Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng
Chương 28: Xưởng đồ Hộp bên rừng cây nhỏ
Quýnh Quýnh Hữu Bì
13/06/2023
Trong không gian Lâm Ngọc Trúc chủ yếu trồng lúa nước, lúa mì và ngô,
các loại rau dưa đều là nhìn cái gì thuận mắt thì trồng cái đó.
Nếu đi chợ đen buôn bán, nàng không tính toán bán rau dưa, khó kiếm được đồng tiền lớn, không đáng mạo hiểm.
Nếu bán gạo với bột mì, cái này phải nắm giữ lượng bán ra hợp lý, một lần bán quá nhiều đó là tìm chết.
Cho nên bán ra bao nhiên cân vẫn cần phải tính toán tính toán!
Bột ngô tuy rằng rẻ nhưng nếu bán nhiều thì rủi ro cũng không lớn, cũng được coi như lương thực tinh, nhu cầu thị trường rất khả quan.
Lâm Ngọc Trúc làm hệ thống mở ra quầng sáng cửa hàng xem xét, ánh mắt không khỏi đặt trên dầu ăn, cái này chắc chắn dễ bán, chính là còn phải mua ít thùng dầu về giả vờ giả vịt, lại mở ra cửa hàng đồ gia dụng, tìm kiếm can dầu, thật đúng là tìm được can dầu không khác lắm với niên đại này, đặt mua mấy can loại mười lít về dự phòng.
Như vậy tính ra đồ có thể bán cũng khá nhiều, dầu, gạo, mì còn có trứng gà và gà mái già.
Những cái đó đều không lo không bán được.
Gà mái trong không gian đã không thể đẻ trứng, nàng tính toàn lần này bán toàn bộ.
Một cô gái bán đồ vật nghĩ như thế nào cũng không an toàn, nàng lại không phải nữ chính, có hào quang bảo vệ, vẫn nên cẩn thận một chút cho thoả đáng, tuy rằng tới nông thôn ở có một tháng, người bị phơi đen một chút, nhưng nhìn qua vẫn là một tiểu cô nương xinh đẹp.
Ngẫm lại vẫn nên dùng điểm cống hiến từ cửa hàng mua chút phấn nền đồ trang điểm, lấy phấn nền ra dùng thử, ừm, không tồi, không có mùi hương gì, sau đó lại tốn số tiền lớn mua tóc giả kiểu nam.
Thời này con gái chưa xuất giá mà ngực lớn một chút liền dễ dàng bị nói không đứng đắn, đúng, chính là cổ hủ như vậy.
Cho dù là trong thành phố thì phần lớn con gái cũng dùng vải để bó ngực, về phần có đảm bảo sức khoẻ, vậy phải xem tố chất thân thể.
Lâm Ngọc Trúc cũng có dây vải chuyên để bó ngực, nàng từng cố ý cúi đầu nghiên cứu xem, ngực nàng không coi là lớn... Tuỳ tiện bó một chút là phẳng, khụ, nhất định là do nàng tuổi còn nhỏ nên chưa nẩy nở, Lâm Ngọc Trúc tin tưởng vững chắc điểm này.
Về phần quần áo, Lâm Ngọc Trúc lấy ra một bộ quần áo màu xanh đen, thời buổi này làm quần áo cũng không chú ý cái đường cong, mặc vào thẳng đuột như thùng nước, nàng hơi sửa thêm một chút, mặc đi ra ngoài chỉ nhìn quần áo thì không thể phân biệt được là nam hay nữ.
Vì thế hai ngày tới nàng tập trung vào việc nhỏ là tập luyện trang điểm thay đổi diện mạo.
Còn cố ý tập luyện cách phát âm của các giọng nói khác nhau, cho gần giống với giọng nam thiếu niên, nghe kĩ là lộ, nhưng không còn cách nào khác!
Chỗ tốt của việc có không gian chính là nàng có thể nhẹ nhàng ra trận, Lâm Ngọc Trúc chỉ đeo cái sọt không đi ra ngoài, nhưng Vương Tiểu Mai lại không như thế, cô ấy đeo cái bao tải, còn là một bao tải chứa đầy đồ vật.
Lâm Ngọc Trúc cười: "Chúng ta không phải là đi ra ngoài mua đồ vật sao? Ngươi đây là?"
"Ta năm ngoái kiếm được một ít thổ sản trong núi, ăn không hết, nghĩ người thân ở trấn trên sẽ thích, nên ta mang cho bọn họ một ít." Vương Tiểu Mai nghiêm trang nói hươu nói vượn.
Có người thân hay không mọi người còn không biết sao?
Thôn Thiện Thuỷ cách trấn trên coi như gần, có một con đường mà các thôn khác nhất định phải đi qua, cho nên hầu như ngày nào cũng có xe bò đi ngang qua.
Vương Tiểu Mai cùng Lâm Ngọc Trúc khá may mắn, gặp được xe bò, một người tốn hai xu là có thể ngồi xe đến thị trấn, hai người tốn không ít sức lực để nâng được bao tải lên xe bò.
Còn nói bên trong là thổ sản trong núi, Lâm Ngọc Trúc chính là đầu gỗ.
Suy nghĩ một chút liền hiểu, Vương Tiểu Mai đây là đề phòng nhóm thanh niên trí thức sắp tới, đem đồ ăn dư thừa của mình đi bán, cô ấy tất nhiên không có khả năng đi tiếp tế người khác, bằng không để chính mình bị đói đi cống hiến cho người khác sao? Vương Tiểu Mai giống người như vậy sao?
Nhất thời cảm thấy buồn cười, em gái này ở vấn đề lương thực đúng là rất khôn khéo.
Hai người đều trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra, đến trấn trên rồi liền tách ra, Vương Tiểu Mai người ta đi nhà người thân làm khách, nàng đi theo làm gì!
Lâm Ngọc Trúc trước tiên đi trạm lương thực xem xét giá cả, sau khi xem một hồi, trong lòng liền có chút hụt hẫng.
Gạo ngon nhất cũng mới 2 hào 3 một cân, bột Phúc Cường 1 hào 7 một cân, bột ngô lại càng rẻ chỉ 9 xu một cân, dầu đậu nành 5 hào 5 một cân.
Nàng muốn dựa vào bán lương thực kiếm tiền triệu là đừng nghĩ.
Lại đi cửa hàng thịt tham khảo giá thịt, thịt lợn 7 hào 8 xu một cân, gà mái 6 hào một cân còn không có sẵn, nhưng ngược lại trứng gà còn được giá 4 hào 8 xu một cân, trách không được ví mông gà như ngân hàng, đúng là danh xứng với thực nha.
Trứng gà việc này chỉ nói chơi, dù được giá cũng không có người bán, Cung Tiêu Xã trấn trên chỉ thu không bán, định giá là đùa giỡn với ngươi thôi.
Thứ này thời điểm mua rất rẻ, chờ lúc ngươi bán, cũng vẫn rất rẻ!
Lâm Ngọc Trúc trong lòng dần cảm thấy thất vọng, mặc niệm tiền thời này đặc biệt đáng giá, cứ như vậy thôi miên chính mình.
Tìm một góc không người, Lâm Ngọc Trúc trước tiên vào không gian, vội vàng thay quần áo, đội tóc giả, lại dùng phấn nền bôi mặt cho đen đi, dùng bút kẻ lông mày tô cho lông mày thô hơn, lập tức liền có chút ý vị, lại tuỳ tiện xoa xoa hai cái, mặt mày nàng nhìn qua đã giống nam sinh.
Lại cầm một thỏi kem che khuyết điểm tuỳ tiện thoa lên mặt, ừm, màu da không đều, một tiểu tử vừa đen vừa gầy liền ra lò.
Thị trấn này Lâm Ngọc Trúc trước đó đã biết đại khái, vị trí chợ đen đại khái ở một hai chỗ, bên cạnh thị trấn có một xưởng đồ hộp, bên cạnh xưởng là một rừng cây, hoang tàn vắng vẻ, theo lý mà nói ban ngày nhóm công nhân ở đó làm việc, nơi đó không nên quá náo nhiệt, nhưng luôn có thể nhìn thấy một hai người ra ra vào vào, còn đều mang theo túi, lúc đi vào rõ ràng trống không, đi ra liền phình phình.
Lâm Ngọc Trúc cân nhắc trong rừng cây hẳn là có một điểm.
Quả nhiên ở ngoài rừng cây nhỏ cách xưởng đồ hộp không xa có một điểm chợ, người không nhiều lắm, thấy nàng lạ mặt, người bên trong đều toát ra vẻ cảnh giác.
Lâm Ngọc Trúc hơi có chút xấu hổ, đây là như thế nào? Độ chú ý có chút cao nha!
Một hán tử cao lớn vạm vỡ đi tới nhỏ giọng hỏi nàng: "Là mua hay bán!" Nói xong thử nhìn sọt ở sau lưng nàng.
Lâm Ngọc Trúc đã dùng vải che kín hàng hoá lấy ra, đối phương không nhìn ra trong sọt có cái gì nhưng chắc là đến bán đồ, tính cảnh giác liền giảm vài phần.
"Đại ca, ta đây là người mới, muốn thử xem, xem có thể bán được hay không." Lâm Ngọc Trúc cố ý trầm giọng, nghe giống giọng nam thiếu niên.
"À, ngươi có đồ gì bán?"
Lâm Ngọc Trúc nhìn người đàn ông trước mặt, người này cũng là người bán đi?
Hán tử kia thấy tiểu tử trước mặt không hiểu ý, sắc mặt mất kiên nhẫn: "Nơi này do ta quản, người bán đồ bên trong đều là người của ta, không nhận người ngoài, ai giới thiệu ngươi tới đây? Cái này cũng không biết? Người ngoài đến chỗ ta bán đồ đều là bán cho ta." Nói xong hán tử chau mày, tiểu tử này sẽ không phải là thám tử đi.
Nhưng có thám tử nhỏ như vậy sao?
Hán tử kia tỏ ra nghi ngờ, thủ hạ của hắn liền có vài người lập tức đứng lên, sắc mặt bất thiện đi tới.
Lâm Ngọc Trúc giật giật khoé miệng, tự nhủ bình tĩnh.
Vận khí này cũng không biết là may hay rủi, đánh bậy đánh bạ gặp phải tiểu đầu mục, nghĩ lại thì bọn họ lăn lộn bên ngoài chắc là không đến mức quá hắc, bằng không sao có thể tồn tại được.
Không nhiều lời thêm nữa, đặt cái sọt trên lưng xuống, đem mảnh vải bên trên lấy ra, nói: "Ta chỗ này có hai mươi cân bột ngô, mười cân gạo, còn có hai con gà mái già."
Chỗ hàng hoá này không coi là nhiều, lần đầu đến đây đều sẽ không bán quá nhiều hàng, hán tử không để ở trong lòng.
Tuỳ ý đem gạo mở ra nhìn, không khỏi a một tiếng, gạo này không tồi, chỉ là hơi ít, lại ước lượng gà mái già, ừm, rất mập.
"Giá cả thế nào?" Hán tử tuỳ ý hỏi.
"Bột ngô có phiếu 1 hào 5, không phiếu thì 2 hào, gạo có phiếu 5 hào, không phiếu thì 1 đồng. Gà mái có phiếu bốn đồng một con, không phiếu sáu đồng. Ta không cần phiếu gạo." Nàng là người bán lương thực sao có thể thiếu lương.
Hán tử nhìn nhìn Lâm Ngọc Trúc, trầm giọng nói: "Gà mái quá đắt, 3 đồng tiền một con thêm cho ngươi phiếu công nghiệp khoán."
Lâm Ngọc Trúc ra vẻ trầm tư, sau đó gian nan gật gật đầu.
Sinh ý thành giao, Lâm Ngọc Trúc được mười bốn đồng tiền và một chồng phiếu khoán.
Nghĩ cõng hàng từ bên ngoài đi vào chợ mất bao công sức, mà chỉ kiếm được ít tiền như vậy, chậc chậc chậc, con đường phía trước còn dài nha!
Nếu đi chợ đen buôn bán, nàng không tính toán bán rau dưa, khó kiếm được đồng tiền lớn, không đáng mạo hiểm.
Nếu bán gạo với bột mì, cái này phải nắm giữ lượng bán ra hợp lý, một lần bán quá nhiều đó là tìm chết.
Cho nên bán ra bao nhiên cân vẫn cần phải tính toán tính toán!
Bột ngô tuy rằng rẻ nhưng nếu bán nhiều thì rủi ro cũng không lớn, cũng được coi như lương thực tinh, nhu cầu thị trường rất khả quan.
Lâm Ngọc Trúc làm hệ thống mở ra quầng sáng cửa hàng xem xét, ánh mắt không khỏi đặt trên dầu ăn, cái này chắc chắn dễ bán, chính là còn phải mua ít thùng dầu về giả vờ giả vịt, lại mở ra cửa hàng đồ gia dụng, tìm kiếm can dầu, thật đúng là tìm được can dầu không khác lắm với niên đại này, đặt mua mấy can loại mười lít về dự phòng.
Như vậy tính ra đồ có thể bán cũng khá nhiều, dầu, gạo, mì còn có trứng gà và gà mái già.
Những cái đó đều không lo không bán được.
Gà mái trong không gian đã không thể đẻ trứng, nàng tính toàn lần này bán toàn bộ.
Một cô gái bán đồ vật nghĩ như thế nào cũng không an toàn, nàng lại không phải nữ chính, có hào quang bảo vệ, vẫn nên cẩn thận một chút cho thoả đáng, tuy rằng tới nông thôn ở có một tháng, người bị phơi đen một chút, nhưng nhìn qua vẫn là một tiểu cô nương xinh đẹp.
Ngẫm lại vẫn nên dùng điểm cống hiến từ cửa hàng mua chút phấn nền đồ trang điểm, lấy phấn nền ra dùng thử, ừm, không tồi, không có mùi hương gì, sau đó lại tốn số tiền lớn mua tóc giả kiểu nam.
Thời này con gái chưa xuất giá mà ngực lớn một chút liền dễ dàng bị nói không đứng đắn, đúng, chính là cổ hủ như vậy.
Cho dù là trong thành phố thì phần lớn con gái cũng dùng vải để bó ngực, về phần có đảm bảo sức khoẻ, vậy phải xem tố chất thân thể.
Lâm Ngọc Trúc cũng có dây vải chuyên để bó ngực, nàng từng cố ý cúi đầu nghiên cứu xem, ngực nàng không coi là lớn... Tuỳ tiện bó một chút là phẳng, khụ, nhất định là do nàng tuổi còn nhỏ nên chưa nẩy nở, Lâm Ngọc Trúc tin tưởng vững chắc điểm này.
Về phần quần áo, Lâm Ngọc Trúc lấy ra một bộ quần áo màu xanh đen, thời buổi này làm quần áo cũng không chú ý cái đường cong, mặc vào thẳng đuột như thùng nước, nàng hơi sửa thêm một chút, mặc đi ra ngoài chỉ nhìn quần áo thì không thể phân biệt được là nam hay nữ.
Vì thế hai ngày tới nàng tập trung vào việc nhỏ là tập luyện trang điểm thay đổi diện mạo.
Còn cố ý tập luyện cách phát âm của các giọng nói khác nhau, cho gần giống với giọng nam thiếu niên, nghe kĩ là lộ, nhưng không còn cách nào khác!
Chỗ tốt của việc có không gian chính là nàng có thể nhẹ nhàng ra trận, Lâm Ngọc Trúc chỉ đeo cái sọt không đi ra ngoài, nhưng Vương Tiểu Mai lại không như thế, cô ấy đeo cái bao tải, còn là một bao tải chứa đầy đồ vật.
Lâm Ngọc Trúc cười: "Chúng ta không phải là đi ra ngoài mua đồ vật sao? Ngươi đây là?"
"Ta năm ngoái kiếm được một ít thổ sản trong núi, ăn không hết, nghĩ người thân ở trấn trên sẽ thích, nên ta mang cho bọn họ một ít." Vương Tiểu Mai nghiêm trang nói hươu nói vượn.
Có người thân hay không mọi người còn không biết sao?
Thôn Thiện Thuỷ cách trấn trên coi như gần, có một con đường mà các thôn khác nhất định phải đi qua, cho nên hầu như ngày nào cũng có xe bò đi ngang qua.
Vương Tiểu Mai cùng Lâm Ngọc Trúc khá may mắn, gặp được xe bò, một người tốn hai xu là có thể ngồi xe đến thị trấn, hai người tốn không ít sức lực để nâng được bao tải lên xe bò.
Còn nói bên trong là thổ sản trong núi, Lâm Ngọc Trúc chính là đầu gỗ.
Suy nghĩ một chút liền hiểu, Vương Tiểu Mai đây là đề phòng nhóm thanh niên trí thức sắp tới, đem đồ ăn dư thừa của mình đi bán, cô ấy tất nhiên không có khả năng đi tiếp tế người khác, bằng không để chính mình bị đói đi cống hiến cho người khác sao? Vương Tiểu Mai giống người như vậy sao?
Nhất thời cảm thấy buồn cười, em gái này ở vấn đề lương thực đúng là rất khôn khéo.
Hai người đều trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra, đến trấn trên rồi liền tách ra, Vương Tiểu Mai người ta đi nhà người thân làm khách, nàng đi theo làm gì!
Lâm Ngọc Trúc trước tiên đi trạm lương thực xem xét giá cả, sau khi xem một hồi, trong lòng liền có chút hụt hẫng.
Gạo ngon nhất cũng mới 2 hào 3 một cân, bột Phúc Cường 1 hào 7 một cân, bột ngô lại càng rẻ chỉ 9 xu một cân, dầu đậu nành 5 hào 5 một cân.
Nàng muốn dựa vào bán lương thực kiếm tiền triệu là đừng nghĩ.
Lại đi cửa hàng thịt tham khảo giá thịt, thịt lợn 7 hào 8 xu một cân, gà mái 6 hào một cân còn không có sẵn, nhưng ngược lại trứng gà còn được giá 4 hào 8 xu một cân, trách không được ví mông gà như ngân hàng, đúng là danh xứng với thực nha.
Trứng gà việc này chỉ nói chơi, dù được giá cũng không có người bán, Cung Tiêu Xã trấn trên chỉ thu không bán, định giá là đùa giỡn với ngươi thôi.
Thứ này thời điểm mua rất rẻ, chờ lúc ngươi bán, cũng vẫn rất rẻ!
Lâm Ngọc Trúc trong lòng dần cảm thấy thất vọng, mặc niệm tiền thời này đặc biệt đáng giá, cứ như vậy thôi miên chính mình.
Tìm một góc không người, Lâm Ngọc Trúc trước tiên vào không gian, vội vàng thay quần áo, đội tóc giả, lại dùng phấn nền bôi mặt cho đen đi, dùng bút kẻ lông mày tô cho lông mày thô hơn, lập tức liền có chút ý vị, lại tuỳ tiện xoa xoa hai cái, mặt mày nàng nhìn qua đã giống nam sinh.
Lại cầm một thỏi kem che khuyết điểm tuỳ tiện thoa lên mặt, ừm, màu da không đều, một tiểu tử vừa đen vừa gầy liền ra lò.
Thị trấn này Lâm Ngọc Trúc trước đó đã biết đại khái, vị trí chợ đen đại khái ở một hai chỗ, bên cạnh thị trấn có một xưởng đồ hộp, bên cạnh xưởng là một rừng cây, hoang tàn vắng vẻ, theo lý mà nói ban ngày nhóm công nhân ở đó làm việc, nơi đó không nên quá náo nhiệt, nhưng luôn có thể nhìn thấy một hai người ra ra vào vào, còn đều mang theo túi, lúc đi vào rõ ràng trống không, đi ra liền phình phình.
Lâm Ngọc Trúc cân nhắc trong rừng cây hẳn là có một điểm.
Quả nhiên ở ngoài rừng cây nhỏ cách xưởng đồ hộp không xa có một điểm chợ, người không nhiều lắm, thấy nàng lạ mặt, người bên trong đều toát ra vẻ cảnh giác.
Lâm Ngọc Trúc hơi có chút xấu hổ, đây là như thế nào? Độ chú ý có chút cao nha!
Một hán tử cao lớn vạm vỡ đi tới nhỏ giọng hỏi nàng: "Là mua hay bán!" Nói xong thử nhìn sọt ở sau lưng nàng.
Lâm Ngọc Trúc đã dùng vải che kín hàng hoá lấy ra, đối phương không nhìn ra trong sọt có cái gì nhưng chắc là đến bán đồ, tính cảnh giác liền giảm vài phần.
"Đại ca, ta đây là người mới, muốn thử xem, xem có thể bán được hay không." Lâm Ngọc Trúc cố ý trầm giọng, nghe giống giọng nam thiếu niên.
"À, ngươi có đồ gì bán?"
Lâm Ngọc Trúc nhìn người đàn ông trước mặt, người này cũng là người bán đi?
Hán tử kia thấy tiểu tử trước mặt không hiểu ý, sắc mặt mất kiên nhẫn: "Nơi này do ta quản, người bán đồ bên trong đều là người của ta, không nhận người ngoài, ai giới thiệu ngươi tới đây? Cái này cũng không biết? Người ngoài đến chỗ ta bán đồ đều là bán cho ta." Nói xong hán tử chau mày, tiểu tử này sẽ không phải là thám tử đi.
Nhưng có thám tử nhỏ như vậy sao?
Hán tử kia tỏ ra nghi ngờ, thủ hạ của hắn liền có vài người lập tức đứng lên, sắc mặt bất thiện đi tới.
Lâm Ngọc Trúc giật giật khoé miệng, tự nhủ bình tĩnh.
Vận khí này cũng không biết là may hay rủi, đánh bậy đánh bạ gặp phải tiểu đầu mục, nghĩ lại thì bọn họ lăn lộn bên ngoài chắc là không đến mức quá hắc, bằng không sao có thể tồn tại được.
Không nhiều lời thêm nữa, đặt cái sọt trên lưng xuống, đem mảnh vải bên trên lấy ra, nói: "Ta chỗ này có hai mươi cân bột ngô, mười cân gạo, còn có hai con gà mái già."
Chỗ hàng hoá này không coi là nhiều, lần đầu đến đây đều sẽ không bán quá nhiều hàng, hán tử không để ở trong lòng.
Tuỳ ý đem gạo mở ra nhìn, không khỏi a một tiếng, gạo này không tồi, chỉ là hơi ít, lại ước lượng gà mái già, ừm, rất mập.
"Giá cả thế nào?" Hán tử tuỳ ý hỏi.
"Bột ngô có phiếu 1 hào 5, không phiếu thì 2 hào, gạo có phiếu 5 hào, không phiếu thì 1 đồng. Gà mái có phiếu bốn đồng một con, không phiếu sáu đồng. Ta không cần phiếu gạo." Nàng là người bán lương thực sao có thể thiếu lương.
Hán tử nhìn nhìn Lâm Ngọc Trúc, trầm giọng nói: "Gà mái quá đắt, 3 đồng tiền một con thêm cho ngươi phiếu công nghiệp khoán."
Lâm Ngọc Trúc ra vẻ trầm tư, sau đó gian nan gật gật đầu.
Sinh ý thành giao, Lâm Ngọc Trúc được mười bốn đồng tiền và một chồng phiếu khoán.
Nghĩ cõng hàng từ bên ngoài đi vào chợ mất bao công sức, mà chỉ kiếm được ít tiền như vậy, chậc chậc chậc, con đường phía trước còn dài nha!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.