Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng
Chương 137: Con nhà người ta
Quýnh Quýnh Hữu Bì
23/08/2024
Sau khi đưa lễ, Lâm Ngọc Trúc bên này tứ bình bát ổn, gợn sóng bất kinh, trong lòng không có trở ngại.
Vương Tiểu Mai thì có chút lo lắng.
Vợ trưởng thôn sau khi biết Lâm Ngọc Trúc yêu cầu cái gì, trong lòng bình ổn đến không thể ổn hơn, 60 đồng tiền này là không cần trả lại.
Tâm tình tốt chiên một nồi quả khô, sau khi làm xong, liền sắp xếp cho cháu trai nhà mình, đưa sang cho Lâm trí thức một chút.
Còn dặn dò nói mấy câu, mới để cho cháu trai đi làm chân chạy.
Con dâu nhà trưởng thôn Lý Tú Tú khó hiểu nhìn thoáng qua mẹ chồng mình, lần này đưa hẳn nửa bát quả khô chiên, trúng tà sao?
Mẹ chồng nhà mình đã khi nào hào phóng như vậy.
Chờ con trai ra cửa, Lý Tú Tú liền nói: "Mẹ, hôm qua Kế Quân cùng Kế Đông cũng bảo muốn ăn quả khô chiên, mẹ xem hay là cũng đưa qua một chút?"
Vợ trưởng thôn ngoại hình có chút nghiêm túc, nghe xong con dâu nói, mặt lập tức sầm xuống, nhìn qua giống như một người mẹ chồng điêu ngoa.
"Chỉ chần có một chút như vậy, cho hai cháu trai kia của ngươi ăn, vậy con trai ngươi ăn gì? Chưa từng thấy ai nhẫn tâm như ngươi, không quan tâm con trai mình, còn đi để ý người ngoài." Vợ trưởng thôn tức giận quở mắng.
Từ xưa mẹ chồng nàng dâu nhiều mâu thuẫn, nhà trưởng thôn cũng không ngoại lệ.
Trưởng thôn có một trai một gái, con trai cưới vợ là Lý Tú Tú con gái nhà Lý Đại Dũng cùng thôn.
Ban đầu còn cảm thấy hiểu rõ tận gốc rễ khá tốt, nhưng thời gian dài, tật xấu liền lộ ra.
Con dâu này không biết suy nghĩ, có gì ăn ngon liền muốn mang về nhà mẹ đẻ.
Hiện tại mọi nhà có ai dư dả chứ.
Vợ trưởng thôn đối với con dâu này càng thêm chướng mắt, có cơ hội là muốn cằn nhằn hai câu.
Lý Tú Tú bẽ mặt, trên mặt không dám thể hiện một chút bất mãn nào, trong lòng lại tức không chịu được, nếu thật sự suy nghĩ cho cháu trai, sao còn đưa đi nhiều quả khô chiên như vậy, lại còn là đưa cho thanh niên trí thức quăng tám sào cũng không tới.
Tức giận thì tức giận, đầu óc Lý Tú Tú vẫn còn, cảm thấy trong này nhất định là có mờ ám.
Hòa hoãn tâm tình, lại treo lên gương mặt tươi cười nói: "Mẹ, sao tự dưng lại tặng đồ cho nhóm Lâm trí thức thế."
"Hừ, hai nha đầu đó biết làm người, biết cha ngươi đối với các nàng không tồi, năm mới đặc biệt đến tặng chút lễ, lễ này có thể nhận không sao, không cần trả lại một chút.
Vẫn là người thành phố biết đối nhân xử thế, không giống vài người, quan tâm ngần ấy năm, ngay cả hạt dưa cũng không được ăn.
Ngươi có phải cảm thấy ta khờ hay không, không để lại đồ ăn ngon cho con trai ngươi, toàn cho người ngoài?"
Lý Tú Tú......
Nói mấy câu với mẹ chồng nàng, thật là lao lực.
Hơi không cẩn thận là bị tổn thương.
Có đôi khi còn nghẹn người.
Mẹ chồng nàng dâu bên này lục đục, bên kia Tiểu Hồng Bân ra cửa, đối với cái bát ra sức hít hà, a, thơm quá ~
Cậu nhóc đi một đường ngửi một đường, tới trước cửa phòng Lâm Ngọc Trúc, thật sự là không nhịn được, lén lấy một miếng nhỏ bỏ vào trong miệng.
Lúc gõ cửa, trong miệng còn đang nhai.
Lâm Ngọc Trúc mở cửa, liền nhìn thấy cháu trai nhà trưởng thôn hình như vội vã nuốt gì đó.
Lâm Ngọc Trúc vẻ mặt tươi cười đón người vào nhà.
Tiểu Hồng Bân vào phòng, sau khi trong miệng không còn đồ vật, mới giòn giã nói: "Lâm tỷ tỷ, bà nội ta bảo ta đưa tới, bảo ngươi cùng Vương trí thức cùng nhau ăn, nói là trong nhà làm không ít, các ngươi yên tâm ăn."
Lâm Ngọc Trúc xoa đầu Tiểu Hồng Bân, khen hai câu.
Trong lòng nghĩ, ý tứ này của vợ trưởng thôn, hẳn chính là ý tứ đồng ý giúp đỡ.
Tiếp nhận cái bát trong tay cậu nhóc, đổ vào bát nhà mình.
Thấy tầm mắt cậu nhóc vẫn luôn không rời khỏi bát quả khô chiên, cười cười lại cho cậu một nắm.
Tiểu Hồng Bân có chút do dự, nói: "Bà nội nói đồ vật đã tặng người khác, không thể đòi lại để ăn."
Lâm Ngọc Trúc nghe xong cười, nhẹ nhàng nói: "Nhưng đây là ta tự nguyện cho ngươi nha, có phải là ngươi đòi đâu?"
Tiểu Hồng Bân có chút mê mang, ngốc ngốc hỏi: "Còn có thể như vậy sao?"
Lâm Ngọc Trúc gật gật đầu, lại cho cậu nhóc một nắm đường phèn, cười nói: "Ngươi trở về không nói cho bà nội ngươi là được nha."
Tiểu Hồng Bân bĩu môi, mờ mịt gật gật đầu, tuy nhiên hai giây sau đã vô cùng vui vẻ.
Cứ làm theo Lâm tỷ tỷ nói, nhóc về nhà không nói, bà nội sao có thể biết được.
Lâm Ngọc Trúc cười cười, bảo Tiểu Hồng Bân về nói mấy lời cảm tạ, lúc này mới thả người đi.
Đem quả khô chiên được tặng chia cho Vương Tiểu Mai một nửa.
Vương Tiểu Mai nhìn quả khô chiên, lòng dạ luôn lơ lửng rốt cuộc hạ xuống.
Về sau ngẫm lại, vẫn là Trúc Tử có khả năng, nếu không có Lâm Ngọc Trúc nàng ấy chưa chắc đã có thể tặng lễ.
Vì thế vung tay lên, hào sảng nói: "Ngày mai ta mời ngươi đi ăn tiệm cơm quốc doanh."
Lâm Ngọc Trúc nghiêng đầu, trong mắt ý cười doanh doanh, trêu chọc: "Vậy miệng phải lớn bao nhiêu, mới có thể ăn tiệm cơm quốc doanh nha, Tiểu Mai tỷ quả thực không phải người bình thường."
Vương Tiểu Mai...
"Ha ha."
Lâm Ngọc Trúc cùng Vương Tiểu Mai bên này vừa nói vừa cười.
Mà nhà trưởng thôn, Lý Tú Tú lúc này lôi kéo con trai mình trốn vào buồng trong, nhỏ giọng dò hỏi.
Hỏi đơn giản chính là bà nội ngươi bảo ngươi nói với Lâm trí thức cái gì?
Còn có Lâm trí thức có bảo ngươi về nói lại cái gì không.
Tiểu Hồng Bân ngậm đường, thuật lại từng lời.
Lý Tú Tú nghe xong không quá vừa lòng, lại tiếp tục truy vấn: "Chỉ nói mấy lời này? Ngươi cẩn thận nghĩ lại, còn nói lời gì khác hay không?"
Tiểu Hồng Bân có chút không kiên nhẫn, mỗi lần bà nội sai nhóc làm chuyện gì, mẹ nó liền phải lén hỏi cái này cái kia, nói rồi còn không tin.
"Chỉ có như vậy."
Lý Tú Tú kí đầu con trai, không quá vui vẻ nói: "Ngươi đây là cái vẻ mặt gì, sao lại ngốc như vậy, con nhà người ta lớn bằng ngươi, chuyện gì cũng có thể nói rành mạch, ngươi nhìn ngươi xem, chẳng lần nào nói được rành mạch, đồ ngốc, bà nội ngươi lấy đồ trong nhà đưa ra ngoài, ngươi không khóc không nháo, còn vui vẻ giúp đỡ đi đưa đồ, đồ giữ lại nhà mình ăn toàn đồ không ngon nha.
Lại nói, ngươi âm thầm đưa đến nhà ông ngoại ngươi cũng được nha, bà nội ngươi chỉ có một đứa cháu trai là ngươi, còn nỡ đánh ngươi sao, thật là ngốc."
Tiểu Hồng Bân dẩu miệng, nhóc biết mà, từ đầu tới đuôi đều rõ ràng, mẹ nhóc lại không tin, mẹ nhóc chính là không thích nhóc, thích bọn trẻ nhà cậu, mỗi ngày lấy hắn ra so sánh.
Nhất thời không phục hô lên: "Con đọc rành mạch, mẹ lại không tin, cũng chỉ biết nói con ngốc, mẹ là mẹ con hay là mẹ của Lý Kế Đông với Lý Kế Quân? Hừ, con mới không đưa đi nhà bà ngoại đâu, con đưa cho Lâm tỷ tỷ, Lâm tỷ tỷ còn biết cho con đường với quả khô chiên, đi nhà bà ngoại, cái gì cũng không có." Nói nói liền bắt đầu thấy tủi thân.
Cuối cùng không nhịn được trề môi, oa một tiếng gào lên, xoay người đi tìm bà nội an ủi, vừa chạy vừa khóc gọi, "Bà nội ~"
Lý Tú Tú lập tức liền có chút hối hận, muốn giữ người lại, nhưng lại bị Tiểu Hồng Bân tránh thoát chạy ra ngoài.
"Aiz, con trai..." Lý Tú Tú trơ mắt nhìn con trai nhà mình đi tìm bà nội an ủi.
Mặt tối sầm, đẻ con trai có cái gì tốt, đều là nợ.
Vợ trưởng thôn trên trán nổi gân xanh, ôm cháu trai gọi tâm can bảo bối, trong lòng mắng con dâu ngập đầu, gia môn bất hạnh, cưới một người ngu ngốc như vậy về.
Tiểu Hồng Bân cảm thấy mẹ nhóc không yêu nhóc, tủi thân kể lại cho bà nội.
Rất tốt, vợ trưởng thôn đối với con dâu nhà mình càng thêm chướng mắt.
Từ trong miệng Tiểu Hồng Bân biết được Lâm Ngọc Trúc lại cho nhóc một nắm đường phèn cùng quả khô chiên, niết niết cái mũi của nhóc: "Đừng khóc nữa, đã là nam tử hán, thì không được rơi nước mắt, ngươi đúng là con mèo tham ăn, người ta cho ngươi chút đồ ăn ngon, ngay cả bà ngoại ngươi cũng không nhận.
Từ nay về sau, không được nói xấu bà ngoại và cậu nữa, trong lòng chúng ta biết chuyện ra sao là được rồi, nói ra miệng chỉ khiến người ta nói cháu không hiểu chuyện, biết không?"
Tiểu Hồng Bân tủi thân thả vào miệng một viên đường phèn, lúc này mới gật đầu, "Vâng."
Vợ trưởng thôn nhìn cháu trai phồng má, dở khóc dở cười, quả nhiên vẫn là trẻ con.
Tiểu Lâm trí thức đối với trẻ con cũng thật nhiệt tình, thôn bọn họ nên tìm người như vậy làm giáo viên.
Lâm Ngọc Trúc cũng không biết, tùy ý cho đường phèn, thế mà lại thu được một đợt thiện cảm.
Vương Tiểu Mai thì có chút lo lắng.
Vợ trưởng thôn sau khi biết Lâm Ngọc Trúc yêu cầu cái gì, trong lòng bình ổn đến không thể ổn hơn, 60 đồng tiền này là không cần trả lại.
Tâm tình tốt chiên một nồi quả khô, sau khi làm xong, liền sắp xếp cho cháu trai nhà mình, đưa sang cho Lâm trí thức một chút.
Còn dặn dò nói mấy câu, mới để cho cháu trai đi làm chân chạy.
Con dâu nhà trưởng thôn Lý Tú Tú khó hiểu nhìn thoáng qua mẹ chồng mình, lần này đưa hẳn nửa bát quả khô chiên, trúng tà sao?
Mẹ chồng nhà mình đã khi nào hào phóng như vậy.
Chờ con trai ra cửa, Lý Tú Tú liền nói: "Mẹ, hôm qua Kế Quân cùng Kế Đông cũng bảo muốn ăn quả khô chiên, mẹ xem hay là cũng đưa qua một chút?"
Vợ trưởng thôn ngoại hình có chút nghiêm túc, nghe xong con dâu nói, mặt lập tức sầm xuống, nhìn qua giống như một người mẹ chồng điêu ngoa.
"Chỉ chần có một chút như vậy, cho hai cháu trai kia của ngươi ăn, vậy con trai ngươi ăn gì? Chưa từng thấy ai nhẫn tâm như ngươi, không quan tâm con trai mình, còn đi để ý người ngoài." Vợ trưởng thôn tức giận quở mắng.
Từ xưa mẹ chồng nàng dâu nhiều mâu thuẫn, nhà trưởng thôn cũng không ngoại lệ.
Trưởng thôn có một trai một gái, con trai cưới vợ là Lý Tú Tú con gái nhà Lý Đại Dũng cùng thôn.
Ban đầu còn cảm thấy hiểu rõ tận gốc rễ khá tốt, nhưng thời gian dài, tật xấu liền lộ ra.
Con dâu này không biết suy nghĩ, có gì ăn ngon liền muốn mang về nhà mẹ đẻ.
Hiện tại mọi nhà có ai dư dả chứ.
Vợ trưởng thôn đối với con dâu này càng thêm chướng mắt, có cơ hội là muốn cằn nhằn hai câu.
Lý Tú Tú bẽ mặt, trên mặt không dám thể hiện một chút bất mãn nào, trong lòng lại tức không chịu được, nếu thật sự suy nghĩ cho cháu trai, sao còn đưa đi nhiều quả khô chiên như vậy, lại còn là đưa cho thanh niên trí thức quăng tám sào cũng không tới.
Tức giận thì tức giận, đầu óc Lý Tú Tú vẫn còn, cảm thấy trong này nhất định là có mờ ám.
Hòa hoãn tâm tình, lại treo lên gương mặt tươi cười nói: "Mẹ, sao tự dưng lại tặng đồ cho nhóm Lâm trí thức thế."
"Hừ, hai nha đầu đó biết làm người, biết cha ngươi đối với các nàng không tồi, năm mới đặc biệt đến tặng chút lễ, lễ này có thể nhận không sao, không cần trả lại một chút.
Vẫn là người thành phố biết đối nhân xử thế, không giống vài người, quan tâm ngần ấy năm, ngay cả hạt dưa cũng không được ăn.
Ngươi có phải cảm thấy ta khờ hay không, không để lại đồ ăn ngon cho con trai ngươi, toàn cho người ngoài?"
Lý Tú Tú......
Nói mấy câu với mẹ chồng nàng, thật là lao lực.
Hơi không cẩn thận là bị tổn thương.
Có đôi khi còn nghẹn người.
Mẹ chồng nàng dâu bên này lục đục, bên kia Tiểu Hồng Bân ra cửa, đối với cái bát ra sức hít hà, a, thơm quá ~
Cậu nhóc đi một đường ngửi một đường, tới trước cửa phòng Lâm Ngọc Trúc, thật sự là không nhịn được, lén lấy một miếng nhỏ bỏ vào trong miệng.
Lúc gõ cửa, trong miệng còn đang nhai.
Lâm Ngọc Trúc mở cửa, liền nhìn thấy cháu trai nhà trưởng thôn hình như vội vã nuốt gì đó.
Lâm Ngọc Trúc vẻ mặt tươi cười đón người vào nhà.
Tiểu Hồng Bân vào phòng, sau khi trong miệng không còn đồ vật, mới giòn giã nói: "Lâm tỷ tỷ, bà nội ta bảo ta đưa tới, bảo ngươi cùng Vương trí thức cùng nhau ăn, nói là trong nhà làm không ít, các ngươi yên tâm ăn."
Lâm Ngọc Trúc xoa đầu Tiểu Hồng Bân, khen hai câu.
Trong lòng nghĩ, ý tứ này của vợ trưởng thôn, hẳn chính là ý tứ đồng ý giúp đỡ.
Tiếp nhận cái bát trong tay cậu nhóc, đổ vào bát nhà mình.
Thấy tầm mắt cậu nhóc vẫn luôn không rời khỏi bát quả khô chiên, cười cười lại cho cậu một nắm.
Tiểu Hồng Bân có chút do dự, nói: "Bà nội nói đồ vật đã tặng người khác, không thể đòi lại để ăn."
Lâm Ngọc Trúc nghe xong cười, nhẹ nhàng nói: "Nhưng đây là ta tự nguyện cho ngươi nha, có phải là ngươi đòi đâu?"
Tiểu Hồng Bân có chút mê mang, ngốc ngốc hỏi: "Còn có thể như vậy sao?"
Lâm Ngọc Trúc gật gật đầu, lại cho cậu nhóc một nắm đường phèn, cười nói: "Ngươi trở về không nói cho bà nội ngươi là được nha."
Tiểu Hồng Bân bĩu môi, mờ mịt gật gật đầu, tuy nhiên hai giây sau đã vô cùng vui vẻ.
Cứ làm theo Lâm tỷ tỷ nói, nhóc về nhà không nói, bà nội sao có thể biết được.
Lâm Ngọc Trúc cười cười, bảo Tiểu Hồng Bân về nói mấy lời cảm tạ, lúc này mới thả người đi.
Đem quả khô chiên được tặng chia cho Vương Tiểu Mai một nửa.
Vương Tiểu Mai nhìn quả khô chiên, lòng dạ luôn lơ lửng rốt cuộc hạ xuống.
Về sau ngẫm lại, vẫn là Trúc Tử có khả năng, nếu không có Lâm Ngọc Trúc nàng ấy chưa chắc đã có thể tặng lễ.
Vì thế vung tay lên, hào sảng nói: "Ngày mai ta mời ngươi đi ăn tiệm cơm quốc doanh."
Lâm Ngọc Trúc nghiêng đầu, trong mắt ý cười doanh doanh, trêu chọc: "Vậy miệng phải lớn bao nhiêu, mới có thể ăn tiệm cơm quốc doanh nha, Tiểu Mai tỷ quả thực không phải người bình thường."
Vương Tiểu Mai...
"Ha ha."
Lâm Ngọc Trúc cùng Vương Tiểu Mai bên này vừa nói vừa cười.
Mà nhà trưởng thôn, Lý Tú Tú lúc này lôi kéo con trai mình trốn vào buồng trong, nhỏ giọng dò hỏi.
Hỏi đơn giản chính là bà nội ngươi bảo ngươi nói với Lâm trí thức cái gì?
Còn có Lâm trí thức có bảo ngươi về nói lại cái gì không.
Tiểu Hồng Bân ngậm đường, thuật lại từng lời.
Lý Tú Tú nghe xong không quá vừa lòng, lại tiếp tục truy vấn: "Chỉ nói mấy lời này? Ngươi cẩn thận nghĩ lại, còn nói lời gì khác hay không?"
Tiểu Hồng Bân có chút không kiên nhẫn, mỗi lần bà nội sai nhóc làm chuyện gì, mẹ nó liền phải lén hỏi cái này cái kia, nói rồi còn không tin.
"Chỉ có như vậy."
Lý Tú Tú kí đầu con trai, không quá vui vẻ nói: "Ngươi đây là cái vẻ mặt gì, sao lại ngốc như vậy, con nhà người ta lớn bằng ngươi, chuyện gì cũng có thể nói rành mạch, ngươi nhìn ngươi xem, chẳng lần nào nói được rành mạch, đồ ngốc, bà nội ngươi lấy đồ trong nhà đưa ra ngoài, ngươi không khóc không nháo, còn vui vẻ giúp đỡ đi đưa đồ, đồ giữ lại nhà mình ăn toàn đồ không ngon nha.
Lại nói, ngươi âm thầm đưa đến nhà ông ngoại ngươi cũng được nha, bà nội ngươi chỉ có một đứa cháu trai là ngươi, còn nỡ đánh ngươi sao, thật là ngốc."
Tiểu Hồng Bân dẩu miệng, nhóc biết mà, từ đầu tới đuôi đều rõ ràng, mẹ nhóc lại không tin, mẹ nhóc chính là không thích nhóc, thích bọn trẻ nhà cậu, mỗi ngày lấy hắn ra so sánh.
Nhất thời không phục hô lên: "Con đọc rành mạch, mẹ lại không tin, cũng chỉ biết nói con ngốc, mẹ là mẹ con hay là mẹ của Lý Kế Đông với Lý Kế Quân? Hừ, con mới không đưa đi nhà bà ngoại đâu, con đưa cho Lâm tỷ tỷ, Lâm tỷ tỷ còn biết cho con đường với quả khô chiên, đi nhà bà ngoại, cái gì cũng không có." Nói nói liền bắt đầu thấy tủi thân.
Cuối cùng không nhịn được trề môi, oa một tiếng gào lên, xoay người đi tìm bà nội an ủi, vừa chạy vừa khóc gọi, "Bà nội ~"
Lý Tú Tú lập tức liền có chút hối hận, muốn giữ người lại, nhưng lại bị Tiểu Hồng Bân tránh thoát chạy ra ngoài.
"Aiz, con trai..." Lý Tú Tú trơ mắt nhìn con trai nhà mình đi tìm bà nội an ủi.
Mặt tối sầm, đẻ con trai có cái gì tốt, đều là nợ.
Vợ trưởng thôn trên trán nổi gân xanh, ôm cháu trai gọi tâm can bảo bối, trong lòng mắng con dâu ngập đầu, gia môn bất hạnh, cưới một người ngu ngốc như vậy về.
Tiểu Hồng Bân cảm thấy mẹ nhóc không yêu nhóc, tủi thân kể lại cho bà nội.
Rất tốt, vợ trưởng thôn đối với con dâu nhà mình càng thêm chướng mắt.
Từ trong miệng Tiểu Hồng Bân biết được Lâm Ngọc Trúc lại cho nhóc một nắm đường phèn cùng quả khô chiên, niết niết cái mũi của nhóc: "Đừng khóc nữa, đã là nam tử hán, thì không được rơi nước mắt, ngươi đúng là con mèo tham ăn, người ta cho ngươi chút đồ ăn ngon, ngay cả bà ngoại ngươi cũng không nhận.
Từ nay về sau, không được nói xấu bà ngoại và cậu nữa, trong lòng chúng ta biết chuyện ra sao là được rồi, nói ra miệng chỉ khiến người ta nói cháu không hiểu chuyện, biết không?"
Tiểu Hồng Bân tủi thân thả vào miệng một viên đường phèn, lúc này mới gật đầu, "Vâng."
Vợ trưởng thôn nhìn cháu trai phồng má, dở khóc dở cười, quả nhiên vẫn là trẻ con.
Tiểu Lâm trí thức đối với trẻ con cũng thật nhiệt tình, thôn bọn họ nên tìm người như vậy làm giáo viên.
Lâm Ngọc Trúc cũng không biết, tùy ý cho đường phèn, thế mà lại thu được một đợt thiện cảm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.