Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng
Chương 37: Ta kể cho ngươi một chuyện
Quýnh Quýnh Hữu Bì
02/07/2023
Ba vị nam thanh niên trí thức mới tới, tuổi đều không lớn, nhỏ nhất mới
mười lăm tuổi, cao trung còn chưa học xong đã xuống nông thôn, tên là
Tống Chí Cao.
Tuổi lớn nhất cũng mới mười tám, tên là Triệu Ái Đảng.
Người còn lại năm nay mười bảy, tên là Trương Ái Quốc.
Ừm, niên đại này đặt tên đều có đặc sắc của thời đại.
Chỉ thôn Thiện Thủy thôi đã có vài vị ái quốc, ái đảng.
Ba vị nam thanh niên trí thức ngũ quan đoan chính, gương mặt phổ thông, lúc Lâm Ngọc Trúc gặp mặt, cảm thấy đây mới là bình thường, sao có thể nơi nơi đều là soái ca!
Lại đến thêm soái ca, cô nương ở nhà chung của thanh niên trí thức còn không đấu đến ngươi chết ta sống!
Nam thanh niên trí thức mới tới này nhân phẩm như thế nào, chỉ có thể nói còn cần quan sát!
Khéo chính là Trương Ái Quốc và Triệu Ái Đảng chính là người ở huyện thành này, mà Tống Chí Cao lại là ở thị trấn lân cận, có thể nói, ba người này muốn về nhà thì dễ hơn nhiều so với nhóm thanh niên trí thức cũ.
Có thể được phân đến vùng gần nhà, phía trên nhất định là có người, ba người này không thể khinh thường.
Cường long không áp địa đầu xà, Lâm Ngọc Trúc cảm thấy có thể quan hệ tốt với ba người này là tốt nhất, nếu không cũng đừng trở mặt, tất nhiên không can thiệp vào chuyện của nhau cũng khá tốt!
Nhà gần liền có chỗ tốt, bọn họ tự mang theo chút đồ ăn, ăn hai ba ngày không thành vấn đề.
Lương thực chung quy lại vẫn là một nan đề, trước đây trưởng thôn còn nói sẽ cấp, lần này nhìn qua có chút lạnh lùng. Vương Dương trở về nhìn một phòng thanh niên trí thức mới, ai, hắn còn phải đi tìm trưởng thôn trình bày, không thể thật sự để cho thanh niên trí thức cũ chia lương cho thanh niên trí thức mới đi, nếu thật vậy, nhà chung có khi bị nháo sập!
Nhóm thanh niên trí thức mới tới lại làm cho thôn dân sôi trào lên, phần lớn đều là lên án công khai, thu hoạch vụ thu tới nơi rồi có thể kiếm được mấy công điểm? Ban Thanh niên trí thức sao không để bọn họ thu hoạch xong hẵng đến!
Bọn họ trực tiếp nuôi không thanh niên trí thức là được!
Trưởng thôn lần này đã không thể áp xuống được nữa.
Đại đội trưởng sắc mặt xanh mét, oán trách trưởng thôn: "Sao ngươi nhận về hẳn năm người?"
Trưởng thôn sắc mặt cũng lập tức khó coi, cảm thấy đại đội trưởng dùng tâm nhãn với hắn, ra vẻ người tốt trước mặt thôn dân.
"Thôn khác còn có thôn nhận sáu người đấy, nếu ngươi cảm thấy ngươi làm tốt hơn ta thì lần tới ngươi đi nhận đi."
Đại đội trưởng và trưởng thôn bên này tranh chấp, bên kia các tiểu đội trưởng cũng tranh chấp, năm thanh niên trí thức này phân phối như thế nào cũng là vấn đề.
Tiểu đội trưởng của Lâm Ngọc Trúc chỉ thiếu bước lăn lộn la lối khóc lóc om sòm, chết sống không cần nữ thanh niên trí thức, cũng làm khó một lão già như hắn.
Hai tiểu đội trưởng khác không có biện pháp, mỗi người nhận một nam, một nữ thanh niên trí thức, Tống Chí Cao nhỏ tuổi nhất được phân tới tổ của Lâm Ngọc Trúc.
Lão già thối tiểu đội trưởng này thế nhưng muốn đem bóng cao su đá cho Lâm Ngọc Trúc, muốn nàng mang theo Tống Chí Cao.
Lâm Ngọc Trúc lập tức đỏ bừng mặt, tỏ vẻ người ta vẫn là một nữ hài tử, thanh danh rất quan trọng.
Lão đầu suýt chút nữa miệng phun hương thơm (chửi thề), đem bóng cao su đá tới chỗ Vương thẩm.
Vương thẩm:... Nàng có thể nói nàng vẫn là một lão nương sao?
Vương thẩm trợn trắng mắt, cực kỳ ghét bỏ.
Cùng bị các thôn dân ghét bỏ thậm chí có chút chống đối, năm vị thanh niên trí thức mới đứng ở đồng ruộng run bần bật, thái độ thành thật khiêm tốn!
Lúc này chị em Đổng gia không dám nũng nịu chút nào, hai người lúc này mới chân chính ý thức được các nàng đã xuống nông thôn, không còn là tiểu cô nương trốn ở cảng tránh gió phía sau cha mẹ nữa!
Từ hôm nay trở đi các nàng chỉ có thể dựa vào chính mình.
Hai người nghĩ đến thái độ lúc giữa trưa của Lý Hướng Bắc, trong lòng hai chị em Đổng gia vô cớ hoảng loạn lên, các nàng có nên nghe lời người lớn trong nhà đi tới nơi chim không thèm ỉa này không, có một loại cảm xúc gọi là hối hận đột nhiên sinh ra.
Cả buổi chiều, trên đồng ruộng đều là âm thanh ồn ào, tiếng oán than dậy đất, không ai làm việc tử tế. Đại đội trưởng tức đến mức trong lòng mắng lão trưởng thôn hồ đồ, không được việc, thôn bọn họ không nên có vị trí trưởng thôn này.
Nhóm thanh niên trí thức cũ cũng bị ảnh hưởng một trận phong ba không lớn không nhỏ, chờ lúc tan tầm, Vương Tiểu Mai chờ Lâm Ngọc Trúc ở ven đường.
Cái này làm cho Lâm Ngọc Trúc có một loại ảo giác trở lại thời học sinh, mọi người tan học cùng nhau về nhà...
Vương Tiểu Mai nghe những lời châm chọc cả buổi chiều, lúc này một bụng lời muốn nói, nhìn thấy Lâm Ngọc Trúc liền blah blah xả: "Lúc giữa trưa còn không nghĩ nhiều, ngươi bảo lại đến nhiều thanh niên trí thức như vậy, thu hoạch vụ thu xong phân chia lương thực, trưởng thôn có thể bắt chúng ta tiếp tế thanh niên trí thức mới tới hay không?"
Cái này đúng thật có khả năng, chỉ cần nói kho lương thực không đủ, thanh niên trí thức mới liền không mượn được lương, dựa vào hiểu biết của nàng với trưởng thôn lúc giữa trưa, thì lão già kia thật sự có thể làm ra việc như vậy.
Lâm Ngọc Trúc trầm mặc, Vương Tiểu Mai lập tức luống cuống, vội vàng nói: "Không thể là thật đi? Lương thực của chúng ta còn không đủ ăn, lấy đâu ra để chia cho người khác nha, trong thôn cũng không thể để bọn họ chết đói đi!"
Lâm Ngọc Trúc cảm thấy lời này rất có lý, an ủi nàng: "Đừng suy nghĩ nhiều, trời sập còn có cao nhân đỡ mà."
Lâm Ngọc Trúc vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, nàng đối với tình huống thanh niên trí thức xuống nông thôn những năm 70 không hiểu biết nhiều lắm, nhưng nếu đưa người xuống ngay trước thu hoạch vụ thu, công xã hẳn phải phát cho lương thực chứ?
Dù sao chắc chắn sẽ không để mấy thanh niên trí thức này chết đói!
Vương Tiểu Mai cau mày, còn nói thêm: "Trưa nay chúng ta còn không nể mặt trưởng thôn, sẽ không đắc tội hắn chứ? Ngươi bảo thanh niên trí thức cứ một nhóm lại một nhóm tới, một năm công xã liệu có mấy danh ngạch về thành phố, nếu về sau trong thôn có danh ngạch trở về, liệu trưởng thôn có trù dập chúng ta không cho đi?"
Lâm Ngọc Trúc hừ một tiếng, còn phải nói, thời này trong tay trưởng thôn đúng thật là có chút quyền lợi, không nói đến vài năm nữa thi đại học, chính là trận phong ba này qua đi, nhóm thanh niên trí thức không phải một tổ về thành phố hết một lượt, mà là từng nhóm, trước sau cũng phải mất đến một hai năm... Gặp phải người nhỏ nhen thật đúng là có thể bị gây khó dễ ở mặt này.
Lượt thi đại học đầu tiên, Lâm Ngọc Trúc chỉ biết là tháng 10 năm 77 công bố, công bố xong tầm một hai tháng sau bắt đầu thi, mỗi tỉnh thời gian thi không giống nhau, nhiều hơn thì nàng không biết.
Hình như lần thi đầu tiên còn có đoàn thanh tra, trưởng thôn vẫn là có thể tác động vào đó!
Nhưng nói đắc tội trưởng thôn triệt để thì không có, Lâm Ngọc Trúc nhỏ giọng nói: "Hôm nay không nể mặt hắn nhất chính là ngươi, nhưng không đến mức đắc tội triệt để!"
"......" Vương Tiểu Mai có chút sốt ruột, nàng có sao? Ngẫm lại, hình như là có chút chút......
"Ngươi nếu thật sự lo lắng, vậy tặng hắn chút đồ làm bậc thang hoà giải!"
Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn, ở trước mặt người bình thường đều là đạo lý không đổi từ ngàn xưa!
Có điều, việc làm hôm nay của trưởng thôn rất không giống người bình thường...
Vương Tiểu Mai có chút tiếc của, "Ta cái gì cũng không có, biết tặng gì? Không đúng rồi, giữa trưa ngươi còn nói hắn là lão địa chủ áp bách nhân dân đấy, ngươi cũng rất không nể mặt hắn nha!"
Lâm Ngọc Trúc trợn trắng mắt...... Nàng có nói như vậy?
"Ta kể cho ngươi một chuyện, ngươi đừng nói với người khác." Vương Tiểu Mai lấm la lấm lét nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói.
Tuổi lớn nhất cũng mới mười tám, tên là Triệu Ái Đảng.
Người còn lại năm nay mười bảy, tên là Trương Ái Quốc.
Ừm, niên đại này đặt tên đều có đặc sắc của thời đại.
Chỉ thôn Thiện Thủy thôi đã có vài vị ái quốc, ái đảng.
Ba vị nam thanh niên trí thức ngũ quan đoan chính, gương mặt phổ thông, lúc Lâm Ngọc Trúc gặp mặt, cảm thấy đây mới là bình thường, sao có thể nơi nơi đều là soái ca!
Lại đến thêm soái ca, cô nương ở nhà chung của thanh niên trí thức còn không đấu đến ngươi chết ta sống!
Nam thanh niên trí thức mới tới này nhân phẩm như thế nào, chỉ có thể nói còn cần quan sát!
Khéo chính là Trương Ái Quốc và Triệu Ái Đảng chính là người ở huyện thành này, mà Tống Chí Cao lại là ở thị trấn lân cận, có thể nói, ba người này muốn về nhà thì dễ hơn nhiều so với nhóm thanh niên trí thức cũ.
Có thể được phân đến vùng gần nhà, phía trên nhất định là có người, ba người này không thể khinh thường.
Cường long không áp địa đầu xà, Lâm Ngọc Trúc cảm thấy có thể quan hệ tốt với ba người này là tốt nhất, nếu không cũng đừng trở mặt, tất nhiên không can thiệp vào chuyện của nhau cũng khá tốt!
Nhà gần liền có chỗ tốt, bọn họ tự mang theo chút đồ ăn, ăn hai ba ngày không thành vấn đề.
Lương thực chung quy lại vẫn là một nan đề, trước đây trưởng thôn còn nói sẽ cấp, lần này nhìn qua có chút lạnh lùng. Vương Dương trở về nhìn một phòng thanh niên trí thức mới, ai, hắn còn phải đi tìm trưởng thôn trình bày, không thể thật sự để cho thanh niên trí thức cũ chia lương cho thanh niên trí thức mới đi, nếu thật vậy, nhà chung có khi bị nháo sập!
Nhóm thanh niên trí thức mới tới lại làm cho thôn dân sôi trào lên, phần lớn đều là lên án công khai, thu hoạch vụ thu tới nơi rồi có thể kiếm được mấy công điểm? Ban Thanh niên trí thức sao không để bọn họ thu hoạch xong hẵng đến!
Bọn họ trực tiếp nuôi không thanh niên trí thức là được!
Trưởng thôn lần này đã không thể áp xuống được nữa.
Đại đội trưởng sắc mặt xanh mét, oán trách trưởng thôn: "Sao ngươi nhận về hẳn năm người?"
Trưởng thôn sắc mặt cũng lập tức khó coi, cảm thấy đại đội trưởng dùng tâm nhãn với hắn, ra vẻ người tốt trước mặt thôn dân.
"Thôn khác còn có thôn nhận sáu người đấy, nếu ngươi cảm thấy ngươi làm tốt hơn ta thì lần tới ngươi đi nhận đi."
Đại đội trưởng và trưởng thôn bên này tranh chấp, bên kia các tiểu đội trưởng cũng tranh chấp, năm thanh niên trí thức này phân phối như thế nào cũng là vấn đề.
Tiểu đội trưởng của Lâm Ngọc Trúc chỉ thiếu bước lăn lộn la lối khóc lóc om sòm, chết sống không cần nữ thanh niên trí thức, cũng làm khó một lão già như hắn.
Hai tiểu đội trưởng khác không có biện pháp, mỗi người nhận một nam, một nữ thanh niên trí thức, Tống Chí Cao nhỏ tuổi nhất được phân tới tổ của Lâm Ngọc Trúc.
Lão già thối tiểu đội trưởng này thế nhưng muốn đem bóng cao su đá cho Lâm Ngọc Trúc, muốn nàng mang theo Tống Chí Cao.
Lâm Ngọc Trúc lập tức đỏ bừng mặt, tỏ vẻ người ta vẫn là một nữ hài tử, thanh danh rất quan trọng.
Lão đầu suýt chút nữa miệng phun hương thơm (chửi thề), đem bóng cao su đá tới chỗ Vương thẩm.
Vương thẩm:... Nàng có thể nói nàng vẫn là một lão nương sao?
Vương thẩm trợn trắng mắt, cực kỳ ghét bỏ.
Cùng bị các thôn dân ghét bỏ thậm chí có chút chống đối, năm vị thanh niên trí thức mới đứng ở đồng ruộng run bần bật, thái độ thành thật khiêm tốn!
Lúc này chị em Đổng gia không dám nũng nịu chút nào, hai người lúc này mới chân chính ý thức được các nàng đã xuống nông thôn, không còn là tiểu cô nương trốn ở cảng tránh gió phía sau cha mẹ nữa!
Từ hôm nay trở đi các nàng chỉ có thể dựa vào chính mình.
Hai người nghĩ đến thái độ lúc giữa trưa của Lý Hướng Bắc, trong lòng hai chị em Đổng gia vô cớ hoảng loạn lên, các nàng có nên nghe lời người lớn trong nhà đi tới nơi chim không thèm ỉa này không, có một loại cảm xúc gọi là hối hận đột nhiên sinh ra.
Cả buổi chiều, trên đồng ruộng đều là âm thanh ồn ào, tiếng oán than dậy đất, không ai làm việc tử tế. Đại đội trưởng tức đến mức trong lòng mắng lão trưởng thôn hồ đồ, không được việc, thôn bọn họ không nên có vị trí trưởng thôn này.
Nhóm thanh niên trí thức cũ cũng bị ảnh hưởng một trận phong ba không lớn không nhỏ, chờ lúc tan tầm, Vương Tiểu Mai chờ Lâm Ngọc Trúc ở ven đường.
Cái này làm cho Lâm Ngọc Trúc có một loại ảo giác trở lại thời học sinh, mọi người tan học cùng nhau về nhà...
Vương Tiểu Mai nghe những lời châm chọc cả buổi chiều, lúc này một bụng lời muốn nói, nhìn thấy Lâm Ngọc Trúc liền blah blah xả: "Lúc giữa trưa còn không nghĩ nhiều, ngươi bảo lại đến nhiều thanh niên trí thức như vậy, thu hoạch vụ thu xong phân chia lương thực, trưởng thôn có thể bắt chúng ta tiếp tế thanh niên trí thức mới tới hay không?"
Cái này đúng thật có khả năng, chỉ cần nói kho lương thực không đủ, thanh niên trí thức mới liền không mượn được lương, dựa vào hiểu biết của nàng với trưởng thôn lúc giữa trưa, thì lão già kia thật sự có thể làm ra việc như vậy.
Lâm Ngọc Trúc trầm mặc, Vương Tiểu Mai lập tức luống cuống, vội vàng nói: "Không thể là thật đi? Lương thực của chúng ta còn không đủ ăn, lấy đâu ra để chia cho người khác nha, trong thôn cũng không thể để bọn họ chết đói đi!"
Lâm Ngọc Trúc cảm thấy lời này rất có lý, an ủi nàng: "Đừng suy nghĩ nhiều, trời sập còn có cao nhân đỡ mà."
Lâm Ngọc Trúc vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, nàng đối với tình huống thanh niên trí thức xuống nông thôn những năm 70 không hiểu biết nhiều lắm, nhưng nếu đưa người xuống ngay trước thu hoạch vụ thu, công xã hẳn phải phát cho lương thực chứ?
Dù sao chắc chắn sẽ không để mấy thanh niên trí thức này chết đói!
Vương Tiểu Mai cau mày, còn nói thêm: "Trưa nay chúng ta còn không nể mặt trưởng thôn, sẽ không đắc tội hắn chứ? Ngươi bảo thanh niên trí thức cứ một nhóm lại một nhóm tới, một năm công xã liệu có mấy danh ngạch về thành phố, nếu về sau trong thôn có danh ngạch trở về, liệu trưởng thôn có trù dập chúng ta không cho đi?"
Lâm Ngọc Trúc hừ một tiếng, còn phải nói, thời này trong tay trưởng thôn đúng thật là có chút quyền lợi, không nói đến vài năm nữa thi đại học, chính là trận phong ba này qua đi, nhóm thanh niên trí thức không phải một tổ về thành phố hết một lượt, mà là từng nhóm, trước sau cũng phải mất đến một hai năm... Gặp phải người nhỏ nhen thật đúng là có thể bị gây khó dễ ở mặt này.
Lượt thi đại học đầu tiên, Lâm Ngọc Trúc chỉ biết là tháng 10 năm 77 công bố, công bố xong tầm một hai tháng sau bắt đầu thi, mỗi tỉnh thời gian thi không giống nhau, nhiều hơn thì nàng không biết.
Hình như lần thi đầu tiên còn có đoàn thanh tra, trưởng thôn vẫn là có thể tác động vào đó!
Nhưng nói đắc tội trưởng thôn triệt để thì không có, Lâm Ngọc Trúc nhỏ giọng nói: "Hôm nay không nể mặt hắn nhất chính là ngươi, nhưng không đến mức đắc tội triệt để!"
"......" Vương Tiểu Mai có chút sốt ruột, nàng có sao? Ngẫm lại, hình như là có chút chút......
"Ngươi nếu thật sự lo lắng, vậy tặng hắn chút đồ làm bậc thang hoà giải!"
Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn, ở trước mặt người bình thường đều là đạo lý không đổi từ ngàn xưa!
Có điều, việc làm hôm nay của trưởng thôn rất không giống người bình thường...
Vương Tiểu Mai có chút tiếc của, "Ta cái gì cũng không có, biết tặng gì? Không đúng rồi, giữa trưa ngươi còn nói hắn là lão địa chủ áp bách nhân dân đấy, ngươi cũng rất không nể mặt hắn nha!"
Lâm Ngọc Trúc trợn trắng mắt...... Nàng có nói như vậy?
"Ta kể cho ngươi một chuyện, ngươi đừng nói với người khác." Vương Tiểu Mai lấm la lấm lét nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.