chiếu” làm tên đệm, lần lượt là Tần Chiếu An, Tần Chiếu Bình, Tần Chiếu Viễn, Tần Chiếu Ngôn.
Nhà của chú Ba thì lấy chữ “Tu”, lần lượt là Tần Tu Trí, Tần Tu Nghị, Tần Tu Lễ.
Còn Tiểu Bát và Tiểu Cửu nhà chú Tư lấy chữ “Thừa” làm tên đệm, Tiểu Bát là Tần Thừa Quân, Tiểu Cửu là Tần Thừa Vân.
Đây quả đúng là cách phân chia hiệu quả, vừa nghe tên đã biết con nhà nào
...
Nhà họ Tần chìm trong bầu không khí hòa thuận, vui vẻ, nhưng Cẩu Thặng ăn đòn, càng nghĩ càng thấy không cam lòng, tức tối đá thúng đụng nia suốt đường về.
“Ôi chao, cháu trai của bà, cháu làm sao thế, sao lại bị đánh thành ra thế này?”
Cẩu Thặng vừa vào cửa nhà, bà Hai và ông Hai nhà họ Tần đã rống trời rống đất.
Thật ra thì ở nông thôn trẻ nhỏ thường chẳng có việc gì làm, ngày thường trêu mèo chọc chó, người chê chó ghét, không hợp tính hợp nết thì lao vào đánh nhau một trận. Mấy chuyện na đều rất bình thường, người lớn trông thấy vậy thành quen, nên chẳng trách mắng nhiều nữa.
Chẳng hạn như bà cụ Tần, tuy lúc nãy thấy miệng của Tần Chiếu An sưng vù, bà cũng rất kinh ngạc, nhưng cũng không trách mắng gì. Dù sao cháu bà ấy cũng đã cứng cáp, hơn nữa còn tự gây ra họa, phải tự gánh lấy hậu quả. Từ trước tới nay, nhà họ Tần đều dạy con cháu theo cách ấy.
Con trai thì phải dạy sao cho chân cứng đá mềm, nhưng tất nhiên, con gái thì lại khác, con gái sinh ra là để được yêu thương, ai dám động tới cháu gái bé bỏng nhà bọn họ, bọn họ sẽ nhất quyết làm cho ra ngô ra khoai.
“Bà nội, là đám trẻ ranh nhà ông cả bà cả làm đấy ạ, con nhãi Bảo Nhi xui xẻo đó gây sự trước, rồi anh em Tần Chiếu An đánh cháu ra nông nỗi này!”
Cẩu Thặng lập tức mách với bà Hai, nó biết bà nội nó là một người đanh đá, chắc chắn sẽ không nhịn cục tức này.
Quả nhiên.
“Được lắm!” Bà hai nhà họ Tần tức tối chửi ầm lên, phùng mang trợn mắt đi ra ngoài: “Cái thứ đàn bà chẳng ra gì, nhãi con chết tiệt đó mới bao lớn mà lại dám xui anh em Tần Chiếu An đánh cháu trai bà?”
“Nó có biết xấu hổ hay không hả, giống hệt con mẹ thanh niên trí thức kia của nó, là thứ đê tiện trời sinh đã thế, mới chừng ấy tuổi mà đã học được cách bày mưu tính kế rồi!”
Cả đường đi, bà Hai mắng không ngớt miệng, tới tận cửa nhà họ Tần mới ngưng.
“Quách Vịnh Mai (Tên của bà cụ Tần), bà cút ra đây cho tôi!”
Bà cụ Tần vừa nấu cơm xong, đang định phụ giúp các con dâu bê thức ăn lên bàn, nghe thấy tiếng rủa xả vang trời của bà Hai, bà cụ Tần nhíu mày đi ra.
“Bà tới đây làm gì?”
Hai người là chị em dâu đã nhiều năm, trước kia đã xảy ra rất nhiều mâu thuẫn, nhưng từ khi cháu gái bé bỏng chào đời, bà cụ Tần đã bắt đầu tu tâm dưỡng tính.
Bà còn bận cưng chiều cháu gái, không rảnh bận tâm tới bà hai.
Bà Hai giận sôi máu: “Bà còn dám hỏi tôi tới đây làm gì à? Con nhãi chết tiệt Bảo Nhi kia đâu?”
Chú Hai nhà họ Tần tên là Tần Hoài Xuyên, bốn người con trai của nhà họ Tần được đặt tên theo thành ngữ, tương ứng với mấy chữ “Sơn”, “Xuyên”, “Lưu”, “Hà”. Hai người cô của Tần Khanh, một người tên là Tần Hoài Phượng, người còn lại tên là Tần Hoài Trân, đều lấy chữ “Hoài” làm tên đệm.
Nhưng tới lứa của đám trẻ, cách đặt tên của mọi người đã thay đổi, Tần Khanh có nhũ danh là Bảo Nhi, tên riêng chưa được đặt, đến nay vẫn chưa được ghi tên vào hộ khẩu.
Bốn đứa con của chú Hai nhà họ Tần lấy chữ “Chiếu” làm tên đệm, lần lượt là Tần Chiếu An, Tần Chiếu Bình, Tần Chiếu Viễn, Tần Chiếu Ngôn.
Nhà của chú Ba thì lấy chữ “Tu”, lần lượt là Tần Tu Trí, Tần Tu Nghị, Tần Tu Lễ.
Còn Tiểu Bát và Tiểu Cửu nhà chú Tư lấy chữ “Thừa” làm tên đệm, Tiểu Bát là Tần Thừa Quân, Tiểu Cửu là Tần Thừa Vân.
Đây quả đúng là cách phân chia hiệu quả, vừa nghe tên đã biết con nhà nào
...
Nhà họ Tần chìm trong bầu không khí hòa thuận, vui vẻ, nhưng Cẩu Thặng ăn đòn, càng nghĩ càng thấy không cam lòng, tức tối đá thúng đụng nia suốt đường về.
“Ôi chao, cháu trai của bà, cháu làm sao thế, sao lại bị đánh thành ra thế này?”
Cẩu Thặng vừa vào cửa nhà, bà Hai và ông Hai nhà họ Tần đã rống trời rống đất.
Thật ra thì ở nông thôn trẻ nhỏ thường chẳng có việc gì làm, ngày thường trêu mèo chọc chó, người chê chó ghét, không hợp tính hợp nết thì lao vào đánh nhau một trận. Mấy chuyện na đều rất bình thường, người lớn trông thấy vậy thành quen, nên chẳng trách mắng nhiều nữa.
Chẳng hạn như bà cụ Tần, tuy lúc nãy thấy miệng của Tần Chiếu An sưng vù, bà cũng rất kinh ngạc, nhưng cũng không trách mắng gì. Dù sao cháu bà ấy cũng đã cứng cáp, hơn nữa còn tự gây ra họa, phải tự gánh lấy hậu quả. Từ trước tới nay, nhà họ Tần đều dạy con cháu theo cách ấy.
Con trai thì phải dạy sao cho chân cứng đá mềm, nhưng tất nhiên, con gái thì lại khác, con gái sinh ra là để được yêu thương, ai dám động tới cháu gái bé bỏng nhà bọn họ, bọn họ sẽ nhất quyết làm cho ra ngô ra khoai.
“Bà nội, là đám trẻ ranh nhà ông cả bà cả làm đấy ạ, con nhãi Bảo Nhi xui xẻo đó gây sự trước, rồi anh em Tần Chiếu An đánh cháu ra nông nỗi này!”
Cẩu Thặng lập tức mách với bà Hai, nó biết bà nội nó là một người đanh đá, chắc chắn sẽ không nhịn cục tức này.
Quả nhiên.
“Được lắm!” Bà hai nhà họ Tần tức tối chửi ầm lên, phùng mang trợn mắt đi ra ngoài: “Cái thứ đàn bà chẳng ra gì, nhãi con chết tiệt đó mới bao lớn mà lại dám xui anh em Tần Chiếu An đánh cháu trai bà?”
“Nó có biết xấu hổ hay không hả, giống hệt con mẹ thanh niên trí thức kia của nó, là thứ đê tiện trời sinh đã thế, mới chừng ấy tuổi mà đã học được cách bày mưu tính kế rồi!”
Cả đường đi, bà Hai mắng không ngớt miệng, tới tận cửa nhà họ Tần mới ngưng.
“Quách Vịnh Mai (Tên của bà cụ Tần), bà cút ra đây cho tôi!”
Bà cụ Tần vừa nấu cơm xong, đang định phụ giúp các con dâu bê thức ăn lên bàn, nghe thấy tiếng rủa xả vang trời của bà Hai, bà cụ Tần nhíu mày đi ra.
“Bà tới đây làm gì?”
Hai người là chị em dâu đã nhiều năm, trước kia đã xảy ra rất nhiều mâu thuẫn, nhưng từ khi cháu gái bé bỏng chào đời, bà cụ Tần đã bắt đầu tu tâm dưỡng tính.
Bà còn bận cưng chiều cháu gái, không rảnh bận tâm tới bà hai.
Bà Hai giận sôi máu: “Bà còn dám hỏi tôi tới đây làm gì à? Con nhãi chết tiệt Bảo Nhi kia đâu?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.