Thập Niên 70: Phúc Khí Tràn Đầy
Chương 36: Bắt Cá 2
Miêu Miên Nhi
29/03/2022
Mễ Điềm Điềm còn không phản ứng lại, trên tay liền bị nhét vào thật nhiều đồ ăn, chờ nhìn thấy con chim sẻ bị nướng đến đen đen kia, mặt bị doạ trắng bệch. Thịt đen thùi lùi này làm sao ăn mà, sẽ không phải là cậu ta tự nướng đó chứ?
"Khổng Đại Tráng, cậu làm gì đó? Cậu đừng làm em gái tôi sợ."
Mễ Thiên Trạch không nghe rõ Khổng Đại Tráng nói gì, chỉ nhìn thấy ở cậu lấy ra một đồ vật đen thùi lùi sau, em gái bị dọa đến hoa dung thất sắc, lúc này tức lên, chạy tới chắn ở giữa hai người.
Khổng Đại Tráng thật sự phiền muộn, suy nghĩ áy náy của cậu bị Mễ Thiên Hạo ngăn cản, muốn đưa tí lễ vật nhỏ cho Mễ Điềm Điềm lại bị Mễ Thiên Trạch ngăn cản, cậu rõ ràng là thành tâm lại đây bồi tội, làm sao luôn có người cho rằng cậu muốn bắt nạt người ta vậy?
Cậu quá khó khăn rồi.
"Không phải nha anh trai, cậu ấy không có làm em sợ." Mễ Điềm Điềm ở một bên giúp đỡ giải thích, "Anh Đại Tráng nói đây là chim sẻ nướng, muốn tặng cho em ăn."
Vừa nói, trên mặt của cô lộ ra vẻ mặt khó xử, cô không muốn ăn cái này. . .
Hóa ra là như vậy, vậy là cậu hiểu lầm. Mễ Thiên Trạch ngượng ngùng từ chính giữa đi ra, đứng ở bên cạnh. Nhìn về thứ trong tay em gái, hà hà, vậy mà trông cũng rất ngon.
Cậu nhìn chăm chú vài giây mà thèm.
Nghĩ thầm, nếu như bị đá đập trúng đầu liền có thể được nhiều đồ ăn ngon như vậy, cậucũng là đồng ý. Nhưng càng nghĩ lại cảm thấy ý nghĩ này có chút có lỗi với em gái, rất nhanh đã bỏ đi.
Muốn đồ ăn ngon, cậu có thể dùng biện pháp khác.
"Anh trai, những thứ này phải làm sao bây giờ nhỉ?" Mễ Điềm Điềm nắm đồ vật trong tay, không biết làm thế nào mới tốt, thu cũng không được, không thu cũng không được.
Mấy cậu nhóc dùng đồ vật nhận lỗi thấy Mễ Điềm Điềm xoắn xuýt như vậy, vội vã tránh ra, chỉ lo cô lại trả đồ vật lại.
Cuối cùng vẫn là Mễ Thiên Hạo thế em gái làm chủ, thay cô nhận lấy, sau đó lặng lẽ nói với cô: "Chờ chút chúng ta dẫn bọn họ đi hái rau dại, rau dại còn lại đều cho bọn họ đi, chúng ta đi bắt cá."
Nói cách khác, dùng rau dại mà bọn họ phát hiện đổi những đồ ăn vặt này. Nếu như số may bắt được rất nhiều cá, mọi người cũng có thể phân chia một phần.
Lấy vật đổi vật, là công bằng nhất.
Ánh mắt Mễ Điềm Điềm sáng lên, anh trai thật thông minh, không chút suy nghĩ liền đồng ý sắp xếp này. Sau đó, cô phân chia những đồ vật mình nhận được cho các anh trai chị gái một chút, cho chị Thanh Thanh và chị Ninh Ninh mỗi người hai viên kẹo, cho hai anh trai mỗi người một khối bánh, dây buộc tóc suy nghĩ một chút vẫn nên trở lại, đây là của chị của người khác, cô cũng không thể lấy.
Còn chim sẻ nướng của Khổng Đại Tráng, Mễ Điềm Điềm cũng không dám ăn, hai chị cũng khoát tay từ chối, cuối cùng liền giao cho các anh trai giải quyết.
Hai người Thiên Hạo và Thiên Trạch là con trai, so với mấy cô gái thì sơ sài hơn, cũng không chú ý chim sẻ bị nướng cháy đen, một người phân một nửa, vừa đi vừa xé thịt mà ăn, nhàn nhã.
Mễ Điềm Điềm thấy thế, yên lặng đi xa.
Khổng Đại Tráng nhìn thấy chim sẻ tự mình nước vậy mà tiến vào trong miệng Mễ Thiên Hạo bọn họ, có chút bất mãn, nhưng xem Mễ Điềm Điềm thật sự không muốn ăn, cũng chỉ có thể coi như thôi.
Đi khoảng chừng gần mười phút, bọn họ liền đến nơi hái rau dại lúc trước, Mễ Thiên Hạo chỉ vào rau dại còn lại để Khổng Đại Tráng bọn họ hái đi toàn bộ, nói là nhường cho bọn họ. Vừa bắt đầu Khổng Đại Tráng còn không đồng ý, đã nói rõ đến giúp chính là đến giúp đỡ, làm sao có thể mang rau dại về nhà đây?
Mễ Thiên Hạo đắc ý nói: "Chúng ta đã hái rất nhiều, có thể ăn chừng mấy ngày, những thứ này đều là còn lại."
Là ý nói bọn họ đã hái đủ rồi, không muốn nữa.
Khổng Đại Tráng lúc này mới nói với đám đàn em nhanh chóng hái, hái xong mọi người chia đều, đến thời điểm mang về có có thể được một trận khích lệ của người nhà.
Bọn tiểu đệ theo tiếng mà lên, rất nhanh có thể hái toàn bộ rau dại, trên đất sạch sẽ giống như vừa được dọn dẹp qua như thế.
Thời điểm bọn họ vội vàng hái rau dại, Mễ Thiên Hạo đã mang theo Mễ Điềm Điềm bọn họ đi tới rãnh nước nhỏ cách đó không xa, một dòng sông nhỏ hẹp róc rách, mặt nước không quá mu bàn chân, quả nhiên rất an toàn.
"Khổng Đại Tráng, cậu làm gì đó? Cậu đừng làm em gái tôi sợ."
Mễ Thiên Trạch không nghe rõ Khổng Đại Tráng nói gì, chỉ nhìn thấy ở cậu lấy ra một đồ vật đen thùi lùi sau, em gái bị dọa đến hoa dung thất sắc, lúc này tức lên, chạy tới chắn ở giữa hai người.
Khổng Đại Tráng thật sự phiền muộn, suy nghĩ áy náy của cậu bị Mễ Thiên Hạo ngăn cản, muốn đưa tí lễ vật nhỏ cho Mễ Điềm Điềm lại bị Mễ Thiên Trạch ngăn cản, cậu rõ ràng là thành tâm lại đây bồi tội, làm sao luôn có người cho rằng cậu muốn bắt nạt người ta vậy?
Cậu quá khó khăn rồi.
"Không phải nha anh trai, cậu ấy không có làm em sợ." Mễ Điềm Điềm ở một bên giúp đỡ giải thích, "Anh Đại Tráng nói đây là chim sẻ nướng, muốn tặng cho em ăn."
Vừa nói, trên mặt của cô lộ ra vẻ mặt khó xử, cô không muốn ăn cái này. . .
Hóa ra là như vậy, vậy là cậu hiểu lầm. Mễ Thiên Trạch ngượng ngùng từ chính giữa đi ra, đứng ở bên cạnh. Nhìn về thứ trong tay em gái, hà hà, vậy mà trông cũng rất ngon.
Cậu nhìn chăm chú vài giây mà thèm.
Nghĩ thầm, nếu như bị đá đập trúng đầu liền có thể được nhiều đồ ăn ngon như vậy, cậucũng là đồng ý. Nhưng càng nghĩ lại cảm thấy ý nghĩ này có chút có lỗi với em gái, rất nhanh đã bỏ đi.
Muốn đồ ăn ngon, cậu có thể dùng biện pháp khác.
"Anh trai, những thứ này phải làm sao bây giờ nhỉ?" Mễ Điềm Điềm nắm đồ vật trong tay, không biết làm thế nào mới tốt, thu cũng không được, không thu cũng không được.
Mấy cậu nhóc dùng đồ vật nhận lỗi thấy Mễ Điềm Điềm xoắn xuýt như vậy, vội vã tránh ra, chỉ lo cô lại trả đồ vật lại.
Cuối cùng vẫn là Mễ Thiên Hạo thế em gái làm chủ, thay cô nhận lấy, sau đó lặng lẽ nói với cô: "Chờ chút chúng ta dẫn bọn họ đi hái rau dại, rau dại còn lại đều cho bọn họ đi, chúng ta đi bắt cá."
Nói cách khác, dùng rau dại mà bọn họ phát hiện đổi những đồ ăn vặt này. Nếu như số may bắt được rất nhiều cá, mọi người cũng có thể phân chia một phần.
Lấy vật đổi vật, là công bằng nhất.
Ánh mắt Mễ Điềm Điềm sáng lên, anh trai thật thông minh, không chút suy nghĩ liền đồng ý sắp xếp này. Sau đó, cô phân chia những đồ vật mình nhận được cho các anh trai chị gái một chút, cho chị Thanh Thanh và chị Ninh Ninh mỗi người hai viên kẹo, cho hai anh trai mỗi người một khối bánh, dây buộc tóc suy nghĩ một chút vẫn nên trở lại, đây là của chị của người khác, cô cũng không thể lấy.
Còn chim sẻ nướng của Khổng Đại Tráng, Mễ Điềm Điềm cũng không dám ăn, hai chị cũng khoát tay từ chối, cuối cùng liền giao cho các anh trai giải quyết.
Hai người Thiên Hạo và Thiên Trạch là con trai, so với mấy cô gái thì sơ sài hơn, cũng không chú ý chim sẻ bị nướng cháy đen, một người phân một nửa, vừa đi vừa xé thịt mà ăn, nhàn nhã.
Mễ Điềm Điềm thấy thế, yên lặng đi xa.
Khổng Đại Tráng nhìn thấy chim sẻ tự mình nước vậy mà tiến vào trong miệng Mễ Thiên Hạo bọn họ, có chút bất mãn, nhưng xem Mễ Điềm Điềm thật sự không muốn ăn, cũng chỉ có thể coi như thôi.
Đi khoảng chừng gần mười phút, bọn họ liền đến nơi hái rau dại lúc trước, Mễ Thiên Hạo chỉ vào rau dại còn lại để Khổng Đại Tráng bọn họ hái đi toàn bộ, nói là nhường cho bọn họ. Vừa bắt đầu Khổng Đại Tráng còn không đồng ý, đã nói rõ đến giúp chính là đến giúp đỡ, làm sao có thể mang rau dại về nhà đây?
Mễ Thiên Hạo đắc ý nói: "Chúng ta đã hái rất nhiều, có thể ăn chừng mấy ngày, những thứ này đều là còn lại."
Là ý nói bọn họ đã hái đủ rồi, không muốn nữa.
Khổng Đại Tráng lúc này mới nói với đám đàn em nhanh chóng hái, hái xong mọi người chia đều, đến thời điểm mang về có có thể được một trận khích lệ của người nhà.
Bọn tiểu đệ theo tiếng mà lên, rất nhanh có thể hái toàn bộ rau dại, trên đất sạch sẽ giống như vừa được dọn dẹp qua như thế.
Thời điểm bọn họ vội vàng hái rau dại, Mễ Thiên Hạo đã mang theo Mễ Điềm Điềm bọn họ đi tới rãnh nước nhỏ cách đó không xa, một dòng sông nhỏ hẹp róc rách, mặt nước không quá mu bàn chân, quả nhiên rất an toàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.