[Thập Niên 70] Quân Hôn Khiêu Chiến, Tôi Mặc Kệ Mọi Thứ Thành Đoàn Sủng
Chương 46: Người Đàn Ông Này Chẳng Có Lí Lẽ Gì Cả! 1
Tình Thiên Khán Nguyệt
23/07/2024
Hoắc Tư Tiêu thấy dáng vẻ người lớn của Thạch Đầu, trên khuôn mặt nghiêm nghị hiện lên một nụ cười, xoa đầu Thạch Đầu, vỗ ngực đảm bảo: “Yên tâm, chú sẽ không bắt nạt cô nhỏ của cháu đâu.”
Thạch Đầu nghe vậy mới lộ ra nụ cười chân thành, thằng bé hất cằm, kiêu ngạo nói: “Thế còn được.”
Đản Đản bốn tuổi cũng ngước nhìn Hoắc Tư Tiêu, nhưng thằng bé thấp, ngầng đầu lên rất khó khăn, thế là nhờ Thạch Đầu mang cho mình một chiếc ghế đẩu. Với sự giúp đỡ của Thạch Đầu, thằng bé bước lên ghế, sau đó khao tay múa chân ra dấu, lúc đối mặt nhau rồi mới chầm chậm nói: “Đánh, đánh cô nhỏ, là người xấu, cháu sẽ đánh thật mạnh!”
Tay thằng bé làm động tác cầm súng, rồi bắn loạn xạ trong không trung.
Những người khác thấy hành động của thằng bé liền bật cười.
Đại Bác nhỏ nhất nhà cũng có thái độ, không kém cạnh gì: “Bắt nạt cô nhỏ, đánh!”
Hoắc Tư Tiêu thấy bọn nhỏ đáng yêu quá, liền rút ba cái lì xì đỏ đưa cho chúng: “Cầm lấy đi mua kẹo đi.”
Đản Đản thấy súng của mình có tác dụng nên chú mới lấy lì xì ra: “Cháu rất lợi hại đấy, đánh kẻ ngốc cũng rất giỏi!”
Xử lý ba đứa trẻ xong, tiếp theo là Phi Hổ, nó chặn trước mặt Hoắc Tư Tiêu, không cho anh vào.
Hôm nay Phi Hổ rất khác mọi ngày, trên đầu cài một bông hoa lớn màu đỏ, lông bóng mượt, ánh mắt hung dữ, như muốn nói, nếu muốn cưới chủ nhân nó, phải bước qua nó đã.
Hoắc Tư Tiêu biết Phi Hổ có thể nghe hiểu tiếng người, nên vừa mở miệng đã nắm thóp của nó: “Nếu mi không cho ta vào, ta sẽ không cho mi nhập ngũ.”
Một câu nói khiến Phi Hổ tức chết, đầu gần như bốc khói.
Người đàn ông này chẳng có lí lẽ gì cả!
—
Tuy rằng không có đồ dùng trong nhà, nhưng cũng không ít, có bốn cái thùng.
Hoắc Tư Tiêu đem đến đồng hồ, xe đạp, máy may, radio, Tống Lạc Anh chỉ đem theo xe đạp với đồng hồ.
Sính lễ đính hôn, Vương Xuân Hương đua toàn bộ cho cô, thậm chí còn cho thêm ba trăm.
Bà nội Tống với bà ngoại Vương cũng đã thương lượng rồi, mỗi ngừoi cho một trăm.
Vợ chồng bác hai Tống cũng sợ cô ở ngoài phải chịu uỷ khuất nên mỗi ngừoi cũng cho năm mươi tệ.
Cô kết hôn, còn thu được ít tài sản.
Tống Lạc Anh nhìn từng tờ tiền nhàu nát, hai mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói: “Con sẽ sống thật tốt.”
Tống Lạc Anh cầm chiếc ô màu đỏ, đi ra cửa, nhìn vào mắt Hoắc Tư Tiêu, khiến cho người ta có cảm giác ở đây chỉ có hai người, không khí xung quanh đang tràn ngập bong bóng màu hồng.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thạch Đầu nghe vậy mới lộ ra nụ cười chân thành, thằng bé hất cằm, kiêu ngạo nói: “Thế còn được.”
Đản Đản bốn tuổi cũng ngước nhìn Hoắc Tư Tiêu, nhưng thằng bé thấp, ngầng đầu lên rất khó khăn, thế là nhờ Thạch Đầu mang cho mình một chiếc ghế đẩu. Với sự giúp đỡ của Thạch Đầu, thằng bé bước lên ghế, sau đó khao tay múa chân ra dấu, lúc đối mặt nhau rồi mới chầm chậm nói: “Đánh, đánh cô nhỏ, là người xấu, cháu sẽ đánh thật mạnh!”
Tay thằng bé làm động tác cầm súng, rồi bắn loạn xạ trong không trung.
Những người khác thấy hành động của thằng bé liền bật cười.
Đại Bác nhỏ nhất nhà cũng có thái độ, không kém cạnh gì: “Bắt nạt cô nhỏ, đánh!”
Hoắc Tư Tiêu thấy bọn nhỏ đáng yêu quá, liền rút ba cái lì xì đỏ đưa cho chúng: “Cầm lấy đi mua kẹo đi.”
Đản Đản thấy súng của mình có tác dụng nên chú mới lấy lì xì ra: “Cháu rất lợi hại đấy, đánh kẻ ngốc cũng rất giỏi!”
Xử lý ba đứa trẻ xong, tiếp theo là Phi Hổ, nó chặn trước mặt Hoắc Tư Tiêu, không cho anh vào.
Hôm nay Phi Hổ rất khác mọi ngày, trên đầu cài một bông hoa lớn màu đỏ, lông bóng mượt, ánh mắt hung dữ, như muốn nói, nếu muốn cưới chủ nhân nó, phải bước qua nó đã.
Hoắc Tư Tiêu biết Phi Hổ có thể nghe hiểu tiếng người, nên vừa mở miệng đã nắm thóp của nó: “Nếu mi không cho ta vào, ta sẽ không cho mi nhập ngũ.”
Một câu nói khiến Phi Hổ tức chết, đầu gần như bốc khói.
Người đàn ông này chẳng có lí lẽ gì cả!
—
Tuy rằng không có đồ dùng trong nhà, nhưng cũng không ít, có bốn cái thùng.
Hoắc Tư Tiêu đem đến đồng hồ, xe đạp, máy may, radio, Tống Lạc Anh chỉ đem theo xe đạp với đồng hồ.
Sính lễ đính hôn, Vương Xuân Hương đua toàn bộ cho cô, thậm chí còn cho thêm ba trăm.
Bà nội Tống với bà ngoại Vương cũng đã thương lượng rồi, mỗi ngừoi cho một trăm.
Vợ chồng bác hai Tống cũng sợ cô ở ngoài phải chịu uỷ khuất nên mỗi ngừoi cũng cho năm mươi tệ.
Cô kết hôn, còn thu được ít tài sản.
Tống Lạc Anh nhìn từng tờ tiền nhàu nát, hai mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói: “Con sẽ sống thật tốt.”
Tống Lạc Anh cầm chiếc ô màu đỏ, đi ra cửa, nhìn vào mắt Hoắc Tư Tiêu, khiến cho người ta có cảm giác ở đây chỉ có hai người, không khí xung quanh đang tràn ngập bong bóng màu hồng.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.