Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng
Chương 52: Người già thật là tốt
Quýnh Quýnh Hữu Bì
01/08/2023
Lâm Ngọc Trúc mới không đem mấy lời nói tổn thương người này để trong
lòng đâu, chậm rì rì trả lời: "Người già thật là tốt, luôn muốn chiếm
lợi của tiểu bối, chiếm không được, dựa vào da mặt dày cũng có thể lừa
gạt cho qua."
Lý thẩm bị nói mặt già đỏ lên, trong lòng tức giận, nha đầu này là mắng nàng da mặt dày?
Lâm Ngọc Trúc tay cầm liềm, vén tay áo, lạnh như băng nhìn Lý thẩm, ý tứ là, tới đi.....
Lý thẩm nhìn chằm chằm lưỡi liềm sắc bén trong tay Lâm Ngọc Trúc, hoảng sợ.
Lý Tứ thẩm còn không lấy được chỗ tốt từ tay nha đầu này, nàng vẫn là quên đi.
Lúc này tiểu đội trưởng đã thông minh lên, đem tổ hợp Tống Chí Cao và Lâm Ngọc Trúc khoá chặt lại, hắn phát hiện, Lâm Ngọc Trúc và nhóm lão nương trong thôn rất hay xung đột, thành thành thật thật làm việc cũng có thể gây chuyện, vẫn là thanh niên trí thức cùng thanh niên trí thức một tổ là tốt nhất.
Lâm Ngọc Trúc lúc này cũng không bài xích tiểu Tống đồng chí nữa, rốt cuộc đứa nhỏ này có mắt nhìn, tuy rằng làm việc chẳng ra gì, nhưng người ta biết cảm ơn.
Tưởng rằng gặt xong lúa mạch là xong việc rồi sao? Còn phải tuốt lúa, hai ngày này trên người Lâm Ngọc Trúc không có chỗ nào không phải là cám lúa mạch, trên mặt trên tóc đều có, trông giống như một cây lúa.
Nếu không phải nàng có nhà tranh, thì tắm rửa cũng là một vấn đề khó khăn không nhỏ.
Xong lúa mạch sau đó còn có cao lương, hạt kê, xong hạt kê còn có đậu phộng, xong đậu phộng còn có đậu nành, ngô.v.v...
Thôn Thiện Thuỷ ở đây lạnh sớm, mùa xuân tuyết tan muộn, không như miền Nam có nhiều loại cây nông nghiệp có thể gieo trồng nhiều vụ, thôn Thiện Thuỷ chỉ có thể gieo trồng cây nông nghiệp một năm một lần, cho nên thời điểm thu hoạch vụ thu cây nông nghiệp cứ xếp hàng dài chờ thu hoạch.
Chờ thu hoạch vụ thu xong, Lâm Ngọc Trúc thật sự giống như một con chó chết.
Thu hoạch vụ thu xong, trong thôn cho mọi người nghỉ ngơi hai ngày, chờ lương thực phơi tương đối rồi, các nàng lại phải vội vàng đóng túi.
Lại là một đợt bận rộn.
Lâm Ngọc Trúc vốn nghĩ phải ngủ hai ngày hai đêm, không nghĩ tới Vương Tiểu Mai luôn thích xem náo nhiệt lại không tới chỗ nàng, cảm thấy hiếm lạ.
Cố ý đi xem đứa nhỏ này, xem là làm sao, đã nói phải làm tiểu đồng bọn mà!
Lúc gõ cửa, nghe giọng Vương Tiểu Mai nửa chết nửa sống nói: "Vào đi."
Lâm Ngọc Trúc nhướng mày, mở cửa vào nhà, nhóc thối này nằm trên giường đất bộ dáng như bị bệnh nguy kịch, trên trán còn đắp một cái khăn lông.
"Bị bệnh?" Lâm Ngọc Trúc chớp mắt hỏi.
Vương Tiểu Mai tức giận nói: "Ta bị bệnh đã một ngày, ngươi mới đến xem ta."
Lâm Ngọc Trúc chậc chậc chậc liên tiếp lắc đầu, chậm rì rì nói: "Thật không nghĩ tới ngươi mà cũng có thể bị bệnh......"
"Sao ta lại không thể bị bệnh, ta cũng là con người mà, còn là con gái nữa." Nói xong còn khóc nức nở.
Có lẽ là do bị bệnh, nội tâm liền có chút yếu ớt, cho nên Vương Tiểu Mai mới bật khóc đột ngột như vậy.
Nói đến cùng cũng mới tuổi đôi mươi như một đoá hoa, khóc lên vẫn làm người khác mềm lòng.
Lâm Ngọc Trúc kê ghế ngồi ở bên cạnh giường đất, cầm lấy khăn lông, đã khô rồi, sờ trán nàng một chút, nóng bỏng.
"Phát sốt rồi? Uống thuốc chưa?"
Vương Tiểu Mai lắc đầu, đêm qua nàng bắt đầu phát sốt, trong lúc mơ màng đắp cái khăn lông lên trán, ban ngày liền không có sức lực đứng dậy.
Lâm Ngọc Trúc......
Vậy tương đương với đã sốt nửa ngày, đây cũng không phải là chuyện đùa, Lâm Ngọc Trúc bảo nàng ấy ở trong phòng chờ, để nàng nghĩ biện pháp.
Trong thôn có xe bò, nhưng là muốn giữ lại để mấy ngày nữa vận chuyển lương thực đến công xã thì dùng, trưởng thôn lúc này không muốn cho mượn xe bò, sợ có cái gì vạn nhất.
Lâm Ngọc Trúc hít sâu một hơi, không biết nói cái gì cho phải, không còn cách nào đành bảo lão già này cho nàng hai lá thư giới thiệu, nàng muốn đưa Vương Tiểu Mai đi trấn trên khám bệnh.
Trưởng thôn nhíu mày, nghĩ nghĩ giúp nàng mượn cái xe đạp, sau đó viết hai lá thư giới thiệu.
Lúc này liền nhìn thấy chỗ hỏng của việc trong thôn không có phòng y tế, mắc bệnh không nặng không nhẹ hoàn toàn dựa vào tự lực...
Xe đạp 28 thanh (1) làm Lâm Ngọc Trúc xấu hổ một trận, nghĩ có lỡ làm Vương Tiểu Mai ngã chết cũng chỉ có thể trách số không tốt.
Vương Tiểu Mai bệnh tới như núi đổ, vóc dáng không cao cứ trầm xuống, một mình Lâm Ngọc Trúc cõng cô ấy ra khỏi phòng liền phát sầu làm thế nào để đem người dựng lên ngồi trên xe đạp, mấu chốt là nàng còn phải cưỡi lên xe, lúc này thân cao mét sáu thật sự là có chút không đủ dùng.....
Khí thế dào dạt đem tiểu Tống đồng chí gọi tới. Với sự hỗ trợ của tiểu Tống đồng chí, Lâm Ngọc Trúc xiêu xiêu vẹo vẹo chở Vương Tiểu Mai đi được mấy mét mới ổn định.
Tiểu Tống đồng chí sờ sờ mồ hôi trán, nghĩ kỹ thuật đạp xe của Lâm tỷ không quá thạo nha, Vương Tiểu Mai đừng chưa khám được bệnh đã ngã xuống đất nha.
Vương Tiểu Mai lúc trước cố giữ một hơi, chỉ chờ Lâm Ngọc Trúc đi tới, người vừa tới, hơi cũng không còn, người liền thật sự hôn mê, lúc này dựa vào trên người Lâm Ngọc Trúc ngủ ngon lành, hoàn toàn không biết chính mình có thể bị quăng ngã bất cứ lúc nào.
Nếu không phải có túi vải buộc hai người lại, nàng thực sự có khả năng bị quăng ngã rồi.
Lâm Ngọc Trúc muốn khóc, nếu biết Vương Tiểu Mai không được việc như vậy, nói cái gì nàng cũng không tìm cô ấy làm tiểu đồng bọn, chờ cô ấy hết bệnh mối quan hệ này liền tan vỡ!
Xe đạp dù thế nào cũng vẫn nhanh hơn xe bò, Lâm Ngọc Trúc thở hổn hển đem người đưa đến bệnh viện trấn trên cũng mới tốn nửa giờ, chờ bác sĩ kiểm tra xong nói là may mà đưa tới sớm, bằng không có thể sẽ thành viêm phổi.
Lâm Ngọc Trúc nhận mệnh đi nộp tiền, chạy đôn chạy đáo, chờ Vương Tiểu Mai nằm ở trên giường bệnh truyền dịch mới nhẹ nhàng thở ra.
Đã tới trấn trên, Lâm Ngọc Trúc có chút tâm ngứa, nghĩ có nên đi bán chút đồ hay không, nhưng nhìn Vương Tiểu Mai thứ này hôn mê sống dở chết dở, vẫn là thôi đi, dù sao vẫn là con gái, người trấn trên lại không biết tính tình nàng thế nào, vạn nhất có kẻ thấy sắc nổi lòng tham, thấy không ai trông coi, lại tiến đến sờ hai cái.
Ai, nàng cũng thật là quá tốt bụng mà.
Lần này thế nào cũng phải đòi ít kẹo trở về.
Tình hình cơ bản đã ổn định, Vương Tiểu Mai truyền một lọ đã hạ sốt, sau khi tỉnh lại nước mắt lưng tròng nhìn Lâm Ngọc Trúc, rất là cảm kích.
Lâm Ngọc Trúc trợn trắng mắt: "Lần này ngươi tiêu của ta không ít tiền, nhớ trả lại."
Tiểu hộ sĩ đến rút kim che miệng cười, vui vẻ nói: "Tuy rằng đã hạ sốt, nhưng vẫn có thể tái phát, bác sĩ có kê cho các ngươi chút thuốc hạ sốt, lát nữa các ngươi đi nộp tiền để nhận thuốc." Nói xong còn cố ý nói thêm với Vương Tiểu Mai: "Tình cảm của các ngươi thật tốt, bạn của ngươi vì ngươi chạy lên chạy xuống, rất vất vả đấy."
Lâm Ngọc Trúc ho khan một tiếng, nàng cảm thấy không đúng lắm, nàng xuyên vào truyện ngôn tình, chứ không phải truyện bách hợp.....
Vương Tiểu Mai nước mắt lại chảy ra, thâm tình nhìn Lâm Ngọc Trúc.
Lâm Ngọc Trúc......
"Ta đi nộp tiền, ngươi ở đây nghỉ một lát đi." Nói xong sờ sờ một thân nổi da gà.
Chờ nộp tiền nhận thuốc xong, Lâm Ngọc Trúc quay lại đi tìm bác sĩ, bảo bác sĩ viết cho giấy chứng nhận, mua xương sườn và một khúc xương đầu lớn.
Bác sĩ biết ý đồ của nàng, cười nói: "Chỉ có bác sĩ khoa chỉnh hình mới có thể viết giấy chứng nhận."
Ý là, người bệnh bị sốt không viết được.
Canh xương hầm với xương sườn là đừng nghĩ.
Lâm Ngọc Trúc mất mát liên tục lắc đầu, thời buổi này sao mua đoạn xương sườn còn phải gãy xương mới được, hay là, đem Vương Tiểu Mai đánh gãy xương? Dù sao đang ở bệnh viện, vừa tiện.
Vương Tiểu Mai đang ở trong phòng bệnh hắt xì một cái, sao tự dưng cảm thấy lành lạnh.
=.=.=.=.=.=
(1) Xe đạp 28 thanh: là xe đạp có bánh xe đường kính 28 inch rất phổ biến ở nước ngoài vào thời điểm đó, bánh xe lớn như vậy có thể giúp quá trình đạp xe ổn định và nhanh chóng. Để tạo sự an toàn và vững chắc cho xe, khung xe được thiết kế dạng tam giác nên giữa mặt trước và yên xe có một thanh đà thép.
Giống xe cắng của mình ngày xưa.
Lý thẩm bị nói mặt già đỏ lên, trong lòng tức giận, nha đầu này là mắng nàng da mặt dày?
Lâm Ngọc Trúc tay cầm liềm, vén tay áo, lạnh như băng nhìn Lý thẩm, ý tứ là, tới đi.....
Lý thẩm nhìn chằm chằm lưỡi liềm sắc bén trong tay Lâm Ngọc Trúc, hoảng sợ.
Lý Tứ thẩm còn không lấy được chỗ tốt từ tay nha đầu này, nàng vẫn là quên đi.
Lúc này tiểu đội trưởng đã thông minh lên, đem tổ hợp Tống Chí Cao và Lâm Ngọc Trúc khoá chặt lại, hắn phát hiện, Lâm Ngọc Trúc và nhóm lão nương trong thôn rất hay xung đột, thành thành thật thật làm việc cũng có thể gây chuyện, vẫn là thanh niên trí thức cùng thanh niên trí thức một tổ là tốt nhất.
Lâm Ngọc Trúc lúc này cũng không bài xích tiểu Tống đồng chí nữa, rốt cuộc đứa nhỏ này có mắt nhìn, tuy rằng làm việc chẳng ra gì, nhưng người ta biết cảm ơn.
Tưởng rằng gặt xong lúa mạch là xong việc rồi sao? Còn phải tuốt lúa, hai ngày này trên người Lâm Ngọc Trúc không có chỗ nào không phải là cám lúa mạch, trên mặt trên tóc đều có, trông giống như một cây lúa.
Nếu không phải nàng có nhà tranh, thì tắm rửa cũng là một vấn đề khó khăn không nhỏ.
Xong lúa mạch sau đó còn có cao lương, hạt kê, xong hạt kê còn có đậu phộng, xong đậu phộng còn có đậu nành, ngô.v.v...
Thôn Thiện Thuỷ ở đây lạnh sớm, mùa xuân tuyết tan muộn, không như miền Nam có nhiều loại cây nông nghiệp có thể gieo trồng nhiều vụ, thôn Thiện Thuỷ chỉ có thể gieo trồng cây nông nghiệp một năm một lần, cho nên thời điểm thu hoạch vụ thu cây nông nghiệp cứ xếp hàng dài chờ thu hoạch.
Chờ thu hoạch vụ thu xong, Lâm Ngọc Trúc thật sự giống như một con chó chết.
Thu hoạch vụ thu xong, trong thôn cho mọi người nghỉ ngơi hai ngày, chờ lương thực phơi tương đối rồi, các nàng lại phải vội vàng đóng túi.
Lại là một đợt bận rộn.
Lâm Ngọc Trúc vốn nghĩ phải ngủ hai ngày hai đêm, không nghĩ tới Vương Tiểu Mai luôn thích xem náo nhiệt lại không tới chỗ nàng, cảm thấy hiếm lạ.
Cố ý đi xem đứa nhỏ này, xem là làm sao, đã nói phải làm tiểu đồng bọn mà!
Lúc gõ cửa, nghe giọng Vương Tiểu Mai nửa chết nửa sống nói: "Vào đi."
Lâm Ngọc Trúc nhướng mày, mở cửa vào nhà, nhóc thối này nằm trên giường đất bộ dáng như bị bệnh nguy kịch, trên trán còn đắp một cái khăn lông.
"Bị bệnh?" Lâm Ngọc Trúc chớp mắt hỏi.
Vương Tiểu Mai tức giận nói: "Ta bị bệnh đã một ngày, ngươi mới đến xem ta."
Lâm Ngọc Trúc chậc chậc chậc liên tiếp lắc đầu, chậm rì rì nói: "Thật không nghĩ tới ngươi mà cũng có thể bị bệnh......"
"Sao ta lại không thể bị bệnh, ta cũng là con người mà, còn là con gái nữa." Nói xong còn khóc nức nở.
Có lẽ là do bị bệnh, nội tâm liền có chút yếu ớt, cho nên Vương Tiểu Mai mới bật khóc đột ngột như vậy.
Nói đến cùng cũng mới tuổi đôi mươi như một đoá hoa, khóc lên vẫn làm người khác mềm lòng.
Lâm Ngọc Trúc kê ghế ngồi ở bên cạnh giường đất, cầm lấy khăn lông, đã khô rồi, sờ trán nàng một chút, nóng bỏng.
"Phát sốt rồi? Uống thuốc chưa?"
Vương Tiểu Mai lắc đầu, đêm qua nàng bắt đầu phát sốt, trong lúc mơ màng đắp cái khăn lông lên trán, ban ngày liền không có sức lực đứng dậy.
Lâm Ngọc Trúc......
Vậy tương đương với đã sốt nửa ngày, đây cũng không phải là chuyện đùa, Lâm Ngọc Trúc bảo nàng ấy ở trong phòng chờ, để nàng nghĩ biện pháp.
Trong thôn có xe bò, nhưng là muốn giữ lại để mấy ngày nữa vận chuyển lương thực đến công xã thì dùng, trưởng thôn lúc này không muốn cho mượn xe bò, sợ có cái gì vạn nhất.
Lâm Ngọc Trúc hít sâu một hơi, không biết nói cái gì cho phải, không còn cách nào đành bảo lão già này cho nàng hai lá thư giới thiệu, nàng muốn đưa Vương Tiểu Mai đi trấn trên khám bệnh.
Trưởng thôn nhíu mày, nghĩ nghĩ giúp nàng mượn cái xe đạp, sau đó viết hai lá thư giới thiệu.
Lúc này liền nhìn thấy chỗ hỏng của việc trong thôn không có phòng y tế, mắc bệnh không nặng không nhẹ hoàn toàn dựa vào tự lực...
Xe đạp 28 thanh (1) làm Lâm Ngọc Trúc xấu hổ một trận, nghĩ có lỡ làm Vương Tiểu Mai ngã chết cũng chỉ có thể trách số không tốt.
Vương Tiểu Mai bệnh tới như núi đổ, vóc dáng không cao cứ trầm xuống, một mình Lâm Ngọc Trúc cõng cô ấy ra khỏi phòng liền phát sầu làm thế nào để đem người dựng lên ngồi trên xe đạp, mấu chốt là nàng còn phải cưỡi lên xe, lúc này thân cao mét sáu thật sự là có chút không đủ dùng.....
Khí thế dào dạt đem tiểu Tống đồng chí gọi tới. Với sự hỗ trợ của tiểu Tống đồng chí, Lâm Ngọc Trúc xiêu xiêu vẹo vẹo chở Vương Tiểu Mai đi được mấy mét mới ổn định.
Tiểu Tống đồng chí sờ sờ mồ hôi trán, nghĩ kỹ thuật đạp xe của Lâm tỷ không quá thạo nha, Vương Tiểu Mai đừng chưa khám được bệnh đã ngã xuống đất nha.
Vương Tiểu Mai lúc trước cố giữ một hơi, chỉ chờ Lâm Ngọc Trúc đi tới, người vừa tới, hơi cũng không còn, người liền thật sự hôn mê, lúc này dựa vào trên người Lâm Ngọc Trúc ngủ ngon lành, hoàn toàn không biết chính mình có thể bị quăng ngã bất cứ lúc nào.
Nếu không phải có túi vải buộc hai người lại, nàng thực sự có khả năng bị quăng ngã rồi.
Lâm Ngọc Trúc muốn khóc, nếu biết Vương Tiểu Mai không được việc như vậy, nói cái gì nàng cũng không tìm cô ấy làm tiểu đồng bọn, chờ cô ấy hết bệnh mối quan hệ này liền tan vỡ!
Xe đạp dù thế nào cũng vẫn nhanh hơn xe bò, Lâm Ngọc Trúc thở hổn hển đem người đưa đến bệnh viện trấn trên cũng mới tốn nửa giờ, chờ bác sĩ kiểm tra xong nói là may mà đưa tới sớm, bằng không có thể sẽ thành viêm phổi.
Lâm Ngọc Trúc nhận mệnh đi nộp tiền, chạy đôn chạy đáo, chờ Vương Tiểu Mai nằm ở trên giường bệnh truyền dịch mới nhẹ nhàng thở ra.
Đã tới trấn trên, Lâm Ngọc Trúc có chút tâm ngứa, nghĩ có nên đi bán chút đồ hay không, nhưng nhìn Vương Tiểu Mai thứ này hôn mê sống dở chết dở, vẫn là thôi đi, dù sao vẫn là con gái, người trấn trên lại không biết tính tình nàng thế nào, vạn nhất có kẻ thấy sắc nổi lòng tham, thấy không ai trông coi, lại tiến đến sờ hai cái.
Ai, nàng cũng thật là quá tốt bụng mà.
Lần này thế nào cũng phải đòi ít kẹo trở về.
Tình hình cơ bản đã ổn định, Vương Tiểu Mai truyền một lọ đã hạ sốt, sau khi tỉnh lại nước mắt lưng tròng nhìn Lâm Ngọc Trúc, rất là cảm kích.
Lâm Ngọc Trúc trợn trắng mắt: "Lần này ngươi tiêu của ta không ít tiền, nhớ trả lại."
Tiểu hộ sĩ đến rút kim che miệng cười, vui vẻ nói: "Tuy rằng đã hạ sốt, nhưng vẫn có thể tái phát, bác sĩ có kê cho các ngươi chút thuốc hạ sốt, lát nữa các ngươi đi nộp tiền để nhận thuốc." Nói xong còn cố ý nói thêm với Vương Tiểu Mai: "Tình cảm của các ngươi thật tốt, bạn của ngươi vì ngươi chạy lên chạy xuống, rất vất vả đấy."
Lâm Ngọc Trúc ho khan một tiếng, nàng cảm thấy không đúng lắm, nàng xuyên vào truyện ngôn tình, chứ không phải truyện bách hợp.....
Vương Tiểu Mai nước mắt lại chảy ra, thâm tình nhìn Lâm Ngọc Trúc.
Lâm Ngọc Trúc......
"Ta đi nộp tiền, ngươi ở đây nghỉ một lát đi." Nói xong sờ sờ một thân nổi da gà.
Chờ nộp tiền nhận thuốc xong, Lâm Ngọc Trúc quay lại đi tìm bác sĩ, bảo bác sĩ viết cho giấy chứng nhận, mua xương sườn và một khúc xương đầu lớn.
Bác sĩ biết ý đồ của nàng, cười nói: "Chỉ có bác sĩ khoa chỉnh hình mới có thể viết giấy chứng nhận."
Ý là, người bệnh bị sốt không viết được.
Canh xương hầm với xương sườn là đừng nghĩ.
Lâm Ngọc Trúc mất mát liên tục lắc đầu, thời buổi này sao mua đoạn xương sườn còn phải gãy xương mới được, hay là, đem Vương Tiểu Mai đánh gãy xương? Dù sao đang ở bệnh viện, vừa tiện.
Vương Tiểu Mai đang ở trong phòng bệnh hắt xì một cái, sao tự dưng cảm thấy lành lạnh.
=.=.=.=.=.=
(1) Xe đạp 28 thanh: là xe đạp có bánh xe đường kính 28 inch rất phổ biến ở nước ngoài vào thời điểm đó, bánh xe lớn như vậy có thể giúp quá trình đạp xe ổn định và nhanh chóng. Để tạo sự an toàn và vững chắc cho xe, khung xe được thiết kế dạng tam giác nên giữa mặt trước và yên xe có một thanh đà thép.
Giống xe cắng của mình ngày xưa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.