[Thập Niên 70] Quân Hôn Khiêu Chiến, Tôi Mặc Kệ Mọi Thứ Thành Đoàn Sủng
Chương 13: Muốn Đổi Đối Tượng Kết Hôn 1
Tình Thiên Khán Nguyệt
23/07/2024
Tống Thiết Trụ lo xa, sợ thiếu rau nên ba mảnh đất được phê chuẩn sau nhà, định để xây nhà cho ba anh em nhưng thực ra là để trồng rau.
Ba mảnh đất này đều là của nhà họ Tống.
Mọi thứ trồng ở đây đề là của nhà họ Tống, nên nhà họ không lo không có rau ăn.
Chị dâu cả Tống nghe phải giết gà, trong mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ: “Má, trong nhà chỉ có năm con, giết một con thiếu một con, hay là làm món khác ăn đi!”
Vương Xuân Hương đanh mặt lại, tức giận nói: “Sao con keo kiệt thế? Người ta mang đến đây bao nhiêu đồ, nhà minh đến con gà cũng không nỡ giết, con xem người ta sẽ nghĩ thế nào? Chần chừ gì nữa, đi giết đi!”
Chị dâu cả Tống thấy Vương Xuân Hương giơ tay lên, tưởng mẹ chồng sắp đánh mình nên sợ hãi rụt cổ chạy về phía chuồng gà.
Vương Xuân Hương sửng sốt.
Con bé có ý gì!
Đừng có nói là tưởng bà sẽ đánh người nhé!
Vương Xuân Hương gãi đầu, không nói được gì, bà ác đến thế sao?
Chị dâu cả Tống chạy nhanh quá, vấp phải hòn đá, ngã sấp mặt.
Vương Xuân Hương cười nói: “Giết một con gà thôi mà cũng không xong!”
Chị dâu cả Tống khóc không ra nước mắt, cô ấy cũng đâu muốn vậy!
Sắp xếp mọi thứ xong, Vương Xuân Hương quay về phòng chính.
Lưu Quế Phụng không biết những chuyện này, bà ấy tận dụng thời gian tới đây, nên chỉ muốn nhanh xong việc để quay về nhà máy.
Bà ấy kéo Vương Xuân Hương ngồi cạnh mình: “Bà thông gia, chuyện đính hôn, chúng tôi đưa 580 tệ sính lễ, bà thấy thế nào?”
A Tiêu đã bí mật nói cho bà ấy.
Con số này, ngay cả ở thủ đô cũng không ít.
Vương Xuân Hương kinh ngạc ngồi hẳn xuống đất, sợ thông gia chê cười bà, vội vàng đứng dậy ngồi tử tế: “Không, không cần nhiều thế đâu, sính lễ cho nhà chúng tôi, nhiều nhất cũng không vượt quá 150, điều kiện không tốt thì 25kg lương thực, là có thể đưa dâu rồi.”
Ông nội Tống lại rất hài lòng, nhưng kể cả nhận sính lễ rồi, ngày kết hôn cũng sẽ cho Lạc Lạc mang đi.
“Được, vậy 580.”
Tống Thiết Trụ với ba anh trai của Tống Lạc Anh còn chưa về, hôn sự của cô cũng đã quyết rồi.
Hôm nay bọn họ được sắp xếp đi cắt lúa ở dãy Sa Tử.
Chỗ đó cách mấy cánh đồng quanh làng khá xa nên chắc chưa nghe được tin tức gì.
Bàn xong sính lễ, Lưu Quế Phụng muốn rời đi, Vương Xuân Phong kéo bà ấy lại: “Mợ con rể, ăn xong rồi hẵng đi.”
Lưu Quế Phong cười từ chối: “Nhà máy còn có việc, lần sau tôi sẽ ăn.”
Thấy bọn họ thật sự không có thời gian, Vương Xuân Hương cũng không ép nữa, bà gói một ít thổ sản vùng núi đưa cho Lưu Quế Phụng: “Đây là lão Tam kiếm được trên núi, không đáng bao nhiêu tiền, mang về ăn thử xem.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ba mảnh đất này đều là của nhà họ Tống.
Mọi thứ trồng ở đây đề là của nhà họ Tống, nên nhà họ không lo không có rau ăn.
Chị dâu cả Tống nghe phải giết gà, trong mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ: “Má, trong nhà chỉ có năm con, giết một con thiếu một con, hay là làm món khác ăn đi!”
Vương Xuân Hương đanh mặt lại, tức giận nói: “Sao con keo kiệt thế? Người ta mang đến đây bao nhiêu đồ, nhà minh đến con gà cũng không nỡ giết, con xem người ta sẽ nghĩ thế nào? Chần chừ gì nữa, đi giết đi!”
Chị dâu cả Tống thấy Vương Xuân Hương giơ tay lên, tưởng mẹ chồng sắp đánh mình nên sợ hãi rụt cổ chạy về phía chuồng gà.
Vương Xuân Hương sửng sốt.
Con bé có ý gì!
Đừng có nói là tưởng bà sẽ đánh người nhé!
Vương Xuân Hương gãi đầu, không nói được gì, bà ác đến thế sao?
Chị dâu cả Tống chạy nhanh quá, vấp phải hòn đá, ngã sấp mặt.
Vương Xuân Hương cười nói: “Giết một con gà thôi mà cũng không xong!”
Chị dâu cả Tống khóc không ra nước mắt, cô ấy cũng đâu muốn vậy!
Sắp xếp mọi thứ xong, Vương Xuân Hương quay về phòng chính.
Lưu Quế Phụng không biết những chuyện này, bà ấy tận dụng thời gian tới đây, nên chỉ muốn nhanh xong việc để quay về nhà máy.
Bà ấy kéo Vương Xuân Hương ngồi cạnh mình: “Bà thông gia, chuyện đính hôn, chúng tôi đưa 580 tệ sính lễ, bà thấy thế nào?”
A Tiêu đã bí mật nói cho bà ấy.
Con số này, ngay cả ở thủ đô cũng không ít.
Vương Xuân Hương kinh ngạc ngồi hẳn xuống đất, sợ thông gia chê cười bà, vội vàng đứng dậy ngồi tử tế: “Không, không cần nhiều thế đâu, sính lễ cho nhà chúng tôi, nhiều nhất cũng không vượt quá 150, điều kiện không tốt thì 25kg lương thực, là có thể đưa dâu rồi.”
Ông nội Tống lại rất hài lòng, nhưng kể cả nhận sính lễ rồi, ngày kết hôn cũng sẽ cho Lạc Lạc mang đi.
“Được, vậy 580.”
Tống Thiết Trụ với ba anh trai của Tống Lạc Anh còn chưa về, hôn sự của cô cũng đã quyết rồi.
Hôm nay bọn họ được sắp xếp đi cắt lúa ở dãy Sa Tử.
Chỗ đó cách mấy cánh đồng quanh làng khá xa nên chắc chưa nghe được tin tức gì.
Bàn xong sính lễ, Lưu Quế Phụng muốn rời đi, Vương Xuân Phong kéo bà ấy lại: “Mợ con rể, ăn xong rồi hẵng đi.”
Lưu Quế Phong cười từ chối: “Nhà máy còn có việc, lần sau tôi sẽ ăn.”
Thấy bọn họ thật sự không có thời gian, Vương Xuân Hương cũng không ép nữa, bà gói một ít thổ sản vùng núi đưa cho Lưu Quế Phụng: “Đây là lão Tam kiếm được trên núi, không đáng bao nhiêu tiền, mang về ăn thử xem.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.