Thập Niên 70: Phúc Khí Tràn Đầy
Chương 23: Chỉ Số Hảo Cảm 2
Miêu Miên Nhi
28/03/2022
"Ha, cái này sao được chứ, cái gì cần cảm ơn thì phải cảm ơn, Tiểu Oánh có ở đây hay không, tôi dẫn Điềm Điềm mang đồ ăn đến đây." Bà cụ Mễ lướt qua Đường Ngọc Lan, để mâm lên bàn, động tác thành thạo hướng về gian phòng của Triệu Oánh gọi lên.
Một tiếng gọi này không chỉ gọi Triệu Oánh, còn gọi luôn những người khác trong nhà họ Triệu.
Triệu Đại Căn, cha của Triệu Oánh, chồng của Đường Ngọc Lan. Đổng Đại Dũng, chồng của Triệu Oánh ở rể nhà họ Triệu.
Người trước chính là một nông dân trung thực, sau khi ra ngoài nhìn bà cụ Mễ gật gật đầu liền đứng bên cạnh Đường Ngọc Lan cũng không nói lời nào. Người sau xem ra thì có chút quá mức nhiệt tình, đầu tiên là lần lượt chào hỏi bà cụ Mễ và Mễ Điềm Điềm, sau đó đôi mắt đều không ngừng hướng về mâm trên bàn.
Bên trong cái mâm kia chính là cái gì? Cách thật xa cũng có thể nghe thấy được hương vị của gạo, xem ra dáng vẻ ăn thật ngon. Đổng Đại Dũng đã âm thầm quyết định, chờ người đi rồi thì ông ta phải ăn nhiều thêm một chút.
Ông ta cảm thấy vẻ mờ ám của mình cũng không bị người nhìn thấy, nhưng thật ra đã hoàn toàn rơi vào trong đôi mắt bà cụ Mễ. Bà cụ Mễ hừ lạnh một tiếng ở trong lòng, nhổ nước bọt bạn già của mình không có ánh mắt nhìn người, chọn loại con rể gì vào cửa không biết.
Vào lúc này, Mễ Điềm Điềm cũng buông góc áo của bà nội ra chạy đi đến bên cạnh Triệu Oánh, nói: "Dì Oánh Oánh, cảm ơn dì, bà nội nói là dì ôm con đến trạm y tế, Điềm Điềm muốn nói cảm ơn với dì."
Nói xong, còn cúi mình vái chào.
Dáng vẻ ngây thơ đáng yêu tỉnh tỉnh mê mê, giống như mấy em bé mũm mĩm được vẽ trong tranh tết vậy, trong nháy mắt kích thích ra tình mẹ của Triệu Oánh, hận không thể ôm Mễ Điềm Điềm vào trong ngực hôn mấy cái.
Nếu như dùng số liệu để hình dung tâm tình lúc này, đại khái chính là trị số hảo cảm +50.
"Không cần, không cần cám ơn." Triệu Oánh kích động đến mặt đều đỏ, hướng về Mễ Điềm Điềm khoát tay áo một cái, cũng chăm chú giải thích, "Từ nhỏ dì nhìn con lớn lên, nhìn thấy con gặp nguy hiểm, dì làm sao có khả năng mặc kệ con? Cho dù không phải dì, những người khác nhìn thấy cũng sẽ giúp con."
Lúc đó bà ta cũng không có nghĩ nhiều như thế, nhìn hai bé gái ngã trên mặt đất và một đám bé trai hoảng loạn, không chút nghĩ ngợi liền vừa bế vừa ôm Mễ Điềm Điềm và Tiền Nhị Nha lên trạm y tế. Chờ sau khi ôm người đến nơi, bà ta mới cảm giác chân phải của mình vốn đã khập khiễng bây giờ càng không thoải, đi đường đau đớn từng cơn.
Về đến nhà dùng khăn lông nóng đắp một hồi lâu, mới cảm giác tốt một chút.
Cúi đầu liếc mắt nhìn chân phải của chính mình, ánh mắt Triệu Oánh hơi ảm đạm. Chân của bà ta là trời sinh, cả đời đều không tốt đẹp được.
Tuổi tác Mễ Điềm Điềm không lớn lắm, nhưng đối với chuyện nhận biết tâm tình rất là nhạy cảm, cô rất nhanh đã phát hiện Triệu Oánh thật giống như không mấy vui vẻ, suy nghĩ một chút, liền đoán ra nguyên nhân. Chân của dì Oánh Oánh đau, khẳng định là không thoải mái.
Vô thức đưa tay sờ sờ trên đầu gối Triệu Oánh, Mễ Điềm Điềm dùng ánh mắt mềm mại nhìn Triệu Oánh. Đối phương lập tức liền được chữa trị, rất nhanh buông xuống tâm tình không tốt, chuyên tâm cùng Mễ Điềm Điềm pha trò.
Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, lúc nói chuyện với Tiểu Điềm Điềm, chân của bà ta thật giống như đã thoải mái một chút.
Bà cụ Mễ ở một bên cười híp mắt nhìn, sau một lát mới nói cho người nhà họ Triệu bà mang tới cái gì: "Tối nay Điềm Điềm muốn ăn cây bánh gạo hoa quả, vợ thằng lớn liền cân nhắc làm ra, mọi người trong nhà chúng ta ăn đều cảm giác hương vị không tệ, cho nên mang đến một ít, mọi người đừng đứng đó nữa, mau mau nếm thử xem."
"Được, để tôi nếm thử một chút." Đường Ngọc Lan hưởng ứng đầu tiên, tiện tay lấy tới một cái liền bỏ vào trong miệng, ăn non nửa cái, quay về bà cụ Mễ giơ ngón tay cái lên.
"Ừm, không tệ." Triệu Đại Căn cũng ở bên cạnh chăm chú nói.
"Ăn ngon thật, nhà thím thật là yêu thương mấy đứa nhỏ." Đổng Đại Dũng nhanh tay nhanh mắt, ăn suýt chút nữa không ngốc đầu lên được.
Bà cụ Mễ ghét bỏ bĩu môi, không để ý tới ông ta. Ăn cũng rất nhanh. Đây rõ ràng là bà mang qua cho Triệu Oánh bọn họ ăn.
Sau mười phút, một bàn cây bánh gạo hoa quả liền bị ăn sạch sành sanh, bà cụ Mễ cũng không ở lâu thêm, tay trái cầm mâm không, tay phải nắm tay cháu gái nhỏ trở về nhà mình ở sát vách.
Chờ hai người bọn họ về đến nhà, những người khác đều đã về gian phòng nghỉ ngơi, chỉ ngoại trừ hai vợ chồng Tiêu Tuệ và Mễ Húc Kiệt.
Một tiếng gọi này không chỉ gọi Triệu Oánh, còn gọi luôn những người khác trong nhà họ Triệu.
Triệu Đại Căn, cha của Triệu Oánh, chồng của Đường Ngọc Lan. Đổng Đại Dũng, chồng của Triệu Oánh ở rể nhà họ Triệu.
Người trước chính là một nông dân trung thực, sau khi ra ngoài nhìn bà cụ Mễ gật gật đầu liền đứng bên cạnh Đường Ngọc Lan cũng không nói lời nào. Người sau xem ra thì có chút quá mức nhiệt tình, đầu tiên là lần lượt chào hỏi bà cụ Mễ và Mễ Điềm Điềm, sau đó đôi mắt đều không ngừng hướng về mâm trên bàn.
Bên trong cái mâm kia chính là cái gì? Cách thật xa cũng có thể nghe thấy được hương vị của gạo, xem ra dáng vẻ ăn thật ngon. Đổng Đại Dũng đã âm thầm quyết định, chờ người đi rồi thì ông ta phải ăn nhiều thêm một chút.
Ông ta cảm thấy vẻ mờ ám của mình cũng không bị người nhìn thấy, nhưng thật ra đã hoàn toàn rơi vào trong đôi mắt bà cụ Mễ. Bà cụ Mễ hừ lạnh một tiếng ở trong lòng, nhổ nước bọt bạn già của mình không có ánh mắt nhìn người, chọn loại con rể gì vào cửa không biết.
Vào lúc này, Mễ Điềm Điềm cũng buông góc áo của bà nội ra chạy đi đến bên cạnh Triệu Oánh, nói: "Dì Oánh Oánh, cảm ơn dì, bà nội nói là dì ôm con đến trạm y tế, Điềm Điềm muốn nói cảm ơn với dì."
Nói xong, còn cúi mình vái chào.
Dáng vẻ ngây thơ đáng yêu tỉnh tỉnh mê mê, giống như mấy em bé mũm mĩm được vẽ trong tranh tết vậy, trong nháy mắt kích thích ra tình mẹ của Triệu Oánh, hận không thể ôm Mễ Điềm Điềm vào trong ngực hôn mấy cái.
Nếu như dùng số liệu để hình dung tâm tình lúc này, đại khái chính là trị số hảo cảm +50.
"Không cần, không cần cám ơn." Triệu Oánh kích động đến mặt đều đỏ, hướng về Mễ Điềm Điềm khoát tay áo một cái, cũng chăm chú giải thích, "Từ nhỏ dì nhìn con lớn lên, nhìn thấy con gặp nguy hiểm, dì làm sao có khả năng mặc kệ con? Cho dù không phải dì, những người khác nhìn thấy cũng sẽ giúp con."
Lúc đó bà ta cũng không có nghĩ nhiều như thế, nhìn hai bé gái ngã trên mặt đất và một đám bé trai hoảng loạn, không chút nghĩ ngợi liền vừa bế vừa ôm Mễ Điềm Điềm và Tiền Nhị Nha lên trạm y tế. Chờ sau khi ôm người đến nơi, bà ta mới cảm giác chân phải của mình vốn đã khập khiễng bây giờ càng không thoải, đi đường đau đớn từng cơn.
Về đến nhà dùng khăn lông nóng đắp một hồi lâu, mới cảm giác tốt một chút.
Cúi đầu liếc mắt nhìn chân phải của chính mình, ánh mắt Triệu Oánh hơi ảm đạm. Chân của bà ta là trời sinh, cả đời đều không tốt đẹp được.
Tuổi tác Mễ Điềm Điềm không lớn lắm, nhưng đối với chuyện nhận biết tâm tình rất là nhạy cảm, cô rất nhanh đã phát hiện Triệu Oánh thật giống như không mấy vui vẻ, suy nghĩ một chút, liền đoán ra nguyên nhân. Chân của dì Oánh Oánh đau, khẳng định là không thoải mái.
Vô thức đưa tay sờ sờ trên đầu gối Triệu Oánh, Mễ Điềm Điềm dùng ánh mắt mềm mại nhìn Triệu Oánh. Đối phương lập tức liền được chữa trị, rất nhanh buông xuống tâm tình không tốt, chuyên tâm cùng Mễ Điềm Điềm pha trò.
Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, lúc nói chuyện với Tiểu Điềm Điềm, chân của bà ta thật giống như đã thoải mái một chút.
Bà cụ Mễ ở một bên cười híp mắt nhìn, sau một lát mới nói cho người nhà họ Triệu bà mang tới cái gì: "Tối nay Điềm Điềm muốn ăn cây bánh gạo hoa quả, vợ thằng lớn liền cân nhắc làm ra, mọi người trong nhà chúng ta ăn đều cảm giác hương vị không tệ, cho nên mang đến một ít, mọi người đừng đứng đó nữa, mau mau nếm thử xem."
"Được, để tôi nếm thử một chút." Đường Ngọc Lan hưởng ứng đầu tiên, tiện tay lấy tới một cái liền bỏ vào trong miệng, ăn non nửa cái, quay về bà cụ Mễ giơ ngón tay cái lên.
"Ừm, không tệ." Triệu Đại Căn cũng ở bên cạnh chăm chú nói.
"Ăn ngon thật, nhà thím thật là yêu thương mấy đứa nhỏ." Đổng Đại Dũng nhanh tay nhanh mắt, ăn suýt chút nữa không ngốc đầu lên được.
Bà cụ Mễ ghét bỏ bĩu môi, không để ý tới ông ta. Ăn cũng rất nhanh. Đây rõ ràng là bà mang qua cho Triệu Oánh bọn họ ăn.
Sau mười phút, một bàn cây bánh gạo hoa quả liền bị ăn sạch sành sanh, bà cụ Mễ cũng không ở lâu thêm, tay trái cầm mâm không, tay phải nắm tay cháu gái nhỏ trở về nhà mình ở sát vách.
Chờ hai người bọn họ về đến nhà, những người khác đều đã về gian phòng nghỉ ngơi, chỉ ngoại trừ hai vợ chồng Tiêu Tuệ và Mễ Húc Kiệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.