Thập Niên 70: Phúc Bảo Được Cả Nhà Đoàn Sủng
Chương 41:
Cổ Tình
20/06/2024
Khi bọn nhỏ trở về thì trận phong ba này đã dừng lại.
Tần Khanh dang rộng đôi chân ngắn ngủn nhỏ bé của mình chạy về phía Tần Hoài sơn: “Cha, cha không sao chứ?”
Cô bé vô cùng lo lắng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của mình lên.
Tần Hoài Sơn xoa cái đầu nhỏ của cô bé: “Cha không sao hết, Bảo Nhi đang lo lắng cho cha sao?”
“Ưm!” Tần Khanh thoải mái hào phóng gật đầu.
Ánh mắt Tần Hoài Sơn tràn ngập ý cười, sau đó bế con gái lên hôn hai cái.
“Bảo Nhi đúng là áo bông nhỏ tri kỷ của cha.”
Tần Khanh ôm cổ cha mình cười khúc khích, thấy bầu không khí trong nhà cũng không đến nỗi nào, có vẻ chẳng có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra, trái tim cô bé cũng buông lỏng.
Sau đó khi mọi người nói chuyện với nhau, Tần Khanh mới biết được ngọn nguồn câu chuyện, lập tức há hốc mồm kinh ngạc.
Vốn tưởng rằng cả gia đình đó chỉ độc lạ mà thôi, ai mà ngờ được lại có thể vô liêm sỉ đến mức độ này đâu.
Nghe nói sau khi đại đội trưởng xông vào nơi ở của nhà hai của nhà họ Tần đã lập tức tra xét toàn bộ căn nhà và lục soát ra được vài bao lương thực còn chưa ăn hết, vậy mà phía bên kia lại dùng miệng lưỡi không xương muốn lấp liếm chuyện này, nhưng tiếc là toàn bộ nhà hai nhà họ Tần đã làm cho rất nhiều người tức giận.
Đại đội trưởng ra lệnh áp giải bọn họ đến đồn công an xã để lập án, tin rằng cả gia đình kia tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Tần Khanh như đang thở dài, hiện tại nhà họ Tần đang nấu cơm.
Tay nghề của dì tư thật sự rất tốt, con thỏ kia được hầm tỏa ra mùi hương thơm phức không hề ngửi thấy bất cứ mùi tanh nào cả.
Cũng không biết cô ấy đã xử lý nó như thế nào, dù sao Tần Khanh ngồi trên chiếc ghế nhỏ, đôi bàn tay nhỏ bé ôm lấy hai bên má núng nính, ngồi bên cạnh cô bé là các anh trai.
Toàn bộ đám nhóc nhà họ Tần đều thèm chảy nước miếng dán chặt hai mắt lên người thím tư.
Món ăn được mang ra khỏi nồi, dĩ nhiên thịt thỏ không thể đủ cho mọi người trong nhà ăn, cho nên bên trong được bỏ thêm khoai tây, khoai tây được hầm trong canh thịt thỏ, hầm cho đến khi xuất hiện màu vàng sền sệt, mùi vị không có chỗ nào để chê, ngoài ra còn có bánh trứng, trứng chiên,....
Đám người vây quanh bàn ăn rồi ngồi xuống, sau đó mở to quai hàm ra ăn cực kỳ vui vẻ, thịt thỏ được hầm rất thơm, khoai tây cũng thấm đẫm hương vị của thịt, còn có bánh trứng và trứng chiên, đám người vùi đầu tập trung ăn cơm và ăn rất nghiêm túc.
Bữa ăn như thế, rất nhiều gia đình cho dù vào những dịp lễ Tết cũng chưa chắc đã ăn được, hôm nay xem như được ăn sảng khoái.
Bà cụ Tần vui đến nỗi trực tiếp mở miệng khen: “Tất cả đều là nhờ có Bảo Nhi của chúng ta, đều do Bảo Nhi của chúng ta có phúc cho nên cả nhà chúng ta mới được dính vinh quang của Bảo Nhi.”
Mọi người đều gật đầu nói phải, Tần Khanh cắn một miếng thịt thỏ hầm, lắc lư cái đầu vẻ mặt đắc ý.
...
Nhà cũ của nhà họ Tần đang bận rộn sửa sang lại phòng ốc, chớp mắt đã trôi qua mấy ngày.
Một bên khác của tỉnh thành.
Hứa Xuân Nhạn đã chữa khỏi những vết thương trên khuôn mặt ả, cuối cùng cũng có thể ra ngoài gặp người khác.
Hôm nay ả dậy rất sớm, cố ý gội đầu rồi nhìn bản thân mình trong gương, năm nay ả cũng chỉ mới 24 tuổi.
Tần Khanh dang rộng đôi chân ngắn ngủn nhỏ bé của mình chạy về phía Tần Hoài sơn: “Cha, cha không sao chứ?”
Cô bé vô cùng lo lắng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của mình lên.
Tần Hoài Sơn xoa cái đầu nhỏ của cô bé: “Cha không sao hết, Bảo Nhi đang lo lắng cho cha sao?”
“Ưm!” Tần Khanh thoải mái hào phóng gật đầu.
Ánh mắt Tần Hoài Sơn tràn ngập ý cười, sau đó bế con gái lên hôn hai cái.
“Bảo Nhi đúng là áo bông nhỏ tri kỷ của cha.”
Tần Khanh ôm cổ cha mình cười khúc khích, thấy bầu không khí trong nhà cũng không đến nỗi nào, có vẻ chẳng có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra, trái tim cô bé cũng buông lỏng.
Sau đó khi mọi người nói chuyện với nhau, Tần Khanh mới biết được ngọn nguồn câu chuyện, lập tức há hốc mồm kinh ngạc.
Vốn tưởng rằng cả gia đình đó chỉ độc lạ mà thôi, ai mà ngờ được lại có thể vô liêm sỉ đến mức độ này đâu.
Nghe nói sau khi đại đội trưởng xông vào nơi ở của nhà hai của nhà họ Tần đã lập tức tra xét toàn bộ căn nhà và lục soát ra được vài bao lương thực còn chưa ăn hết, vậy mà phía bên kia lại dùng miệng lưỡi không xương muốn lấp liếm chuyện này, nhưng tiếc là toàn bộ nhà hai nhà họ Tần đã làm cho rất nhiều người tức giận.
Đại đội trưởng ra lệnh áp giải bọn họ đến đồn công an xã để lập án, tin rằng cả gia đình kia tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Tần Khanh như đang thở dài, hiện tại nhà họ Tần đang nấu cơm.
Tay nghề của dì tư thật sự rất tốt, con thỏ kia được hầm tỏa ra mùi hương thơm phức không hề ngửi thấy bất cứ mùi tanh nào cả.
Cũng không biết cô ấy đã xử lý nó như thế nào, dù sao Tần Khanh ngồi trên chiếc ghế nhỏ, đôi bàn tay nhỏ bé ôm lấy hai bên má núng nính, ngồi bên cạnh cô bé là các anh trai.
Toàn bộ đám nhóc nhà họ Tần đều thèm chảy nước miếng dán chặt hai mắt lên người thím tư.
Món ăn được mang ra khỏi nồi, dĩ nhiên thịt thỏ không thể đủ cho mọi người trong nhà ăn, cho nên bên trong được bỏ thêm khoai tây, khoai tây được hầm trong canh thịt thỏ, hầm cho đến khi xuất hiện màu vàng sền sệt, mùi vị không có chỗ nào để chê, ngoài ra còn có bánh trứng, trứng chiên,....
Đám người vây quanh bàn ăn rồi ngồi xuống, sau đó mở to quai hàm ra ăn cực kỳ vui vẻ, thịt thỏ được hầm rất thơm, khoai tây cũng thấm đẫm hương vị của thịt, còn có bánh trứng và trứng chiên, đám người vùi đầu tập trung ăn cơm và ăn rất nghiêm túc.
Bữa ăn như thế, rất nhiều gia đình cho dù vào những dịp lễ Tết cũng chưa chắc đã ăn được, hôm nay xem như được ăn sảng khoái.
Bà cụ Tần vui đến nỗi trực tiếp mở miệng khen: “Tất cả đều là nhờ có Bảo Nhi của chúng ta, đều do Bảo Nhi của chúng ta có phúc cho nên cả nhà chúng ta mới được dính vinh quang của Bảo Nhi.”
Mọi người đều gật đầu nói phải, Tần Khanh cắn một miếng thịt thỏ hầm, lắc lư cái đầu vẻ mặt đắc ý.
...
Nhà cũ của nhà họ Tần đang bận rộn sửa sang lại phòng ốc, chớp mắt đã trôi qua mấy ngày.
Một bên khác của tỉnh thành.
Hứa Xuân Nhạn đã chữa khỏi những vết thương trên khuôn mặt ả, cuối cùng cũng có thể ra ngoài gặp người khác.
Hôm nay ả dậy rất sớm, cố ý gội đầu rồi nhìn bản thân mình trong gương, năm nay ả cũng chỉ mới 24 tuổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.