Thập Niên 70: Phúc Khí Tràn Đầy
Chương 31: Hái Rau 1
Miêu Miên Nhi
29/03/2022
Thì ra đã đến nơi rồi, Mễ Điềm Điềm và Thủy Tinh Cầu lên tiếng chào hỏi, liền bắt đầu chuyên tâm tìm rau dại.
Mùa xuân có nhiều mưa, đêm hôm qua từng hạ xuống một cơn mưa nhỏ, trên mặt đất hoang có hơi nước ướt át, đi lên những nơi không có cỏ xanh bao trùm còn có thể dính phải một cước bùn. Sau cơn mưa, không khí vô cùng mới mẻ, cỏ xanh nương theo bùn đất mùi thơm ngát, khiến người ta ngửi qua thì tâm tình cũng thả lỏng theo.
Mùa xuân, trên đất hoang còn sẽ mọc ra rau dại có chủng loại phong phú, cây rau tể, cây dương xỉ, bồ công anh, hoa mã lan... Mỗi một dạng đều có thể chế biến ra không ít mỹ vị, rất được phụ nữ và đám con nít yêu thích.
"Bùn đất có chút trơn, lúc mọi người đi tận lực đạp chân vào những nơi có cỏ, cẩn thận đừng để trượt chân. Nếu như không biết cái nào có thể ăn, trước hết theo chị, chị chỉ cho các em biết loại nào hái được, sau đó sẽ phân công nhau đi tìm."
Mễ Thanh Thanh làm chị cả có đến mấy năm kinh nghiệm hái rau dại, kiên nhẫn căn dặn các em trai em gái.
Mễ Điềm Điềm chỉ nhìn thấy rau dại đã được xào chín trên dĩa, bởi vậy hiện tại rất là hiếu học Mễ Thanh Thanh bên người học tập một lúc, dựa vào mấy cái "Hàng mẫu" để nhớ kỹ rau dại cụ thể mọc lên ra sao, mới tự mình vùi đầu tìm kiếm rau dại.
Chê rổ bé vướng bận, cô nắm rổ ở trong tay, chụp ở phía sau, chính mình khom người như một bà lão tóc trắng xoá vậy, khuôn mặt gần như muốn tiến vào trong đất, đi một bước xem một bước, tiến hành xem xét sưu tầm.
Vừa mới bắt đầu, cô chẳng phát hiện bất cứ thứ gì, đập vào mắt nhìn thấy tất cả đều là cỏ dại vừa mới mọc ra. Nhưng Mễ Điềm Điềm không nhụt chí, tiếp sức cho chính mình, tin tưởng mình nhất định có thể tìm được rất nhiều rau dại.
Trong lúc vô tình, cô đi ra ngoài có một đoạn đường, dần dần và tách khỏi mọi người. Nếu như vào lúc này cô trở về nhìn một chút, liền sẽ phát hiện phương hướng mà mình đi hoàn toàn là ngược lại với các anh trai chị gái.
Mễ Điềm Điềm chẳng phát hiện bất cứ thứ gì, tìm đến cực kỳ chăm chú.
Thời gian dài khom lưng khiến cô cảm thấy hơi mệt mỏi, gò má đỏ bừng bừng lộ ra vệt đỏ ửng, Mễ Điềm Điềm rốt cục cũng ngừng lại, gõ gõ phần lưng đau nhức, sau đó trong lúc vô tình ngẩng đầu nhìn lên.
Oa, nơi này cỏ dại lớn lên thật tươi tốt nha, phải cao hơn một nửa người cô.
Được lòng hiếu kỳ điều động, Mễ Điềm Điềm đá chân ngắn nhỏ hùng hục chạy tới, dùng tay lay động lá cây, đầu nhỏ dò xét qua. Cảnh tượng phía trước khiến hai mắt cô lập tức bùng nổ ra ánh sáng lấp lánh.
Có rất nhiều món ăn dân dã nha.
Bên trái một rừng cây rau tể, bên phải một rừng bồ công anh, phía trên một rừng dương xỉ, phía dưới lại có một rừng hoa mã lan, rõ ràng chủng loại không giống, nhưng thần kỳ là lại mọc cùng nhau. Mễ Điềm Điềm nhìn đến mỗi mắt không kịp nhìn, nụ cười trên mặt càng lúc càng lớn, nhưng cô cũng không có vọt thẳng đi vào hái, mà là xoay người, hướng về phương hướng vừa rồi mình đến hô lo.
"Mọi ~ người ~ nhanh ~ đến ~ đây ~ em phát hiện thật nhiều thật nhiều rau."
Cách đó không xa, mấy người Mễ Thanh Thanh và Mễ Thiên Hạo chính đang bởi vì không tìm được Mễ Điềm Điềm mà không biết nên làm thế nào mới tốt đây, liền nghe tiếng kêu gào vui vẻ của Mễ Điềm Điềm từ bên trong một chỗ bí mật cách bọn họ rất xa truyền đến.
"Điềm Điềm sao có thể chạy đi xa như vậy chứ?" Mễ Thiên Hạo có chút không vui vẻ, em gái tìm tới rau dại đi nữa thì cũng không khiến cậu kích động. Cậu vậy mà không coi chừng em gái, làm anh trai thực sự là quá thất trách.
"Nhanh, chúng ta nhanh chóng đi qua đó." Mễ Thanh Thanh vừa nghe Mễ Điềm Điềm tìm được rau dại, vội vã lôi kéo Mễ Ninh Ninh một đường chạy tới.
Cô ấy không biết "Thật nhiều thật nhiều rau dại" đến cùng có bao nhiêu, nhưng biết nếu như chậm một bước, không kịp hái thì liền bị những người khác trong thôn phát hiện, thu hoạch của bọn họ sẽ nhỏ đi.
Vốn là rau dại hoang dã ở làng bên cạnh liền không bao nhiêu, ngày hôm nay là bọn họ số may đi sớm, mới có thể độc hưởng một phần thành quả này.
Bốn người rất nhanh đã theo âm thanh tìm đến, sau khi tới gần, liền thấy Mễ Điềm Điềm liên tục hướng về phía bọn họ phất tay, còn đẩy bụi cỏ ra, ra hiệu mấy người đi vào trong xem.
Mễ Thanh Thanh đi đầu vào vừa nhìn, phát hiện mảnh đất trống phía trước quả nhiên mọc lên rất nhiều rau dại. Cô ấy tỉ mỉ nghĩ lại, liền rõ ràng tại sao.
Mùa xuân có nhiều mưa, đêm hôm qua từng hạ xuống một cơn mưa nhỏ, trên mặt đất hoang có hơi nước ướt át, đi lên những nơi không có cỏ xanh bao trùm còn có thể dính phải một cước bùn. Sau cơn mưa, không khí vô cùng mới mẻ, cỏ xanh nương theo bùn đất mùi thơm ngát, khiến người ta ngửi qua thì tâm tình cũng thả lỏng theo.
Mùa xuân, trên đất hoang còn sẽ mọc ra rau dại có chủng loại phong phú, cây rau tể, cây dương xỉ, bồ công anh, hoa mã lan... Mỗi một dạng đều có thể chế biến ra không ít mỹ vị, rất được phụ nữ và đám con nít yêu thích.
"Bùn đất có chút trơn, lúc mọi người đi tận lực đạp chân vào những nơi có cỏ, cẩn thận đừng để trượt chân. Nếu như không biết cái nào có thể ăn, trước hết theo chị, chị chỉ cho các em biết loại nào hái được, sau đó sẽ phân công nhau đi tìm."
Mễ Thanh Thanh làm chị cả có đến mấy năm kinh nghiệm hái rau dại, kiên nhẫn căn dặn các em trai em gái.
Mễ Điềm Điềm chỉ nhìn thấy rau dại đã được xào chín trên dĩa, bởi vậy hiện tại rất là hiếu học Mễ Thanh Thanh bên người học tập một lúc, dựa vào mấy cái "Hàng mẫu" để nhớ kỹ rau dại cụ thể mọc lên ra sao, mới tự mình vùi đầu tìm kiếm rau dại.
Chê rổ bé vướng bận, cô nắm rổ ở trong tay, chụp ở phía sau, chính mình khom người như một bà lão tóc trắng xoá vậy, khuôn mặt gần như muốn tiến vào trong đất, đi một bước xem một bước, tiến hành xem xét sưu tầm.
Vừa mới bắt đầu, cô chẳng phát hiện bất cứ thứ gì, đập vào mắt nhìn thấy tất cả đều là cỏ dại vừa mới mọc ra. Nhưng Mễ Điềm Điềm không nhụt chí, tiếp sức cho chính mình, tin tưởng mình nhất định có thể tìm được rất nhiều rau dại.
Trong lúc vô tình, cô đi ra ngoài có một đoạn đường, dần dần và tách khỏi mọi người. Nếu như vào lúc này cô trở về nhìn một chút, liền sẽ phát hiện phương hướng mà mình đi hoàn toàn là ngược lại với các anh trai chị gái.
Mễ Điềm Điềm chẳng phát hiện bất cứ thứ gì, tìm đến cực kỳ chăm chú.
Thời gian dài khom lưng khiến cô cảm thấy hơi mệt mỏi, gò má đỏ bừng bừng lộ ra vệt đỏ ửng, Mễ Điềm Điềm rốt cục cũng ngừng lại, gõ gõ phần lưng đau nhức, sau đó trong lúc vô tình ngẩng đầu nhìn lên.
Oa, nơi này cỏ dại lớn lên thật tươi tốt nha, phải cao hơn một nửa người cô.
Được lòng hiếu kỳ điều động, Mễ Điềm Điềm đá chân ngắn nhỏ hùng hục chạy tới, dùng tay lay động lá cây, đầu nhỏ dò xét qua. Cảnh tượng phía trước khiến hai mắt cô lập tức bùng nổ ra ánh sáng lấp lánh.
Có rất nhiều món ăn dân dã nha.
Bên trái một rừng cây rau tể, bên phải một rừng bồ công anh, phía trên một rừng dương xỉ, phía dưới lại có một rừng hoa mã lan, rõ ràng chủng loại không giống, nhưng thần kỳ là lại mọc cùng nhau. Mễ Điềm Điềm nhìn đến mỗi mắt không kịp nhìn, nụ cười trên mặt càng lúc càng lớn, nhưng cô cũng không có vọt thẳng đi vào hái, mà là xoay người, hướng về phương hướng vừa rồi mình đến hô lo.
"Mọi ~ người ~ nhanh ~ đến ~ đây ~ em phát hiện thật nhiều thật nhiều rau."
Cách đó không xa, mấy người Mễ Thanh Thanh và Mễ Thiên Hạo chính đang bởi vì không tìm được Mễ Điềm Điềm mà không biết nên làm thế nào mới tốt đây, liền nghe tiếng kêu gào vui vẻ của Mễ Điềm Điềm từ bên trong một chỗ bí mật cách bọn họ rất xa truyền đến.
"Điềm Điềm sao có thể chạy đi xa như vậy chứ?" Mễ Thiên Hạo có chút không vui vẻ, em gái tìm tới rau dại đi nữa thì cũng không khiến cậu kích động. Cậu vậy mà không coi chừng em gái, làm anh trai thực sự là quá thất trách.
"Nhanh, chúng ta nhanh chóng đi qua đó." Mễ Thanh Thanh vừa nghe Mễ Điềm Điềm tìm được rau dại, vội vã lôi kéo Mễ Ninh Ninh một đường chạy tới.
Cô ấy không biết "Thật nhiều thật nhiều rau dại" đến cùng có bao nhiêu, nhưng biết nếu như chậm một bước, không kịp hái thì liền bị những người khác trong thôn phát hiện, thu hoạch của bọn họ sẽ nhỏ đi.
Vốn là rau dại hoang dã ở làng bên cạnh liền không bao nhiêu, ngày hôm nay là bọn họ số may đi sớm, mới có thể độc hưởng một phần thành quả này.
Bốn người rất nhanh đã theo âm thanh tìm đến, sau khi tới gần, liền thấy Mễ Điềm Điềm liên tục hướng về phía bọn họ phất tay, còn đẩy bụi cỏ ra, ra hiệu mấy người đi vào trong xem.
Mễ Thanh Thanh đi đầu vào vừa nhìn, phát hiện mảnh đất trống phía trước quả nhiên mọc lên rất nhiều rau dại. Cô ấy tỉ mỉ nghĩ lại, liền rõ ràng tại sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.