Thập Niên 70: Phúc Bảo Được Cả Nhà Đoàn Sủng
Chương 5:
Cổ Tình
11/06/2024
Tần Khanh ngồi trên một tảng đá, đôi mắt to đen láy của cô bé đảo qua đảo lại, nhìn các anh trai chui vào đầm lau sậy tìm trứng vịt, lén lút đưa tay ra đằng sau.
Cô bé có thể điều chỉnh vị trí xuất hiện của vật dụng trong không gian, phạm vi khống chế lên tới hàng cây số.
“Anh, mau nhìn này!”
Một đứa bé tìm thấy vài quả trứng vịt lớn, ước chừng bốn năm quả, nó nhếch mép cười, để lộ chiếc răng sún của mình, gần đây nó đang thay răng.
“Ôi chao! Có trứng vịt thật này.”
“Nhiều lắm đó, một mình em không lấy hết được đâu.”
“Anh, mình phải nhặt mau lên, kẻo lại để người khác phát hiện ra mất.”
Đám trẻ hai mắt sáng như sao, Tần Chiếu An vẫn mặt nặng mày nhẹ như ông cụ non, nhưng trong lòng cậu nhóc cũng rất vui, hiếm hoi lắm mới cười tươi như thế này.
“Nào, chúng ta thử tìm tiếp xem, xem hôm nay nhặt được bao nhiêu quả.”
Thời đại này vô cùng khốn khổ, người lớn trẻ nhỏ trong nhà chẳng được ăn thứ gì ngon lành, nhà bọn họ có nuôi mấy con gà, nhưng trứng gà thì lại không dễ có như thế.
Thường ngày nhà bọn họ thiếu lương thực, không có dầu mỡ, đành phải lấy trứng gà đối với người ta, phần mình thì tiếc chẳng nỡ ăn. Nếu như được nhiều, bọn họ còn có thể đem đến hợp tác xã Cung Tiêu bán lấy tiền, một quả trứng gà được hẳn một hào.
Tần Chiếu An và các em tìm khắp cả đầm lau sậy, cứ thi thoảng lại ngẩng đầu nhìn Tần Khanh trông chừng.
Mỗi lần như thế, Tần Khanh lại nở nụ cười hết sức ngọt ngào với bọn họ.
Một lúc lâu sau, cô bé cảm thấy chừng ấy trứng vịt cũng đủ rồi, đang định gọi các anh về nhà, thì đột nhiên trông thấy mấy đứa trẻ nhà khác rảo bước chạy về nơi này.
Cô bé vội nhắc: “Anh, anh ơi!”
Tần Khanh gọi Tần Chiếu An, hai bàn tay nhỏ kề bên miệng, tiếng gọi không lớn lắm, nhưng âm điệu lại rõ ràng: “Có người tới kìa, mau giấu trứng vịt đi.”
Tần Chiếu An quay đầu lại nhìn, sắc mặt trở nên căng thẳng.
Cậu nhóc vội vàng cởi áo khoác ngoài bọc mấy quả trứng vịt vừa nhặt được, sau đó nhét hết vào tay em trai Tần Chiếu Bình: “Chiếu Bình, mau lên, giấu đi.”
Việc bên này vẫn còn chưa xong, mọi người đã trông thấy một đứa nhóc mập mạp, nhìn như con nhà giàu đang chạy ào tới đây, đứa nhóc đó cầm theo rất nhiều củ cải trắng.
Tần Khanh sốt ruột.
Đứa nhóc này là cháu của ông hai nhà họ Tần, tên là Tần Cẩu Thặng. Người ở vùng nông thôn đều tin rằng đặt tên xấu dễ nuôi hơn, vậy nên cả gia đình đó đều mang những cái tên ma chê quỷ hờn.
Tần Khanh quay lại nhìn mấy anh em Tần Chiếu An, thấy bọn họ đang hấp tấp giấu trứng vịt, thấy không ổn, cô bé vội vàng chạy tới giúp sức, nếu không thì bọn họ chẳng có quả nào mất!
“Đi thôi!”
Tần Khanh siết chặt tay, lập tức giúp các anh mình ngăn Tần Cẩu Thặng lại.
Tần Cầu Thặng nước mũi thò lò, chán ghét lườm Tần Khanh: “Nhãi con đáng ghét này, mau tránh ra, Tần Chiếu An với mấy đứa khác đang làm gì thế? Lén la lén lút, từ đằng xa tao đã trông thấy chúng mày rồi, có phải kiếm được thứ gì ngon lành hay không hả?”
“Liên quan gì đến anh!”
Tần Khanh lớn tiếng, giọng nói còn chưa rõ, nhưng lại chẳng nhường Tần Cẩu Thặng một tấc nào, phía sau là Tiểu Lục, Tiểu Thất, Tiểu Bát, Tiểu Cửu ra sức hỗ trợ.
“Con nhãi chết tiệt này, màu đang quát ai thế hả?” Cẩu Thặng xông tới đẩy Tần Khanh một cái “phịch”, cô bé lảo đảo ngã sõng xoài ra đất, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn đang ngơ ngác.
Ngay sau đó “chiến tranh” lập tức nổ ra.
“Hừ! Cẩu Thặng kia, tao đánh chết mày, mày dám bắt nạt Bảo Nhi nhà tao!”
Tiểu Lục là người đầu tiên lao tới, đám trẻ còn chưa kịp phản ứng lại, ù ù cạc cạc chữ hiểu chữ không, nhưng cũng ồ ạt lao lên để giúp đỡ anh trai mình, như một đàn sói con đang săn mồi.
“Tao phải đánh chết mày, không được bắt nạt Bảo Nhi!”
Cô bé có thể điều chỉnh vị trí xuất hiện của vật dụng trong không gian, phạm vi khống chế lên tới hàng cây số.
“Anh, mau nhìn này!”
Một đứa bé tìm thấy vài quả trứng vịt lớn, ước chừng bốn năm quả, nó nhếch mép cười, để lộ chiếc răng sún của mình, gần đây nó đang thay răng.
“Ôi chao! Có trứng vịt thật này.”
“Nhiều lắm đó, một mình em không lấy hết được đâu.”
“Anh, mình phải nhặt mau lên, kẻo lại để người khác phát hiện ra mất.”
Đám trẻ hai mắt sáng như sao, Tần Chiếu An vẫn mặt nặng mày nhẹ như ông cụ non, nhưng trong lòng cậu nhóc cũng rất vui, hiếm hoi lắm mới cười tươi như thế này.
“Nào, chúng ta thử tìm tiếp xem, xem hôm nay nhặt được bao nhiêu quả.”
Thời đại này vô cùng khốn khổ, người lớn trẻ nhỏ trong nhà chẳng được ăn thứ gì ngon lành, nhà bọn họ có nuôi mấy con gà, nhưng trứng gà thì lại không dễ có như thế.
Thường ngày nhà bọn họ thiếu lương thực, không có dầu mỡ, đành phải lấy trứng gà đối với người ta, phần mình thì tiếc chẳng nỡ ăn. Nếu như được nhiều, bọn họ còn có thể đem đến hợp tác xã Cung Tiêu bán lấy tiền, một quả trứng gà được hẳn một hào.
Tần Chiếu An và các em tìm khắp cả đầm lau sậy, cứ thi thoảng lại ngẩng đầu nhìn Tần Khanh trông chừng.
Mỗi lần như thế, Tần Khanh lại nở nụ cười hết sức ngọt ngào với bọn họ.
Một lúc lâu sau, cô bé cảm thấy chừng ấy trứng vịt cũng đủ rồi, đang định gọi các anh về nhà, thì đột nhiên trông thấy mấy đứa trẻ nhà khác rảo bước chạy về nơi này.
Cô bé vội nhắc: “Anh, anh ơi!”
Tần Khanh gọi Tần Chiếu An, hai bàn tay nhỏ kề bên miệng, tiếng gọi không lớn lắm, nhưng âm điệu lại rõ ràng: “Có người tới kìa, mau giấu trứng vịt đi.”
Tần Chiếu An quay đầu lại nhìn, sắc mặt trở nên căng thẳng.
Cậu nhóc vội vàng cởi áo khoác ngoài bọc mấy quả trứng vịt vừa nhặt được, sau đó nhét hết vào tay em trai Tần Chiếu Bình: “Chiếu Bình, mau lên, giấu đi.”
Việc bên này vẫn còn chưa xong, mọi người đã trông thấy một đứa nhóc mập mạp, nhìn như con nhà giàu đang chạy ào tới đây, đứa nhóc đó cầm theo rất nhiều củ cải trắng.
Tần Khanh sốt ruột.
Đứa nhóc này là cháu của ông hai nhà họ Tần, tên là Tần Cẩu Thặng. Người ở vùng nông thôn đều tin rằng đặt tên xấu dễ nuôi hơn, vậy nên cả gia đình đó đều mang những cái tên ma chê quỷ hờn.
Tần Khanh quay lại nhìn mấy anh em Tần Chiếu An, thấy bọn họ đang hấp tấp giấu trứng vịt, thấy không ổn, cô bé vội vàng chạy tới giúp sức, nếu không thì bọn họ chẳng có quả nào mất!
“Đi thôi!”
Tần Khanh siết chặt tay, lập tức giúp các anh mình ngăn Tần Cẩu Thặng lại.
Tần Cầu Thặng nước mũi thò lò, chán ghét lườm Tần Khanh: “Nhãi con đáng ghét này, mau tránh ra, Tần Chiếu An với mấy đứa khác đang làm gì thế? Lén la lén lút, từ đằng xa tao đã trông thấy chúng mày rồi, có phải kiếm được thứ gì ngon lành hay không hả?”
“Liên quan gì đến anh!”
Tần Khanh lớn tiếng, giọng nói còn chưa rõ, nhưng lại chẳng nhường Tần Cẩu Thặng một tấc nào, phía sau là Tiểu Lục, Tiểu Thất, Tiểu Bát, Tiểu Cửu ra sức hỗ trợ.
“Con nhãi chết tiệt này, màu đang quát ai thế hả?” Cẩu Thặng xông tới đẩy Tần Khanh một cái “phịch”, cô bé lảo đảo ngã sõng xoài ra đất, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn đang ngơ ngác.
Ngay sau đó “chiến tranh” lập tức nổ ra.
“Hừ! Cẩu Thặng kia, tao đánh chết mày, mày dám bắt nạt Bảo Nhi nhà tao!”
Tiểu Lục là người đầu tiên lao tới, đám trẻ còn chưa kịp phản ứng lại, ù ù cạc cạc chữ hiểu chữ không, nhưng cũng ồ ạt lao lên để giúp đỡ anh trai mình, như một đàn sói con đang săn mồi.
“Tao phải đánh chết mày, không được bắt nạt Bảo Nhi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.