[Thập Niên 70] Quân Hôn Khiêu Chiến, Tôi Mặc Kệ Mọi Thứ Thành Đoàn Sủng
Chương 23: Không Thể Để Cháu Khóc Một Chút Sao? 1
Tình Thiên Khán Nguyệt
31/07/2024
Hoắc
Nhậm quay về, thấy trong nhà không có ai, khẽ nhíu mày: “Tan làm rồi mà, sao
vẫn chưa về, chẳng lẽ lại trực ban nữa sao!”
“Không trực ban đâu! Đi cửa hàng bách hoá mua chút đồ ấy mà.” Hạ Lan Hương xách túi lớn túi nhỏ quay về, đúng lúc nghe thấy câu này nên trả lời.
Hoắc Nhậm nhìn đồ trong tay bà, nói đùa: “Bà dọn cả cửa hàng bách hoá về đấy à?”
Hạ Lan Hương giả vờ không nghe thấy lời trêu chọc của ông ấy, còn chia sẻ tên vui cho ông ấy.
Hai mắt Hoắc Nhậm mở còn to hơn đèn lồng, giọng nói lớn hơn bình thường: “Không lừa tôi?”
Không hổ là một cặp, nghe tin này xong, phản ứng hai người y hệt nhau.
Hạ Lan Hương nhìn ông: “Quân nhân kết hôn phải báo cáo, ông gọi điện hỏi lãnh đạo thằng bé, không phải là rõ rồi sao?”
Hoắc Nhậm cười lớn: “Đúng, đúng.”
Hoắc Nhậm không mang điện thoại, nhưng ông nội có.
Ông nội cũng ở cùng khu nhà, đi bọ 3 4 phút là tới.
“Ông nội, con tới rồi!”
Ông nội nhìn Hoắc Nhậm bằng ánh mắt chán ghét: “Kêu cái gì mà kêu! Ông đây còn chưa điếc! Đến làm gì?”
“Nghe nói ngày mai A Tiêu đính hôn, con gọi cho lãnh đạo nó hỏi chút, xem có chuyện gì?”
Ông nội bỗng nhiên hưng phấn: “Là chuyện tốt đấy! Nhanh gọi, nhanh! Ai da, A Tiêu cuối cùng cũng nghĩ thông rồi, không dễ dàng rồi! Tặng cái gì cho cháu dâu mới tốt đây!”
Hoắc Nhậm kết nối điện thoại, không chào hỏi gì mà vào thẳng vấn đề: “Thằng con khốn nhà tôi báo cáo với ông chuyện kết hôn chưa?”
Hoắc Nhậm với lãnh đạo của Hoắc Tư Tiêu là đồng đội, quan hệ rất thân thiết, dù gọi điện thoại không nói tên, cũng có thể nghe ra giọng nói của nhau.
“Rồi! Thằng nhóc này quá được rồi, một ngày cũng không lãng phí, mai đính hôn, ngày kia kết hôn, nhà cũng chọn rồi, tôi đã cho người dọn dẹp sạch sẽ rồi.”
Lãnh đạo đang khen ngợi về hiệu suất cáo của Hoắc Tư Tiêu, điều này đúng như câu nói “Không gáy thì thôi, nhưng đã gáy thì ai cũng kinh ngạc.”
Nụ cười của Hoắc Nhậm đã sắp lên đến tận mang tai rồi, đanh giọng nói: “Hạt giống của tôi mà lại kém sao? Về chuyện báo cáo kết hôn, ông đừng có chậm trễ, xử lí càng nhanh càng tốt đi.”
Lãnh đạo sắc mặt trùng xuống, không hổ là cha con, cái giọng điệu khẩn trương này: “Nhanh nhất cũng phải một tuần, thằng nhóc nói sẽ đến trụ sở đăng ký kết hôn.”
Hoắc Nhâm biết ông ấy đã cố gắng hết sức rồi: “Con dâu tôi qua đó, nhờ ông quan tâm nhiều hơn.”
Lãnh đạo: “Được.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Không trực ban đâu! Đi cửa hàng bách hoá mua chút đồ ấy mà.” Hạ Lan Hương xách túi lớn túi nhỏ quay về, đúng lúc nghe thấy câu này nên trả lời.
Hoắc Nhậm nhìn đồ trong tay bà, nói đùa: “Bà dọn cả cửa hàng bách hoá về đấy à?”
Hạ Lan Hương giả vờ không nghe thấy lời trêu chọc của ông ấy, còn chia sẻ tên vui cho ông ấy.
Hai mắt Hoắc Nhậm mở còn to hơn đèn lồng, giọng nói lớn hơn bình thường: “Không lừa tôi?”
Không hổ là một cặp, nghe tin này xong, phản ứng hai người y hệt nhau.
Hạ Lan Hương nhìn ông: “Quân nhân kết hôn phải báo cáo, ông gọi điện hỏi lãnh đạo thằng bé, không phải là rõ rồi sao?”
Hoắc Nhậm cười lớn: “Đúng, đúng.”
Hoắc Nhậm không mang điện thoại, nhưng ông nội có.
Ông nội cũng ở cùng khu nhà, đi bọ 3 4 phút là tới.
“Ông nội, con tới rồi!”
Ông nội nhìn Hoắc Nhậm bằng ánh mắt chán ghét: “Kêu cái gì mà kêu! Ông đây còn chưa điếc! Đến làm gì?”
“Nghe nói ngày mai A Tiêu đính hôn, con gọi cho lãnh đạo nó hỏi chút, xem có chuyện gì?”
Ông nội bỗng nhiên hưng phấn: “Là chuyện tốt đấy! Nhanh gọi, nhanh! Ai da, A Tiêu cuối cùng cũng nghĩ thông rồi, không dễ dàng rồi! Tặng cái gì cho cháu dâu mới tốt đây!”
Hoắc Nhậm kết nối điện thoại, không chào hỏi gì mà vào thẳng vấn đề: “Thằng con khốn nhà tôi báo cáo với ông chuyện kết hôn chưa?”
Hoắc Nhậm với lãnh đạo của Hoắc Tư Tiêu là đồng đội, quan hệ rất thân thiết, dù gọi điện thoại không nói tên, cũng có thể nghe ra giọng nói của nhau.
“Rồi! Thằng nhóc này quá được rồi, một ngày cũng không lãng phí, mai đính hôn, ngày kia kết hôn, nhà cũng chọn rồi, tôi đã cho người dọn dẹp sạch sẽ rồi.”
Lãnh đạo đang khen ngợi về hiệu suất cáo của Hoắc Tư Tiêu, điều này đúng như câu nói “Không gáy thì thôi, nhưng đã gáy thì ai cũng kinh ngạc.”
Nụ cười của Hoắc Nhậm đã sắp lên đến tận mang tai rồi, đanh giọng nói: “Hạt giống của tôi mà lại kém sao? Về chuyện báo cáo kết hôn, ông đừng có chậm trễ, xử lí càng nhanh càng tốt đi.”
Lãnh đạo sắc mặt trùng xuống, không hổ là cha con, cái giọng điệu khẩn trương này: “Nhanh nhất cũng phải một tuần, thằng nhóc nói sẽ đến trụ sở đăng ký kết hôn.”
Hoắc Nhâm biết ông ấy đã cố gắng hết sức rồi: “Con dâu tôi qua đó, nhờ ông quan tâm nhiều hơn.”
Lãnh đạo: “Được.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.