Thập Niên 70: Phúc Khí Tràn Đầy
Chương 27: Nỗ Lực Một Chút Là Sẽ Có 1
Miêu Miên Nhi
28/03/2022
Triệu Hồng Diệp muốn tiền đến điên rồi, nhưng đương nhiên không thể từ trong phòng Vân Nga kiếm được tiền, nhưng chuyện này cũng không hề gây trở ngại bà ta quay về Vân Nga chửi ầm lên kéo dài không ngừng gần mười phút.
Bà ta mắng người dùng từ không hề lặp lại, không biết còn tưởng rằng Vân Nga là kẻ thù của bà ta, mà không phải là con dâu.
Mấy người lớn nhà họ Mễ ra hiệu bọn trẻ che lỗ tai của mình lại, không cần nghe, nghe xong rồi thì hổng mất tâm tình ăn cơm.
Sau mười mấy phút, động tĩnh bên nhà họ Tiền mới chậm rãi nhỏ lại.
"Bà già Triệu Hồng Diệp này, một ngày cũng không yên tĩnh, sớm biết như vậy thì ngày hôm qua liền nên thật sự xé nát miệng bà ta." Bà cụ Mễ hướng về phương hướng nhà họ Tiền lườm nguýt một cái.
Bà nhớ tới những gì Triệu Hồng Diệp nói ngày hôm qua liền tức giận, càng làm cho bà chú ý chính là, ngày hôm qua Triệu Hồng Diệp nói xong thì cháu gái liền xảy ra vấn đề, sẽ không phải chính là miệng xui xẻo của Triệu Đại nguyền rủa chứ?
Ông Mễ cũng ở một bên phụ hoạ: "Tiền Hữu Kim là lão già keo kiệt, bị bà vợ này ngồi ở trên đầu, thật vô dụng."
Những người khác nghe xong hai ông bà nói, tập mãi thành quen, tất cả cũng không có hé răng.
Mễ Điềm Điềm dùng hai cái tay che lỗ tai, trong miệng nhai cái bánh bột ngô, quai hàm liên tục lên xuống, nhanh chóng tiêu diệt thức ăn trong miệng. Tình cờ, Thái Kiều Chi ngồi ở một bên khác sẽ cho cô một miếng rau, hoặc là cho một miếng canh, không làm lỡ việc ăn cơm chút nào.
Rất nhanh, cô liền ăn no, hài lòng vỗ vỗ bụng nhỏ của chính mình, từ chối bị tiếp tục ăn.
"Mẹ, con muốn đi thăm Nhị Nha." Cô có chút bận tâm tiểu đồng bọn của mình.
Hai người năm nay đều bốn tuổi, còn đều là nữ sinh, tuy rằng hai nhà quan hệ không tốt, nhưng Mễ Điềm Điềm và Tiền Nhị Nha vẫn là có thể nói chuyện cùng nhau, nếu không thì ngày hôm qua Mễ Điềm Điềm đi ra ngoài xem trò vui, Tiền Nhị Nha cũng sẽ không chạy đến.
Kết quả hai người đều bị náo nhiệt liên lụy, một bị đập trúng đầu, một té trầy đầu gối.
Sau khi hai người gặp nạn thì lại khác nhau một trời một vực. Mễ Điềm Điềm được người cả nhà quan tâm bảo vệ, Tiền Nhị Nha phải chịu Triệu Hồng Diệp mắng. Cũng không biết hiện tại cô ta thế nào rồi?
Mễ Điềm Điềm dự định, nếu như Tiền Nhị Nha đã không sao rồi, cô liền mời cô ta cùng đi hái rau dại và bắt cá. Nếu như Nhị Nha có thể mang thức ăn về nhà, bà nội cô ta nên thì sẽ không mắng nữa.
Nhớ tới bà mẹ chồng hung dữ ở sát vách kia, Mễ Điềm Điềm sợ sệt rụt cổ một cái.
Nghe xong con gái nói, Thái Kiều Chi có chút chần chờ. Bà lão sát vách kia nghe thấy còn đang nổi nóng, lỡ như cô con gái cơ đi qua không cẩn thận chọc bà ta, không hiểu ra sao chịu một trận mắng? Nhưng nếu như bà không đồng ý cho con gái đi qua, Tiểu Điềm Điềm có lẽ sẽ cảm thấy thất vọng đúng không?
Suy nghĩ một chút, Thái Kiều Chi nói: "Vậy thì mọi người đều đi làm việc, mẹ đi cùng con qua xem một chút?"
Nhà họ Mễ là ba con dâu thay phiên làm cơm, ngày hôm nay đến phiên bà, có thể không cần đi làm việc.
"Nhưng sau đó chúng ta còn muốn đi ra ngoài." Mễ Điềm Điềm nói, "Anh trai các chị gái nói muốn dẫn Điềm Điềm đi bắt cá."
Thái Kiều Chi vừa nghe, phản ứng cũng giống như Mễ Húc Quang, thế nhưng biết nơi mà Mễ Điềm Điềm bọn họ đi cũng không nguy hiểm thì hơi hơi yên tâm. Bà sờ sờ đỉnh đầu con gái, nói: "Không có chuyện gì, chúng ta qua xem một chút rất nhanh, chờ thăm Nhị Nha xong thì con đi cũng sẽ kịp."
Mễ Điềm Điềm: "Vậy được, vậy lát nữa mẹ cùng con đi tìm Nhị Nha đi."
Lại một lát sau, từ chính giữa thôn truyền đến một trận âm thanh chiêng đồng, tiếng nói của đại đội trưởng Mễ theo âm thanh truyền đến: "Mọi người dân xin chú ý, chuẩn bị làm việc, đã đến giờ. . . mọi người dân. . ."
Trên bàn cơm ăn uống dùng tốc độ mắt trần có thể thấy được mà trở nên nhanh hơn, rất nhanh, mọi người liền ăn xong điểm tâm, cùng nhau rời đi.
Trước khi đi, bà cụ Mễ gọi Thái Kiều Chi qua một bên, nói với nàng: "Mẹ chôn hai quả trứng gà rừng bên trong lòng bếp, chút nữa con lấy ra cho Thiên Hạo Thiên Trạch chia nhau ăn, trứng là do tụi nó tìm đến, đây là phần thưởng."
Thái Kiều Chi nghe xong có chút bất ngờ, bà không nghĩ tới ngày hôm qua mẹ chồng cho Điềm Điềm một quả xong thì vẫn còn, ngày hôm nay lại cho con trai của mình, đây cũng thật sự che giấu quá tốt. Trừng gà rừng là thứ tốt có dinh dưỡng, thực sự khiến người không thể từ chối, Thái Kiều Chi không chần chờ bao nhiêu, liền cười tủm tỉm đáp lại.
Bà ta mắng người dùng từ không hề lặp lại, không biết còn tưởng rằng Vân Nga là kẻ thù của bà ta, mà không phải là con dâu.
Mấy người lớn nhà họ Mễ ra hiệu bọn trẻ che lỗ tai của mình lại, không cần nghe, nghe xong rồi thì hổng mất tâm tình ăn cơm.
Sau mười mấy phút, động tĩnh bên nhà họ Tiền mới chậm rãi nhỏ lại.
"Bà già Triệu Hồng Diệp này, một ngày cũng không yên tĩnh, sớm biết như vậy thì ngày hôm qua liền nên thật sự xé nát miệng bà ta." Bà cụ Mễ hướng về phương hướng nhà họ Tiền lườm nguýt một cái.
Bà nhớ tới những gì Triệu Hồng Diệp nói ngày hôm qua liền tức giận, càng làm cho bà chú ý chính là, ngày hôm qua Triệu Hồng Diệp nói xong thì cháu gái liền xảy ra vấn đề, sẽ không phải chính là miệng xui xẻo của Triệu Đại nguyền rủa chứ?
Ông Mễ cũng ở một bên phụ hoạ: "Tiền Hữu Kim là lão già keo kiệt, bị bà vợ này ngồi ở trên đầu, thật vô dụng."
Những người khác nghe xong hai ông bà nói, tập mãi thành quen, tất cả cũng không có hé răng.
Mễ Điềm Điềm dùng hai cái tay che lỗ tai, trong miệng nhai cái bánh bột ngô, quai hàm liên tục lên xuống, nhanh chóng tiêu diệt thức ăn trong miệng. Tình cờ, Thái Kiều Chi ngồi ở một bên khác sẽ cho cô một miếng rau, hoặc là cho một miếng canh, không làm lỡ việc ăn cơm chút nào.
Rất nhanh, cô liền ăn no, hài lòng vỗ vỗ bụng nhỏ của chính mình, từ chối bị tiếp tục ăn.
"Mẹ, con muốn đi thăm Nhị Nha." Cô có chút bận tâm tiểu đồng bọn của mình.
Hai người năm nay đều bốn tuổi, còn đều là nữ sinh, tuy rằng hai nhà quan hệ không tốt, nhưng Mễ Điềm Điềm và Tiền Nhị Nha vẫn là có thể nói chuyện cùng nhau, nếu không thì ngày hôm qua Mễ Điềm Điềm đi ra ngoài xem trò vui, Tiền Nhị Nha cũng sẽ không chạy đến.
Kết quả hai người đều bị náo nhiệt liên lụy, một bị đập trúng đầu, một té trầy đầu gối.
Sau khi hai người gặp nạn thì lại khác nhau một trời một vực. Mễ Điềm Điềm được người cả nhà quan tâm bảo vệ, Tiền Nhị Nha phải chịu Triệu Hồng Diệp mắng. Cũng không biết hiện tại cô ta thế nào rồi?
Mễ Điềm Điềm dự định, nếu như Tiền Nhị Nha đã không sao rồi, cô liền mời cô ta cùng đi hái rau dại và bắt cá. Nếu như Nhị Nha có thể mang thức ăn về nhà, bà nội cô ta nên thì sẽ không mắng nữa.
Nhớ tới bà mẹ chồng hung dữ ở sát vách kia, Mễ Điềm Điềm sợ sệt rụt cổ một cái.
Nghe xong con gái nói, Thái Kiều Chi có chút chần chờ. Bà lão sát vách kia nghe thấy còn đang nổi nóng, lỡ như cô con gái cơ đi qua không cẩn thận chọc bà ta, không hiểu ra sao chịu một trận mắng? Nhưng nếu như bà không đồng ý cho con gái đi qua, Tiểu Điềm Điềm có lẽ sẽ cảm thấy thất vọng đúng không?
Suy nghĩ một chút, Thái Kiều Chi nói: "Vậy thì mọi người đều đi làm việc, mẹ đi cùng con qua xem một chút?"
Nhà họ Mễ là ba con dâu thay phiên làm cơm, ngày hôm nay đến phiên bà, có thể không cần đi làm việc.
"Nhưng sau đó chúng ta còn muốn đi ra ngoài." Mễ Điềm Điềm nói, "Anh trai các chị gái nói muốn dẫn Điềm Điềm đi bắt cá."
Thái Kiều Chi vừa nghe, phản ứng cũng giống như Mễ Húc Quang, thế nhưng biết nơi mà Mễ Điềm Điềm bọn họ đi cũng không nguy hiểm thì hơi hơi yên tâm. Bà sờ sờ đỉnh đầu con gái, nói: "Không có chuyện gì, chúng ta qua xem một chút rất nhanh, chờ thăm Nhị Nha xong thì con đi cũng sẽ kịp."
Mễ Điềm Điềm: "Vậy được, vậy lát nữa mẹ cùng con đi tìm Nhị Nha đi."
Lại một lát sau, từ chính giữa thôn truyền đến một trận âm thanh chiêng đồng, tiếng nói của đại đội trưởng Mễ theo âm thanh truyền đến: "Mọi người dân xin chú ý, chuẩn bị làm việc, đã đến giờ. . . mọi người dân. . ."
Trên bàn cơm ăn uống dùng tốc độ mắt trần có thể thấy được mà trở nên nhanh hơn, rất nhanh, mọi người liền ăn xong điểm tâm, cùng nhau rời đi.
Trước khi đi, bà cụ Mễ gọi Thái Kiều Chi qua một bên, nói với nàng: "Mẹ chôn hai quả trứng gà rừng bên trong lòng bếp, chút nữa con lấy ra cho Thiên Hạo Thiên Trạch chia nhau ăn, trứng là do tụi nó tìm đến, đây là phần thưởng."
Thái Kiều Chi nghe xong có chút bất ngờ, bà không nghĩ tới ngày hôm qua mẹ chồng cho Điềm Điềm một quả xong thì vẫn còn, ngày hôm nay lại cho con trai của mình, đây cũng thật sự che giấu quá tốt. Trừng gà rừng là thứ tốt có dinh dưỡng, thực sự khiến người không thể từ chối, Thái Kiều Chi không chần chờ bao nhiêu, liền cười tủm tỉm đáp lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.