Thập Niên 70: Phúc Bảo Được Cả Nhà Đoàn Sủng
Chương 80:
Cổ Tình
02/07/2024
Phó giám đốc An vừa mới lấy đài phát thanh ra thì lại nghe thấy tiếng gõ cửa.
"Giám đốc Tiền, chủ nhiệm Triệu?" Phó giám đốc An nhìn thấy hai người lại sửng sốt, vì hai người cũng vậy, trên tay đều cầm băng cát-xét.
"Lão An, ông cũng nhận được à?"
Mấy người nhìn nhau.
Phó giám đốc An nói: "Sao lại bí ẩn thế này, trong băng cát-xét này rốt cuộc có gì bí ẩn?"
"Không biết nhưng trước đây không phải ông mua một chiếc đài phát thanh sao, nghe thử là biết ngay."
Khi băng cát-xét được đưa vào, một đoạn hội thoại vang lên.
"Về rồi à?"
"Ừ.
"Lan Tử, tôi thấy chuyện này không ổn..."
"Sao lại không ổn? Nếu không tìm người chịu tội... Tôi tố cáo có công..."
Ngay lập tức, mấy người mở to mắt.
Phó giám đốc An còn vỗ mạnh tay xuống bàn trà: "Thật quá đáng! Đây không phải là kẻ ác cáo trước, vu oan giá họa sao? Thì ra chuyện nhà kho cháy là do Vương Tú Lan làm."
"Cô ta còn dám vu oan cho Tần Hoài Phượng?"
Giám đốc Tiền cũng không vui vẻ: "Chuyện này nhất định phải phê bình nghiêm khắc, nhà máy chúng ta đã xuất hiện một con sâu làm rầu nồi canh!"
Trong khi đó, Tần Khanh không biết chuyện bên này nhưng cô bé thấy, chuyện này hẳn là sắp xong rồi, không bao lâu nữa sẽ có thể trả lại sự trong sạch cho dì của mình.
Lúc này, bà Tần đã đi dò hỏi khắp nhà máy dệt, lo lắng không thôi.
"Không ổn rồi, ông già, nghe nói vì vụ hỏa hoạn đó mà nhà máy dệt bị thiệt hại rất lớn, Phượng Nhi nhà mình bị người ta hãm hại, chúng ta đều biết Phượng Nhi là người như thế nào."
"Tôi thấy chuyện này bất lợi cho Phượng Nhi nhà mình."
Bà Tần cau mày, nhìn sắc trời rồi mới nói: "Đi thôi, về trước, bàn bạc với Hoài Sơn họ, ba người thợ rèn còn giỏi hơn cả Gia Cát Lượng, nếu Hoài Phượng không sai thì dù thế nào, chúng ta cũng không thể để con bé bị vu khống."
Tần Khanh nhìn hai ông bà cụ: "Ông ơi, bà ơi, không sao đâu, dì chắc chắn sẽ gặp dữ hóa lành."
"Nhỏ mà lắm chuyện" Hai ông bà xoa đầu cô bé, rồi bế cô bé đi về.
...
Hai ông bà cụ và cô bé trở về nhà dì Tần Hoài Phượng, vừa lúc chú hai và chú ba cũng đã về.
"Chúng ta đã đi hỏi thăm rồi, người ở bên trái Hoài Phượng tên là Vương Tú Lan, người ở bên phải là một bà cụ câm điếc, bình thường ít khi ra ngoài, hôm đó Hoài Phượng về nhà không ai nhìn thấy nhưng tôi nghĩ, đơn vị của cô ấy cách đây khá xa, cho dù không có ai ở gần nhìn thấy thì chắc chắn cũng có người trên phố nhìn thấy, đợi đến sáng mai, tôi và lão ba sẽ đi hỏi thăm thêm."
Chú hai Tần nói vậy, chú ba Tần cũng gật đầu.
Tần Hoài Sơn trầm ngâm vài giây, nói: "Anh hai, anh xem trong nhà Hoài Phượng có giấy bút không, nếu có thì lấy cho tôi, tôi viết một lá thư, ngày mai anh giúp tôi gửi vào tỉnh."
"Trước đây tôi có một người đồng chí sau khi chuyển ngành thì làm việc ở cục công an thành phố."
Chú hai Tần mắt sáng lên, đột nhiên nhớ ra một người: "Tôi biết rồi... Lúc trước anh nằm viện ở tỉnh, có không ít người đến thăm, trong đó có một người hình như là công an, có phải là anh ấy không?"
"Ừ."
Tần Hoài Sơn gật đầu.
Vốn dĩ hai ông bà cụ không vui vẻ lắm nhưng thấy Tần Hoài Sơn có chủ ý, trong lòng bớt đi được nhiều gánh nặng, còn Tần Hoài Phượng làm xong cơm, đang định gọi cả nhà ăn cơm thì vô tình nghe thấy những lời này.
Ngay lập tức, cô ấy nghẹn ngào, cho dù cô ấy có mạnh mẽ đến đâu thì trong lòng cũng hoảng hốt.
Nhưng có lẽ đây chính là người một nhà, anh em cô ấy, cha mẹ cô ấy đều tin tưởng tuyệt đối vào con người cô ấy và nhất quyết muốn giúp cô ấy minh oan.
Đúng lúc này, bên cạnh vang lên một tiếng động lớn, tiếp theo là tiếng của mấy công an địa phương: "Vương Tú Lan, cô bị bắt rồi!"
Tần Hoài Phượng: "?"
Cô ấy ngây người, ngạc nhiên nhìn sang.
Tần Hoài Sơn đang định cầm bút viết thư cũng khựng lại, nhìn qua cửa sổ thấy màn đêm đen kịt bên ngoài.
"Giám đốc Tiền, chủ nhiệm Triệu?" Phó giám đốc An nhìn thấy hai người lại sửng sốt, vì hai người cũng vậy, trên tay đều cầm băng cát-xét.
"Lão An, ông cũng nhận được à?"
Mấy người nhìn nhau.
Phó giám đốc An nói: "Sao lại bí ẩn thế này, trong băng cát-xét này rốt cuộc có gì bí ẩn?"
"Không biết nhưng trước đây không phải ông mua một chiếc đài phát thanh sao, nghe thử là biết ngay."
Khi băng cát-xét được đưa vào, một đoạn hội thoại vang lên.
"Về rồi à?"
"Ừ.
"Lan Tử, tôi thấy chuyện này không ổn..."
"Sao lại không ổn? Nếu không tìm người chịu tội... Tôi tố cáo có công..."
Ngay lập tức, mấy người mở to mắt.
Phó giám đốc An còn vỗ mạnh tay xuống bàn trà: "Thật quá đáng! Đây không phải là kẻ ác cáo trước, vu oan giá họa sao? Thì ra chuyện nhà kho cháy là do Vương Tú Lan làm."
"Cô ta còn dám vu oan cho Tần Hoài Phượng?"
Giám đốc Tiền cũng không vui vẻ: "Chuyện này nhất định phải phê bình nghiêm khắc, nhà máy chúng ta đã xuất hiện một con sâu làm rầu nồi canh!"
Trong khi đó, Tần Khanh không biết chuyện bên này nhưng cô bé thấy, chuyện này hẳn là sắp xong rồi, không bao lâu nữa sẽ có thể trả lại sự trong sạch cho dì của mình.
Lúc này, bà Tần đã đi dò hỏi khắp nhà máy dệt, lo lắng không thôi.
"Không ổn rồi, ông già, nghe nói vì vụ hỏa hoạn đó mà nhà máy dệt bị thiệt hại rất lớn, Phượng Nhi nhà mình bị người ta hãm hại, chúng ta đều biết Phượng Nhi là người như thế nào."
"Tôi thấy chuyện này bất lợi cho Phượng Nhi nhà mình."
Bà Tần cau mày, nhìn sắc trời rồi mới nói: "Đi thôi, về trước, bàn bạc với Hoài Sơn họ, ba người thợ rèn còn giỏi hơn cả Gia Cát Lượng, nếu Hoài Phượng không sai thì dù thế nào, chúng ta cũng không thể để con bé bị vu khống."
Tần Khanh nhìn hai ông bà cụ: "Ông ơi, bà ơi, không sao đâu, dì chắc chắn sẽ gặp dữ hóa lành."
"Nhỏ mà lắm chuyện" Hai ông bà xoa đầu cô bé, rồi bế cô bé đi về.
...
Hai ông bà cụ và cô bé trở về nhà dì Tần Hoài Phượng, vừa lúc chú hai và chú ba cũng đã về.
"Chúng ta đã đi hỏi thăm rồi, người ở bên trái Hoài Phượng tên là Vương Tú Lan, người ở bên phải là một bà cụ câm điếc, bình thường ít khi ra ngoài, hôm đó Hoài Phượng về nhà không ai nhìn thấy nhưng tôi nghĩ, đơn vị của cô ấy cách đây khá xa, cho dù không có ai ở gần nhìn thấy thì chắc chắn cũng có người trên phố nhìn thấy, đợi đến sáng mai, tôi và lão ba sẽ đi hỏi thăm thêm."
Chú hai Tần nói vậy, chú ba Tần cũng gật đầu.
Tần Hoài Sơn trầm ngâm vài giây, nói: "Anh hai, anh xem trong nhà Hoài Phượng có giấy bút không, nếu có thì lấy cho tôi, tôi viết một lá thư, ngày mai anh giúp tôi gửi vào tỉnh."
"Trước đây tôi có một người đồng chí sau khi chuyển ngành thì làm việc ở cục công an thành phố."
Chú hai Tần mắt sáng lên, đột nhiên nhớ ra một người: "Tôi biết rồi... Lúc trước anh nằm viện ở tỉnh, có không ít người đến thăm, trong đó có một người hình như là công an, có phải là anh ấy không?"
"Ừ."
Tần Hoài Sơn gật đầu.
Vốn dĩ hai ông bà cụ không vui vẻ lắm nhưng thấy Tần Hoài Sơn có chủ ý, trong lòng bớt đi được nhiều gánh nặng, còn Tần Hoài Phượng làm xong cơm, đang định gọi cả nhà ăn cơm thì vô tình nghe thấy những lời này.
Ngay lập tức, cô ấy nghẹn ngào, cho dù cô ấy có mạnh mẽ đến đâu thì trong lòng cũng hoảng hốt.
Nhưng có lẽ đây chính là người một nhà, anh em cô ấy, cha mẹ cô ấy đều tin tưởng tuyệt đối vào con người cô ấy và nhất quyết muốn giúp cô ấy minh oan.
Đúng lúc này, bên cạnh vang lên một tiếng động lớn, tiếp theo là tiếng của mấy công an địa phương: "Vương Tú Lan, cô bị bắt rồi!"
Tần Hoài Phượng: "?"
Cô ấy ngây người, ngạc nhiên nhìn sang.
Tần Hoài Sơn đang định cầm bút viết thư cũng khựng lại, nhìn qua cửa sổ thấy màn đêm đen kịt bên ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.