Thập Niên 70: Quả Phụ Nuôi Con
Chương 3: Xuyên Qua 3
Lang Nha
12/05/2022
Trương Kháng Kháng nghe thấy Tưởng Xuân Mai hét ầm lên như thế, cô lập tức tỉnh táo hơn.
Người phụ nữ trợn to mắt, thoáng nhìn về phía Tưởng Xuân Mai.
Nếu nói không biết người phụ nữ này thì là nói dối, nhưng Trương Kháng Kháng biết, không phải mình quen cô ấy, người biết người phụ nữ này là chính là chủ nhân của cơ thể này.
Trương Kháng Kháng nhanh chóng nhìn qua căn nhà dột nát lọt gió năng lọt vào này một lượt, hơi hé miệng nói với Tưởng Xuân Mai: “Chị ơi, chị ơi.”
Giọng của cô rất nhỏ, nhưng dường như lại có lực gì đấy khiến người ta không cưỡng lại được, túm lấy Tưởng Xuân Mai đang ngã trên mặt đất đứng dậy.
Tưởng Xuân Mai run rẩy bò đến gần mép giường, ngẩng đầu thấy Trương Kháng Kháng thật sự đã tỉnh lại, liên tục niệm thật nhiều lần câu a di đà phật. lúc này mới dám đứng dậy bên mép giường.
Vừa ngước lên đã thấy khuôn mặt của Trương Kháng Kháng chình ình trước mặt.
Trước kia Trương Kháng Kháng vốn là giáo viên mầm non, lúc dẫn đám trẻ con qua đường thì bị có một chiếc xe tải lớn phi về phía mình. Trương Kháng Kháng theo bản năng đẩy học sinh cuối cùng của mình ra, thế nên mới bị xe đâm vọt đi.
Vừa tỉnh lại đã nằm trên chiếc giường này, người đang ngồi kia chính là hàng xóm của cô , Tưởng Xuân Mai.
Trương Kháng Kháng không rảnh bận tâm đến những chuyện khác. Cô biết việc quan trọng nhất bây giờ chính là phải sinh đứa bé tỏng bụng này ra đã. Trương Kháng Kháng cũng không biết nguyên chủ đau bao lâu rồi, bấy giờ chỉ có thể cảm nhận được bé con trong bụng đang giãy giụa, dùng chút sức lực cuối cùng của sinh mệnh để cử động.
Ngón tay cô rũ xuống, muốn chạm vào tay Tưởng Xuân Mai. Tay vừa buông xuống đã thấy người phụ nữ vốn đang đứng bên mép giường đột nhiên thu tay lại, ánh mắt nhìn Trương Kháng Kháng như đang nhìn quái vật, không muốn tiếp xúc với cô.
“Cô, cô, cô sống lại rồi?” Tưởng Xuân Mai lẩm bẩm nói.
“Chị ơi, đưa tôi đi bệnh viện, đi bệnh viện.” Trương Kháng Kháng chỉ cảm thấy cả người mềm như bãi nước, chẳng có chút sức lực nào. Lúc này cô dùng hết toàn lực mới có thể nói ra được mấy chữ. Môi người phụ nữ khô khốc, trắng đến mức chẳng thấy chút máu, sau khi nói xong liền ho suyễn không ngừng.
Tưởng Xuân Mai thấy mặt Trương Kháng Kháng đã đỡ trắng hơn một chút, không còn thấy quá sợ hãi nữa. Nghe thấy cô muốn đi bệnh viện, không khỏi nhíu mày, nói: “Đi bệnh viện? có ai sinh con mà đến bệnh viện đâu, mọi người đều sinh trong nhà thôi.”
Tưởng Xuân Mai nói xong, hai mắt nhìn về phía mấy đứa trẻ đứng trước cửa. Tam Phúc và Tứ Phúc đứng bên cạnh cửa, không dám bước vào. Tứ Phúc mở to hai mắt nhìn trên giường, cả người muốn hướng về phía trước, nhưng lại bị chị gái ôm chặt lấy không cho đi vào.
Tưởng Xuân Mai liếc bọn nhỏ một cái, chậm rãi nói: “Sinh con mà đến bệnh viện cái gì, cô tưởng mình là Tam tiểu thư gì đấy hả. Nhìn căn nhà này của cô đi, cô có tiền đến bệnh viện không? Hơn nữa sinh con cũng không đau thế đâu, ai mà chẳng trải qua thời khắc này, tôi chưa thấy ai hét ầm lên như cô cả.”
Tưởng Xuân Mai nói xong liền giơ tay, nói với Tam Phúc đứng trước cửa: “Tam Phúc, đi rót cho mẹ mày chén nước đi.”
Tam Phúc đứng trước cửa, nghe thấy Tưởng Xuân Mai gọi tên mình cũng chẳng hi hỉ.
Tưởng Xuân Mai tức giận đến mức khẽ cắn môi, chỉ về phía con bé này: “Mày lười quá thể, nếu nó chết, chúng mày chẳng có mẹ nữa đâu. Còn không mau đi rót nước đi?”
Tam Phúc bị người phụ nữ này mắng một trận, hầm hừ hất đầu kéo Tứ Phúc đi về phái trong viện.
Người phụ nữ trợn to mắt, thoáng nhìn về phía Tưởng Xuân Mai.
Nếu nói không biết người phụ nữ này thì là nói dối, nhưng Trương Kháng Kháng biết, không phải mình quen cô ấy, người biết người phụ nữ này là chính là chủ nhân của cơ thể này.
Trương Kháng Kháng nhanh chóng nhìn qua căn nhà dột nát lọt gió năng lọt vào này một lượt, hơi hé miệng nói với Tưởng Xuân Mai: “Chị ơi, chị ơi.”
Giọng của cô rất nhỏ, nhưng dường như lại có lực gì đấy khiến người ta không cưỡng lại được, túm lấy Tưởng Xuân Mai đang ngã trên mặt đất đứng dậy.
Tưởng Xuân Mai run rẩy bò đến gần mép giường, ngẩng đầu thấy Trương Kháng Kháng thật sự đã tỉnh lại, liên tục niệm thật nhiều lần câu a di đà phật. lúc này mới dám đứng dậy bên mép giường.
Vừa ngước lên đã thấy khuôn mặt của Trương Kháng Kháng chình ình trước mặt.
Trước kia Trương Kháng Kháng vốn là giáo viên mầm non, lúc dẫn đám trẻ con qua đường thì bị có một chiếc xe tải lớn phi về phía mình. Trương Kháng Kháng theo bản năng đẩy học sinh cuối cùng của mình ra, thế nên mới bị xe đâm vọt đi.
Vừa tỉnh lại đã nằm trên chiếc giường này, người đang ngồi kia chính là hàng xóm của cô , Tưởng Xuân Mai.
Trương Kháng Kháng không rảnh bận tâm đến những chuyện khác. Cô biết việc quan trọng nhất bây giờ chính là phải sinh đứa bé tỏng bụng này ra đã. Trương Kháng Kháng cũng không biết nguyên chủ đau bao lâu rồi, bấy giờ chỉ có thể cảm nhận được bé con trong bụng đang giãy giụa, dùng chút sức lực cuối cùng của sinh mệnh để cử động.
Ngón tay cô rũ xuống, muốn chạm vào tay Tưởng Xuân Mai. Tay vừa buông xuống đã thấy người phụ nữ vốn đang đứng bên mép giường đột nhiên thu tay lại, ánh mắt nhìn Trương Kháng Kháng như đang nhìn quái vật, không muốn tiếp xúc với cô.
“Cô, cô, cô sống lại rồi?” Tưởng Xuân Mai lẩm bẩm nói.
“Chị ơi, đưa tôi đi bệnh viện, đi bệnh viện.” Trương Kháng Kháng chỉ cảm thấy cả người mềm như bãi nước, chẳng có chút sức lực nào. Lúc này cô dùng hết toàn lực mới có thể nói ra được mấy chữ. Môi người phụ nữ khô khốc, trắng đến mức chẳng thấy chút máu, sau khi nói xong liền ho suyễn không ngừng.
Tưởng Xuân Mai thấy mặt Trương Kháng Kháng đã đỡ trắng hơn một chút, không còn thấy quá sợ hãi nữa. Nghe thấy cô muốn đi bệnh viện, không khỏi nhíu mày, nói: “Đi bệnh viện? có ai sinh con mà đến bệnh viện đâu, mọi người đều sinh trong nhà thôi.”
Tưởng Xuân Mai nói xong, hai mắt nhìn về phía mấy đứa trẻ đứng trước cửa. Tam Phúc và Tứ Phúc đứng bên cạnh cửa, không dám bước vào. Tứ Phúc mở to hai mắt nhìn trên giường, cả người muốn hướng về phía trước, nhưng lại bị chị gái ôm chặt lấy không cho đi vào.
Tưởng Xuân Mai liếc bọn nhỏ một cái, chậm rãi nói: “Sinh con mà đến bệnh viện cái gì, cô tưởng mình là Tam tiểu thư gì đấy hả. Nhìn căn nhà này của cô đi, cô có tiền đến bệnh viện không? Hơn nữa sinh con cũng không đau thế đâu, ai mà chẳng trải qua thời khắc này, tôi chưa thấy ai hét ầm lên như cô cả.”
Tưởng Xuân Mai nói xong liền giơ tay, nói với Tam Phúc đứng trước cửa: “Tam Phúc, đi rót cho mẹ mày chén nước đi.”
Tam Phúc đứng trước cửa, nghe thấy Tưởng Xuân Mai gọi tên mình cũng chẳng hi hỉ.
Tưởng Xuân Mai tức giận đến mức khẽ cắn môi, chỉ về phía con bé này: “Mày lười quá thể, nếu nó chết, chúng mày chẳng có mẹ nữa đâu. Còn không mau đi rót nước đi?”
Tam Phúc bị người phụ nữ này mắng một trận, hầm hừ hất đầu kéo Tứ Phúc đi về phái trong viện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.