Thập Niên 70: Phúc Khí Tràn Đầy
Chương 1: Điềm Điềm 1
Miêu Miên Nhi
23/03/2022
Đầu tháng ba, nhiệt độ bên ngoài còn thấp đến mức đáng sợ, đường nước ở một bên bờ ruộng kết thành một tầng băng mỏng manh, người dân ở công xã Hồng Tinh thuộc đại đội Phong An cũng đã bắt đầu bận việc đồng áng ở vùng biên.
Qua một mùa đông, đất ruộng mấy tháng không cày cấy nên hiện trạng thê thảm, cần phải tốn khí lực lớn để tu sửa, đợi đến tháng ba bắt đầu vụ mùa xuân.
Bà cụ Mễ ăn mặc một thân áo bông dày xám xịt vá chằng vá đụp, không để ý tới mấy bà cụ bên cạnh không làm việc đến thăm tán gẫu, vùi đầu rút cỏ dại bên chân.
Đám cỏ dại này sức sống dồi dào, trời lạnh như thế này vẫn có thể chui từ dưới đất lên, mọc ra bên ngoài, đến thừa dịp chúng nó còn không triệt để trưởng thành phải nhanh nhổ đi, nếu không thì chờ vụ xuân đến sẽ là phiền toái lớn.
Nhổ lại nhổ, bà cụ Mễ liền vô thức bắt đầu thất thần.
Tối hôm qua, hai thằng nhóc con của người con thứ ba số may, tìm được năm trứng gà rừng ở trên núi, về nhà giao cho bà. Mà sau khi bà giấu đi hai cái trứng, còn lại ba cái thì kết hợp với rau dại làm một dĩa rau dại xào trứng lớn.
Tuy rằng thời đại này thiếu muối thiếu dầu, nhưng trứng gà rừng này cũng coi như là hiếm thấy, một đại gia đình ăn một bữa thơm ngát, thời điểm nằm mơ trong miệng còn có thể chẹp chẹp ra hương vị của trứng.
Còn lại hai cái trứng này, trong lòng bà cụ Mễ tự có sắp xếp. Trứng gà rừng là do hai anh em sinh đôi Thiên Hạo và Thiên Trạch tìm tới, nên phải thưởng một chút, phân cho bọn họ một trứng trong đó, hai anh em một người một nửa. Còn cái trứng cuối cùng thì để cho cô cháu gái nhỏ Điềm Điềm, cô là đứa trẻ nhỏ tuổi nhất trong nhà, từ nhỏ đã chưa từng ăn được thứ tốt, lưu một quả trứng cho một mình cô ăn, bà xem ai dám có dị nghị.
Nghĩ đến khuôn mặt nhỏ bé của cháu gái nhỏ Điềm Điềm và con gái nhỏ mất sớm của mình có năm phần giống nhau, cùng với âm thanh cô cười gọi "Bà nội", trong lòng bà cụ Mễ dâng lên một luồng hừng hực, động tác trên tay cũng nhanh thêm mấy phần. Bà vội vàng muốn làm xong công việc, thừa dịp những người khác trong nhà chưa về thì vội vàng luộc trứng, cầm cho Điềm Điềm ăn.
Đầu xuân, đất không tươi tốt bao nhiêu, đại đội trưởng mở một mắt nhắm một mắt, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của chính mình liền có thể trở lại, không cần ở trong ruộng tốn thời gian. Lại nói, đại đội trưởng mang họ “Mễ”, quan hệ thân thích, liền càng dễ dàng nói chuyện.
Đáng tiếc bà cụ Mễ một lòng muốn về sớm một chút, mấy người bên cạnh lại không muốn bà được như ý.
Cũng là bà cụ Mễ xui xẻo, ngày hôm nay thời điểm phân phối nhiệm vụ, bà và mấy người miệng mồm trong thôn bị phân vào cùng một tổ, trong đó còn có một người vô cùng không hợp nhau là Triệu Hồng Diệp, khiến bà ghét bỏ đến hỏng rồi.
Sau khi bắt đầu làm việc, bà cụ Mễ cũng bất hòa khi phải làm việc cùng bọn họ, trong lòng tính toán ra số lượng nhiệm vụ của mỗi người, trước hết bắt đầu làm. Sau đó bà còn phải tốn tinh thần nghĩ làm sao phân chia trứng gà, chờ phục hồi tinh thần lại, liền nghe đến tên Điềm Điềm cháu gái của mình.
"Nếu tôi nói, năm đó tên điên đoán mệnh chỉ phương hướng nhất định là nhà chúng ta, nói cái gì phúc tinh giáng thế, không phải là Nhị Nha nhà chúng ta sao? Mọi người cũng không suy nghĩ một chút, lúc trước thời điểm Nhị Nha mới vừa sinh ra, phía đông bầu trời lập tức liền đỏ, màu sắc kia quái dị như vậy, nhiều năm rồi mà tôi vẫn còn nhớ." Một khuôn mặt già nua của Triệu Hồng Diệp cũng tương tự như tên của bà ta vậy, đỏ ngầu nhiều nếp nhăn, nhưng bản thân bà ta còn không tự giác, lúc nói chuyện vẻ mặt khuếch đại, ngũ quan chụm lại cùng nhau, khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng.
Có điều những người vây quanh ở bên cạnh bà ta đều thích nói chuyện đoán mệnh, chỉ cần có thể nói nội dung khiến bọn họ cảm thấy hứng thú, ai quản đối phương có dáng vẻ thế nào?
Một bà cụ khác tựa hồ cùng với Triệu Hồng Diệp cũng không hợp nhau lắm, bĩu môi, mở miệng nói: "Hừ, vậy thì có thể chứng minh cái gì, ở đại đội người nào không biết Nhị Nha nhà bà và cô gái nhỏ nhà họ Mễ gần như là đồng thời sinh ra, ai phân rõ được bầu trời kia là vì ai mà hồng. Lại nói, lúc đó tên điên đoán mệnh đã nói là phúc tinh, Nhị Nha nhà bà nhìn sao cũng không giống người có phúc, gầy như vậy, còn từ sáng đến tối bị bà sai khiến làm việc, nếu thực sự là phúc tinh vậy tại sao bà không đối với người ta khá một chút?"
Những người khác nghe xong cảm thấy thật là có mấy phần đạo lý, phúc tinh làm sao có khả năng lớn lên thành dạng đó chứ? Phúc tinh cũng là thần tiên trên trời, thần tiên nào có xấu xí?
Qua một mùa đông, đất ruộng mấy tháng không cày cấy nên hiện trạng thê thảm, cần phải tốn khí lực lớn để tu sửa, đợi đến tháng ba bắt đầu vụ mùa xuân.
Bà cụ Mễ ăn mặc một thân áo bông dày xám xịt vá chằng vá đụp, không để ý tới mấy bà cụ bên cạnh không làm việc đến thăm tán gẫu, vùi đầu rút cỏ dại bên chân.
Đám cỏ dại này sức sống dồi dào, trời lạnh như thế này vẫn có thể chui từ dưới đất lên, mọc ra bên ngoài, đến thừa dịp chúng nó còn không triệt để trưởng thành phải nhanh nhổ đi, nếu không thì chờ vụ xuân đến sẽ là phiền toái lớn.
Nhổ lại nhổ, bà cụ Mễ liền vô thức bắt đầu thất thần.
Tối hôm qua, hai thằng nhóc con của người con thứ ba số may, tìm được năm trứng gà rừng ở trên núi, về nhà giao cho bà. Mà sau khi bà giấu đi hai cái trứng, còn lại ba cái thì kết hợp với rau dại làm một dĩa rau dại xào trứng lớn.
Tuy rằng thời đại này thiếu muối thiếu dầu, nhưng trứng gà rừng này cũng coi như là hiếm thấy, một đại gia đình ăn một bữa thơm ngát, thời điểm nằm mơ trong miệng còn có thể chẹp chẹp ra hương vị của trứng.
Còn lại hai cái trứng này, trong lòng bà cụ Mễ tự có sắp xếp. Trứng gà rừng là do hai anh em sinh đôi Thiên Hạo và Thiên Trạch tìm tới, nên phải thưởng một chút, phân cho bọn họ một trứng trong đó, hai anh em một người một nửa. Còn cái trứng cuối cùng thì để cho cô cháu gái nhỏ Điềm Điềm, cô là đứa trẻ nhỏ tuổi nhất trong nhà, từ nhỏ đã chưa từng ăn được thứ tốt, lưu một quả trứng cho một mình cô ăn, bà xem ai dám có dị nghị.
Nghĩ đến khuôn mặt nhỏ bé của cháu gái nhỏ Điềm Điềm và con gái nhỏ mất sớm của mình có năm phần giống nhau, cùng với âm thanh cô cười gọi "Bà nội", trong lòng bà cụ Mễ dâng lên một luồng hừng hực, động tác trên tay cũng nhanh thêm mấy phần. Bà vội vàng muốn làm xong công việc, thừa dịp những người khác trong nhà chưa về thì vội vàng luộc trứng, cầm cho Điềm Điềm ăn.
Đầu xuân, đất không tươi tốt bao nhiêu, đại đội trưởng mở một mắt nhắm một mắt, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của chính mình liền có thể trở lại, không cần ở trong ruộng tốn thời gian. Lại nói, đại đội trưởng mang họ “Mễ”, quan hệ thân thích, liền càng dễ dàng nói chuyện.
Đáng tiếc bà cụ Mễ một lòng muốn về sớm một chút, mấy người bên cạnh lại không muốn bà được như ý.
Cũng là bà cụ Mễ xui xẻo, ngày hôm nay thời điểm phân phối nhiệm vụ, bà và mấy người miệng mồm trong thôn bị phân vào cùng một tổ, trong đó còn có một người vô cùng không hợp nhau là Triệu Hồng Diệp, khiến bà ghét bỏ đến hỏng rồi.
Sau khi bắt đầu làm việc, bà cụ Mễ cũng bất hòa khi phải làm việc cùng bọn họ, trong lòng tính toán ra số lượng nhiệm vụ của mỗi người, trước hết bắt đầu làm. Sau đó bà còn phải tốn tinh thần nghĩ làm sao phân chia trứng gà, chờ phục hồi tinh thần lại, liền nghe đến tên Điềm Điềm cháu gái của mình.
"Nếu tôi nói, năm đó tên điên đoán mệnh chỉ phương hướng nhất định là nhà chúng ta, nói cái gì phúc tinh giáng thế, không phải là Nhị Nha nhà chúng ta sao? Mọi người cũng không suy nghĩ một chút, lúc trước thời điểm Nhị Nha mới vừa sinh ra, phía đông bầu trời lập tức liền đỏ, màu sắc kia quái dị như vậy, nhiều năm rồi mà tôi vẫn còn nhớ." Một khuôn mặt già nua của Triệu Hồng Diệp cũng tương tự như tên của bà ta vậy, đỏ ngầu nhiều nếp nhăn, nhưng bản thân bà ta còn không tự giác, lúc nói chuyện vẻ mặt khuếch đại, ngũ quan chụm lại cùng nhau, khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng.
Có điều những người vây quanh ở bên cạnh bà ta đều thích nói chuyện đoán mệnh, chỉ cần có thể nói nội dung khiến bọn họ cảm thấy hứng thú, ai quản đối phương có dáng vẻ thế nào?
Một bà cụ khác tựa hồ cùng với Triệu Hồng Diệp cũng không hợp nhau lắm, bĩu môi, mở miệng nói: "Hừ, vậy thì có thể chứng minh cái gì, ở đại đội người nào không biết Nhị Nha nhà bà và cô gái nhỏ nhà họ Mễ gần như là đồng thời sinh ra, ai phân rõ được bầu trời kia là vì ai mà hồng. Lại nói, lúc đó tên điên đoán mệnh đã nói là phúc tinh, Nhị Nha nhà bà nhìn sao cũng không giống người có phúc, gầy như vậy, còn từ sáng đến tối bị bà sai khiến làm việc, nếu thực sự là phúc tinh vậy tại sao bà không đối với người ta khá một chút?"
Những người khác nghe xong cảm thấy thật là có mấy phần đạo lý, phúc tinh làm sao có khả năng lớn lên thành dạng đó chứ? Phúc tinh cũng là thần tiên trên trời, thần tiên nào có xấu xí?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.