Thập Niên 70: Phúc Khí Tràn Đầy
Chương 44: Hôn Nhẹ 1
Miêu Miên Nhi
31/03/2022
"Vợ thằng hai, con nói xem, đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Chờ mọi người luống cuống tay chân làm yên lòng Mễ Thiên Ân, bà cụ Mễ dẫn câu chuyện hướng về phía Tiêu Tuệ.
Vừa rồi bà đều nghe rõ ràng, Thiên Ân vốn muốn cùng đi theo ra ngoài hái rau dại, kết quả bị mẹ ruột mạnh mẽ mang đi. Thật không biết mẹ ruột đây là đang làm gì.
Lúc này Tiêu Tuệ như đứng đống lửa, như ngồi đống than, thời điểm con trai bắt đầu khóc thì bà ta đã có dự cảm bất tường, còn chưa kịp ngăn cản con trai thì con mình đã nói toàn bộ lời nói trong lòng ra, còn nói bà ta thật đáng ghét. . .
Tiêu Tuệ cảm thấy có chút oan ức, rõ ràng bà ta là vì tốt cho con trai, không hy vọng cậu đi mạo hiểm, tại sao cậu không hiểu được nỗi khổ tâm của bà ta chứ?
Trong lòng có tức giận, Tiêu Tuệ cũng không ngay lập tức trả lời bà cụ Mễ.
Mễ Thiên Ân bị cha mình là Mễ Húc Kiệt ôm vào trên đùi, khóe mắt còn mang theo nước mắt, đang cẩn thận co rúm lại mà nhìn Tiêu Tuệ, cảm giác mình thật giống như đã nói sai, vừa cảm giác mình nói cũng không có chỗ nào không đúng.
Thấy Tiêu Tuệ không nói lời nào, trái lại giận tái mặt, cậu muốn khóc.
"Thằng hai, trước tiên con mang Thiên Ân đi về nghỉ ngơi đi, cơm cũng ăn được gần đủ rồi." Bà cụ Mễ nói.
Đầu tiên Mễ Húc Kiệt có chút không muốn, liếc mắt nhìn chút món ăn còn lại trên bàn ăn, sau đó vừa nhìn vợ mình một chút, dùng ánh mắt ra hiệu bà ta đừng lo lắng, đợi lát nữa thì ông ta sẽ vào giúp nói chuyện, cuối cùng mới ôm Mễ Thiên Ân lùi ra.
"Mẹ, nếu không, trước tiên chúng ta cũng mang theo bọn nhỏ đi ra ngoài?" Thái Kiều Chi cẩn thận hỏi, cũng không biết có phải là bị bà cụ Mễ đột nhiên làm khó dễ doạ sợ hay không, hai chị em Mễ Thanh Thanh và Mễ Ninh Ninh vậy mà không theo cha bọn họ cùng đi ra ngoài.
Mễ Điềm Điềm cũng bị mẹ ôm vào trong ngực, có chút không làm rõ ràng được tình hình, chỉ biết là anh trai nhỏ đột nhiên khóc, sau đó bà nội liền hỏi bác hai gái xảy ra chuyện gì, kết quả bác hai gái không nói lời nào, bà nội liền để bác hai mang anh trai nhỏ đi ra ngoài.
Việc này, rất nghiêm trọng sao?
Thật giống không phải mà? Nhưng tại sao các người lớn đều một là bộ dạng vô cùng sốt sắng như vậy?
"Không cần, cũng không phải chuyện lớn gì." Một giây sau, bà cụ Mễ liền phủ quyết đề nghị của Thái Kiều Chi, "Để Thiên Ân đi ra ngoài, là để cho nó nín khóc, chút chuyện như thế cũng có thể khóc, tính tình thực sự là quá yếu ớt."
Nói, vừa liếc nhìn Tiêu Tuệ một chút, phảng phất đang chỉ trích bà ta không dạy dỗ đứa trẻ.
Tiêu Tuệ đều muốn chảy xuống mồ hôi lạnh, bà ta không phải chỉ là mang con trai theo bên người một ngày thôi sao, tại sao xem ý của mọi người đều đang trách bà ta chứ?
Nếu như vào lúc này có người nghe được tiếng nói trong lòng Tiêu Tuệ, nhất định sẽ không nhịn được nhổ nước bọt, từ đâu tới "Mọi người", bọn họ cũng rất mông lung có được hay không, rõ ràng đang đắc ý ăn cơm, đang ăn đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, đến thời điểm tiêu hóa không tốt thì làm sao bây giờ?
Những người khác nghe bà cụ Mễ nói như vậy, cũng chỉ có thể tạm thời kiềm chế lại, tĩnh tâm quan sát tình thế biến hóa.
"Nói một chút đi, tại sao ngày hôm nay cố ý muốn mang Thiên Ân đi làm việc?" Bà cụ Mễ nhìn Tiêu Tuệ, lại hỏi một lần.
Tiêu Tuệ lúng túng nửa ngày, rốt cục vẫn mở miệng: "Thiên Ân tính tình hiếu động, yêu thích chạy ngược xuôi, nhất thời không coi chừng sẽ chạy trốn tìm không được, con lo lắng nếu nó đi cùng, Thanh Thanh bọn họ còn muốn phải tâm chăm sóc nó, mới không cho nó đi."
Theo Tiêu Tệ nói, giọng điệu của bà ta từ vừa mới bắt đầu là không xác định, đã biến thành càng ngày càng khẳng định, bà ta chính là nghĩ như vậy, ai cũng không thể nói bà ta sai.
"Ồ?" Vẻ mặt bà cụ Mễ không có nửa phần gợn sóng, càng thêm lạnh lùng, "Theo tôi thấy, cô không phải lo lắng Thiên Ân gây thêm phiền phức cho Thanh Thanh, mà là lo lắng để nó ở nhà, có người sẽ không dụng tâm chăm sóc nó đúng không?"
Tiêu Tuệ đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt có còn chưa che giấu khiếp sợ: "Mẹ, tại sao mẹ có thể nghĩ như thế, con là người như thế sao? Con chỉ là lo lắng Thiên Ân quấy rối cho nên mới mang nó đi mà thôi, làm sao lại như mẹ nói, ở trong mắt mẹ con là người thế nào?"
Một bên, cánh tay Thái Kiều Chi đang ôm Mễ Điềm Điềm nắm thật chặt, có chút mất mát, thì ra, thật sự bị bà đoán trúng, chị dâu thật sự có ý nghĩ như thế.
Bà cụ Mễ chỉ trả lời cho Tiêu Tuệ hai chữ: "Ha ha."
Tiêu Tuệ không nói lời nào, thái độ mẹ chồng nói rõ là không tin bà ta nói, hơn nữa bà ta cũng có chút chột dạ, đơn giản liền không nói tiếp, càng nói càng sai.
Vừa rồi bà đều nghe rõ ràng, Thiên Ân vốn muốn cùng đi theo ra ngoài hái rau dại, kết quả bị mẹ ruột mạnh mẽ mang đi. Thật không biết mẹ ruột đây là đang làm gì.
Lúc này Tiêu Tuệ như đứng đống lửa, như ngồi đống than, thời điểm con trai bắt đầu khóc thì bà ta đã có dự cảm bất tường, còn chưa kịp ngăn cản con trai thì con mình đã nói toàn bộ lời nói trong lòng ra, còn nói bà ta thật đáng ghét. . .
Tiêu Tuệ cảm thấy có chút oan ức, rõ ràng bà ta là vì tốt cho con trai, không hy vọng cậu đi mạo hiểm, tại sao cậu không hiểu được nỗi khổ tâm của bà ta chứ?
Trong lòng có tức giận, Tiêu Tuệ cũng không ngay lập tức trả lời bà cụ Mễ.
Mễ Thiên Ân bị cha mình là Mễ Húc Kiệt ôm vào trên đùi, khóe mắt còn mang theo nước mắt, đang cẩn thận co rúm lại mà nhìn Tiêu Tuệ, cảm giác mình thật giống như đã nói sai, vừa cảm giác mình nói cũng không có chỗ nào không đúng.
Thấy Tiêu Tuệ không nói lời nào, trái lại giận tái mặt, cậu muốn khóc.
"Thằng hai, trước tiên con mang Thiên Ân đi về nghỉ ngơi đi, cơm cũng ăn được gần đủ rồi." Bà cụ Mễ nói.
Đầu tiên Mễ Húc Kiệt có chút không muốn, liếc mắt nhìn chút món ăn còn lại trên bàn ăn, sau đó vừa nhìn vợ mình một chút, dùng ánh mắt ra hiệu bà ta đừng lo lắng, đợi lát nữa thì ông ta sẽ vào giúp nói chuyện, cuối cùng mới ôm Mễ Thiên Ân lùi ra.
"Mẹ, nếu không, trước tiên chúng ta cũng mang theo bọn nhỏ đi ra ngoài?" Thái Kiều Chi cẩn thận hỏi, cũng không biết có phải là bị bà cụ Mễ đột nhiên làm khó dễ doạ sợ hay không, hai chị em Mễ Thanh Thanh và Mễ Ninh Ninh vậy mà không theo cha bọn họ cùng đi ra ngoài.
Mễ Điềm Điềm cũng bị mẹ ôm vào trong ngực, có chút không làm rõ ràng được tình hình, chỉ biết là anh trai nhỏ đột nhiên khóc, sau đó bà nội liền hỏi bác hai gái xảy ra chuyện gì, kết quả bác hai gái không nói lời nào, bà nội liền để bác hai mang anh trai nhỏ đi ra ngoài.
Việc này, rất nghiêm trọng sao?
Thật giống không phải mà? Nhưng tại sao các người lớn đều một là bộ dạng vô cùng sốt sắng như vậy?
"Không cần, cũng không phải chuyện lớn gì." Một giây sau, bà cụ Mễ liền phủ quyết đề nghị của Thái Kiều Chi, "Để Thiên Ân đi ra ngoài, là để cho nó nín khóc, chút chuyện như thế cũng có thể khóc, tính tình thực sự là quá yếu ớt."
Nói, vừa liếc nhìn Tiêu Tuệ một chút, phảng phất đang chỉ trích bà ta không dạy dỗ đứa trẻ.
Tiêu Tuệ đều muốn chảy xuống mồ hôi lạnh, bà ta không phải chỉ là mang con trai theo bên người một ngày thôi sao, tại sao xem ý của mọi người đều đang trách bà ta chứ?
Nếu như vào lúc này có người nghe được tiếng nói trong lòng Tiêu Tuệ, nhất định sẽ không nhịn được nhổ nước bọt, từ đâu tới "Mọi người", bọn họ cũng rất mông lung có được hay không, rõ ràng đang đắc ý ăn cơm, đang ăn đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, đến thời điểm tiêu hóa không tốt thì làm sao bây giờ?
Những người khác nghe bà cụ Mễ nói như vậy, cũng chỉ có thể tạm thời kiềm chế lại, tĩnh tâm quan sát tình thế biến hóa.
"Nói một chút đi, tại sao ngày hôm nay cố ý muốn mang Thiên Ân đi làm việc?" Bà cụ Mễ nhìn Tiêu Tuệ, lại hỏi một lần.
Tiêu Tuệ lúng túng nửa ngày, rốt cục vẫn mở miệng: "Thiên Ân tính tình hiếu động, yêu thích chạy ngược xuôi, nhất thời không coi chừng sẽ chạy trốn tìm không được, con lo lắng nếu nó đi cùng, Thanh Thanh bọn họ còn muốn phải tâm chăm sóc nó, mới không cho nó đi."
Theo Tiêu Tệ nói, giọng điệu của bà ta từ vừa mới bắt đầu là không xác định, đã biến thành càng ngày càng khẳng định, bà ta chính là nghĩ như vậy, ai cũng không thể nói bà ta sai.
"Ồ?" Vẻ mặt bà cụ Mễ không có nửa phần gợn sóng, càng thêm lạnh lùng, "Theo tôi thấy, cô không phải lo lắng Thiên Ân gây thêm phiền phức cho Thanh Thanh, mà là lo lắng để nó ở nhà, có người sẽ không dụng tâm chăm sóc nó đúng không?"
Tiêu Tuệ đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt có còn chưa che giấu khiếp sợ: "Mẹ, tại sao mẹ có thể nghĩ như thế, con là người như thế sao? Con chỉ là lo lắng Thiên Ân quấy rối cho nên mới mang nó đi mà thôi, làm sao lại như mẹ nói, ở trong mắt mẹ con là người thế nào?"
Một bên, cánh tay Thái Kiều Chi đang ôm Mễ Điềm Điềm nắm thật chặt, có chút mất mát, thì ra, thật sự bị bà đoán trúng, chị dâu thật sự có ý nghĩ như thế.
Bà cụ Mễ chỉ trả lời cho Tiêu Tuệ hai chữ: "Ha ha."
Tiêu Tuệ không nói lời nào, thái độ mẹ chồng nói rõ là không tin bà ta nói, hơn nữa bà ta cũng có chút chột dạ, đơn giản liền không nói tiếp, càng nói càng sai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.