[Thập Niên 70] Quân Hôn Khiêu Chiến, Tôi Mặc Kệ Mọi Thứ Thành Đoàn Sủng
Chương 20: Đại Chiến Giữa Chó Và Rắn 2
Tình Thiên Khán Nguyệt
23/07/2024
Tống Tiểu Tư vừa nghe xong, quả nhiên bỏ hết sự nghi hoặc ban nãy ra sau, cô ấy ngước mắt, hứng thú nhìn Tống Lạc Anh: “Xem mắt, không phải công nhân sao? Có chuyện gì vậy?”
Tống Lạc Anh nói qua nhanh về buổi xem mắt.
Tống Tiểu Tư nghe xong, đúng là duyên phận: “Thật ngưỡng mộ, không giống chị, sắp tới phải đối mặt với việc từ hôn này.”
Tống Lạc Anh an ủi: “May là chị dừng lại kịp thời đó, còn chưa thành công nhân, đã có dáng vẻ cao cao tại thượng như vậy rồi. Nếu thật sự cùng loại người này kết hôn, nhất định cuộc sống sau này sẽ đổ vỡ.”’
Tống Tiểu Tư thấy rất có lý, nhưng nghĩ tới từ hôn sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng, cô ấy lại có ý chùn bước: “Lạc Lạc, con gái mà bị từ hôn, còn có thể gả đi được không?”
Tống Lạc Anh thản nhiên nói: “Tất nhiên có thể gả đi được mà, người thật sự yêu chị, nhất định sẽ không để ý cái này.”
Đôi mắt Tống Tiểu Tư đầy hy vọng.
Trên thế giới này thật sự tồn tại người đàn ông như vậy sao?
---
Lúc Tống Lạc Anh tách Phi Hổ ra, lúc đó nó đang nhìn chằm chằm vào con rắn trên cỏ rồi điên cuồng sủa.
Con rắn cũng không vừa, nó kéo thẳng người dậy, tư thế sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.
Và thế là một chó một rắn đối đầu với nhau, cuộc đại chiến giữa chó và rắn sắp nổ ra.
Năm giây sau, Phi Hổ tấn công trước, cắn con rắn một cái, giữ đuôi nó bằng chân sau, khiến con rắn mất cảnh giác.
Con rắn muốn cắn Phi Hổ, nhưng Phi Hổ quá linh hoạt, không cho nó cơ hội, ngược lại còn bị Phi Hổ đè xuống đánh.
Cuối cùng con rắn đã thất bại.
Phi Hổ lôi chiến lợi phẩm của mình đi tìm Tống Lạc Anh: “Gâu gâu gâu…”
Tống Tiểu Tư bị con rắn khổng lồ dọa đến mức tim nhảy cả lên, kéo Tống Lạc Anh chạy xuống núi.
Tống Lạc Anh không biết cô ấy làm vậy, không cẩn thận suýt chút nữa ngã xuống, cô gỡ tay Tống Tiểu Tư ra: “Chị, bình tĩnh đi, con rắn đó chết, không thể tấn công được, không phải sợ.”
Kiếp trước, từ nhỏ Tống Anh Lạc đã học trung y từ ông cụ hàng xóm, 7 8 tuổi đã cùng ông lên núi hái thuốc.
Cô đã thấy rất nhiều rắn, rết và côn trùng độc nên cô không sợ chúng chút nào.
“Cái gì! Chết rồi?” Lúc này Tống Tiểu Tư mới bình tĩnh lại, cô ấy cẩn thận quan sát con rắn, phát hiện có một vết cắn rất lớn, máu chảy xuống đất: “Đúng thật.”
Con rắn to như vậy, nghênh ngang mang về, rất dễ khơi dậy lòng đố kỵ.
Tống Lạc Anh bảo Tống Tiểu Tư quay về lấy giỏ tre, cô đứng dưới chân núi đợi.
Phi Hổ rất hoạt bát.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tống Lạc Anh nói qua nhanh về buổi xem mắt.
Tống Tiểu Tư nghe xong, đúng là duyên phận: “Thật ngưỡng mộ, không giống chị, sắp tới phải đối mặt với việc từ hôn này.”
Tống Lạc Anh an ủi: “May là chị dừng lại kịp thời đó, còn chưa thành công nhân, đã có dáng vẻ cao cao tại thượng như vậy rồi. Nếu thật sự cùng loại người này kết hôn, nhất định cuộc sống sau này sẽ đổ vỡ.”’
Tống Tiểu Tư thấy rất có lý, nhưng nghĩ tới từ hôn sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng, cô ấy lại có ý chùn bước: “Lạc Lạc, con gái mà bị từ hôn, còn có thể gả đi được không?”
Tống Lạc Anh thản nhiên nói: “Tất nhiên có thể gả đi được mà, người thật sự yêu chị, nhất định sẽ không để ý cái này.”
Đôi mắt Tống Tiểu Tư đầy hy vọng.
Trên thế giới này thật sự tồn tại người đàn ông như vậy sao?
---
Lúc Tống Lạc Anh tách Phi Hổ ra, lúc đó nó đang nhìn chằm chằm vào con rắn trên cỏ rồi điên cuồng sủa.
Con rắn cũng không vừa, nó kéo thẳng người dậy, tư thế sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.
Và thế là một chó một rắn đối đầu với nhau, cuộc đại chiến giữa chó và rắn sắp nổ ra.
Năm giây sau, Phi Hổ tấn công trước, cắn con rắn một cái, giữ đuôi nó bằng chân sau, khiến con rắn mất cảnh giác.
Con rắn muốn cắn Phi Hổ, nhưng Phi Hổ quá linh hoạt, không cho nó cơ hội, ngược lại còn bị Phi Hổ đè xuống đánh.
Cuối cùng con rắn đã thất bại.
Phi Hổ lôi chiến lợi phẩm của mình đi tìm Tống Lạc Anh: “Gâu gâu gâu…”
Tống Tiểu Tư bị con rắn khổng lồ dọa đến mức tim nhảy cả lên, kéo Tống Lạc Anh chạy xuống núi.
Tống Lạc Anh không biết cô ấy làm vậy, không cẩn thận suýt chút nữa ngã xuống, cô gỡ tay Tống Tiểu Tư ra: “Chị, bình tĩnh đi, con rắn đó chết, không thể tấn công được, không phải sợ.”
Kiếp trước, từ nhỏ Tống Anh Lạc đã học trung y từ ông cụ hàng xóm, 7 8 tuổi đã cùng ông lên núi hái thuốc.
Cô đã thấy rất nhiều rắn, rết và côn trùng độc nên cô không sợ chúng chút nào.
“Cái gì! Chết rồi?” Lúc này Tống Tiểu Tư mới bình tĩnh lại, cô ấy cẩn thận quan sát con rắn, phát hiện có một vết cắn rất lớn, máu chảy xuống đất: “Đúng thật.”
Con rắn to như vậy, nghênh ngang mang về, rất dễ khơi dậy lòng đố kỵ.
Tống Lạc Anh bảo Tống Tiểu Tư quay về lấy giỏ tre, cô đứng dưới chân núi đợi.
Phi Hổ rất hoạt bát.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.